- Là chú sao?
Hạ Thiên cũng rất ngạc nhiên, hắn nhớ khá rõ người này, hơn nữa ấn tượng cũng không tệ, đây là Đái Kim mà trước đó từng kéo hắn đi tán gái vì vinh quang đất nước.
Hạ Thiên nhìn người phụ nữ bên cạnh Đái Kim, sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu:
- Bây giờ chú không tranh vinh quang nữa sao?
- À, điều này, vấn đề tranh vinh quang để sau này nói.
Đái Kim có chút xấu hổ:
- Này anh bạn, tôi giới thiệu với anh, đây là Địch Viện, là bạn gái của tôi.
Đái Kim quay đầu nhìn Địch Viện, hắn nói:
- Viện Viện, đây chính là người anh đã nói với em, là vị anh em thật trâu bò Hạ Thiên.
- Chào anh, Hạ tiên sinh.
Địch Viện bắt chuyện với Hạ Thiên rất khách khí, trong lòng không khỏi thầm nói một câu, trước đó Đái Kim luôn nói Hạ Thiên rất lợi hại, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy, rõ ràng đối phương rất bình thường.
- À, chào em.
Hạ Thiên tùy ý bắt chuyện với Địch Viện, sau đó nói một câu với Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh:
- À, vợ, người này là Đái Kim, quen với anh trên du thuyền.
- Đái tiên sinh, Địch tiểu thư, chào hai người, tôi là Kiều Tiểu Kiều, là vợ của Hạ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, nàng chủ động chào hỏi hai người.
Đái Kim và Địch Viện cũng khách khí đáp lễ, hai bên cùng nhau giới thiệu, hơn nữa còn để lại phương thức liên lạc. Tuy Đái Kim còn chưa muốn rời đi nhưng Hạ Thiên vẫn kéo Kiều Tiểu Kiều đi trước.
Đái Kim nhìn bóng lưng của Hạ Thiên mà cảm thấy cực kỳ bội phục, còn có chút hâm mộ, vị anh em kia quá giỏi, dù là gặp mặt ở đâu thì cũng có vài người đẹp tuyệt sắc ở bên cạnh. Điều này còn chưa tính, điều kỳ quái nhất là mỗi lần gặp mặt thì người đẹp ở bên cạnh Hạ Thiên đều không giống nhau, trên duy thuyền có công chúa Sama, có hai người đẹp tuyệt sắc khác, cộng thêm một người đẹp tóc vàng là bốn, nào ngờ bây giờ vẫn còn một người đẹp khác, rõ ràng tên này là trâu chó siêu cấp.
Phòng sáu lẻ tám khách sạn Đông Thăng.
- Vợ, em có ngủ trưa không?
Hạ Thiên hỏi, sở dĩ hắn hỏi như vậy vì sau khi tẩy tủy cho Kiều Tiểu Kiều, mỗi khi đến trưa nàng đều ngủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Không cần.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:
- Chồng, bây giờ tinh thần của em vào lúc giữa trưa là rất tốt, không buồn ngủ, vì vậy những ngày qua đều không ngủ trưa.
Kiều Tiểu Kiều dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Chồng, em còn phải xử lý vài chuyện, chiều nay còn phải đến phòng đầu tư, nhưng những chuyện này em có thể xử lý, anh không cần đi theo, nếu anh cảm thấy nhàm chán thì có thể đến tìm chị Thanh.
Kiều Tiểu Kiều thấy khi cần sử dụng thủ đoạn trong kinh doanh thì chồng không giúp được gì, hoặc có thể nói hắn chỉ có thể gây trở ngại mà không giúp được gì, vì vậy bây giờ nàng thật sự không muốn làm phiền hắn vì những vấn đề này. Sở dĩ nàng gọi Hạ Thiên đến huyện Mộc Dương chỉ vì đề phòng chuyện bất đắc dĩ mà thôi, ví dụ như Tống Ngọc Mị ở thủ đô mà đến đây, điều này cũng chỉ có một mình Hạ Thiên giải quyết được mà thôi. Tuy nàng có vinh dự là thiếu nữ thiên tài nhưng chuyện kia không nằm trong phạm trù kinh doanh, cũng chỉ có Hạ Thiên thu phục được mà thôi.
- Được rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn cơ bản đều không hiểu những chuyện mà Kiều Tiểu Kiều đang bận rộn, vì vậy trước đó khi Kiều Tiểu Kiều vùi đầu vào máy tính thì hắn cũng sẽ bỏ đi.
