- Nếu không phải xem anh là tiểu đệ, tôi sẽ chẳng nói.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn ôm Liễu Vân Mạn đi ra bên ngoài. Khi hắn đi qua Lô Tác Lâm thì lấy ngân châm dùng tốc độ tia chớp đâm lên vài cái, sau đó hắn rời khỏi quán bar điềm nhiên như không.
Đám cảnh sát lập tức chóng mặt, thì ra đội trưởng là tiểu đệ của Hạ Thiên, hèn gì đối phương dạy bảo mà không dám phản bác.
- Tra rõ chi tiết về tiểu tử kia.
Lô Tác Lâm khẽ nói với Lưu Hoàng, lúc này lão đã biết thân phận Hạ Thiên không tầm thường. Ngay cả đội trưởng đội cảnh sát hình sự còn là tiểu đệ của hắn, người này có bình thường không?
- Vâng, đại ca!
Lưu Hoàng lên tiếng.
- Cảnh sát Hoàng, anh có đưa con tôi đi nữa không?
Lô Tác Lâm quay đầu nhìn Hoàng An Bình, lão trầm giọng nói.
Hoàng An Bình nhìn bóng lưng Hạ Thiên, hắn khẽ nhíu mày, hắn không muốn yếu thế trước mặt Lô Tác Lâm, nhưng hắn cũng tin tưởng Hạ Thiên.
Hoàng An Bình cắn răng rồi vung tay:
- Thả người, thu đội.
Hoàng An Bình vội vàng dẫn thuộc hạ rời khỏi quán bar, nếu Lô Tử Minh thật sự bị Hạ Thiên động tay động chân và một lát nữa sẽ chết, như vậy hắn cần bỏ đi cho nhanh!
- Đại ca, tình hình của Lô thiếu gia có lẽ không xong, đã hôn mê bất tỉnh.
Hoàng An Bình nghe sau lưng truyền đến tiếng hô lớn, hắn càng xác nhận mình rời khỏi nơi này là sáng suốt.
Lúc này vẻ mặt Lô Tác Lâm đã trở nên âm trầm:
- Mau đưa nó đến bệnh viện.
Đám người vội vàng đưa Lô Tử Minh lên xe, khi đang chuẩn bị lái xe đến bệnh viện thì một người hô lên kinh hoàng:
- Nguy rồi, Lô thiếu gia đã ngừng thở.
- Cái gì?
Lô Tác Lâm nghe nói như vậy thì vẻ mặt biến đổi lớn, lúc này lão cũng cảm thấy choáng váng, một giây sau cũng hôn mê bất tỉnh.
... ....
Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn mới ra khỏi quán bar thì một chiếc Audi TT dừng ở bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nói từ bên trong truyền ra.
- Chồng nhỏ, mau lên xe.
Tuy đây là một giọng nói cực kỳ quyến rũ và không quá chuẩn nhưng Hạ Thiên vừa nghe thì nhận ra đó là Isabella.
Liễu Vân Mạn kéo cửa xe bước lên trước, Hạ Thiên lại kéo cửa trước, hắn ngồi xuống vị trí tay lái phụ, ngay sau đó hắn kéo Isabella nằm lên đùi mình.
Isabella biết rất rõ Hạ Thiên sẽ làm gì, vì vậy nàng chủ động ưỡn cặp mông khêu gợi lên.
- Đét, đét!
Hạ Thiên không khách khí vỗ hai cái lên cặp mông lớn của nàng, Isabella rất biết cách phối hợp, nàng rên rỉ:
- Ư ư... ....
- Các người làm gì vậy?
Liễu Vân Mạn cảm thấy nóng mặt, hai người này đúng là không ra gì, làm những chuyện như vậy trước mặt mình sao?
- Hì hì, Vân Mạn, bạn ghen sao?
Isabella lại ngồi về vị trí, nàng khởi động xe rồi nói.
- Ai ghen, mình sợ bạn bị cảnh sát phát hiện ra, có rất nhiều cảnh sát ở đây.
Liễu Vân Mạn tức giận nói.
Hạ Thiên đón lời:
- Không sao, dù bọn họ phát hiện cũng sẽ không bắt người, Isabella là vợ tôi, Hoàng An Bình nào dám bắt?
- Chồng, cậu thật lợi hại.
Isabella cười quyến rũ với Hạ Thiên.
- Tất nhiên, tôi luôn lợi hại nhất.
Hạ Thiên chưa từng biết khiêm tốn là gì