Khi Kiều Tiểu Kiều đến ngồi bên cạnh máy tính, Hạ Thiên chuẩn bị đi ra ngoài, khi hắn chuẩn bị mở cửa thì chợt vang lên tiếng đập cửa.
Hạ Thiên mở cửa ra xem, hắn phát hiện một người đàn ông trung niên mặc áo khoác khá dày, dáng người khôi ngô, ánh mắt cũng tương đối lợi hại.
Sau lưng người đàn ông trung niên này còn có hai người, hai người này không xa lạ gì Hạ Thiên, vì bọn họ chính là bảo vệ của khách sạn này. Tất nhiên, Hạ Thiên chưa chắc quen thuộc bọn họ, thậm chí không biết bọn họ tên gì, hắn cũng không có hứng thú được biết những chuyện nhỏ nhặt thế này.
- Chắc đây là Hạ Thiên tiên sinh?
Người đàn ông trung niên cười nhạt một tiếng với Hạ Thiên, hắn duỗi tay phải ra:
- Tôi là Trịnh Đông Thăng, là ông chủ nơi đây.
- Tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không bắt tay với người đàn ông trung niên tự xưng là Trịnh Đông Thăng, hắn lười biếng nói một câu:
- Có gì nói mau, tôi rất bận.
Người đàn ông trung niên thu hồi tay phải, hắn cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận mà chậm rãi nói:
- Nếu Hạ tiên sinh đã bận rộn, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, anh vừa đánh một người không nên đánh.
- Trên đời này không có người không nên đánh, chỉ có người tôi không muốn đánh.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Dù có nên đánh hay không, tôi thích là đánh.
- Hạ tiên sinh đánh người cũng không có vấn đề gì, dưới tình huống bình thường tôi cũng không xen vào.
Trịnh Đông Thăng nhìn Hạ Thiên:
- Nhưng anh đáng người trong khách sạn của tôi, tôi phải cho người ta một câu trả lời thích đáng, nếu không thì khách sạn của tôi cũng phải đóng cửa.
- Ông có cho người ta câu trả lời thích đáng hay không, điều này chẳng liên quan gì đến tôi.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Sao ông nói nhiều như vậy? Còn có chuyện gì không? Không thì tôi đi.
Hạ Thiên đi đến gian phòng đối diện gõ cửa:
- Này, hai cô đâu rồi, tôi ra ngoài chơi, các cô đến với vợ tôi đi.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi từ bên trong đi ra, bọn họ đóng cửa lại rồi nhanh chóng tiến vào phòng của Kiều Tiểu Kiều. Còn Hạ Thiên và ba người kia làm chuyện gì, bọn họ không quan tâm.
- Hạ tiên sinh, hơn một tháng trước anh đã náo loạn ở chỗ chúng tôi, khi đó không ai làm phiền anh, không phải chúng tôi sợ anh, mà vì có người khác nói vài lời.
Trịnh Đông Thăng lúc này lại mở miệng:
- Nhưng bây giờ xưa không bằng nay, hơn một tháng qua có nhiều chuyện thay đổi, tôi hy vọng anh hiểu, bây giờ huyện Mộc Dương không còn họ Thạch.
- Huyện Mộc Dương tất nhiên không có họ Thạch, rõ ràng là họ Mộc.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
Trong mắt Trịnh Đông Thăng lóe lên cái nhìn tức giận:
- Hạ tiên sinh, anh đang giả vờ hồ đồ với tôi sao?
- Ông có bệnh sao?
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Ai giả vờ hồ đồ với ông, tôi quen biết ông sao? Còn nữa, đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi hủy khách sạn này, cùng lắm thì chúng tôi không ở đây nữa.
Vẻ mặt Trịnh Đông Thăng cuối cùng cũng trầm xuống, giọng điệu cũng có chút tức giận:
- Hạ tiên sinh, tôi nể mặt Thạch Trường Canh nên cũng nể mặt anh vài phần, nhưng tôi nói cho anh biết, bây giờ Thạch Trường Canh đã trắng tay, không còn là Thạch Trường Canh trước kia, anh ta cũng không cứu được anh. Ba người hôm nay anh ra tay đánh đấm, trong đó có một người là con của cục trưởng Chu, là Chu Thiên Lãng, bây giờ cục trưởng Chu nói tôi giao anh ra, nếu không khách sạn của tôi phải đóng cửa, anh cảm thấy tôi phải làm sao?
- À, ông thật đáng thương.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Xem ra khách sạn của ông phải đóng cửa rồi.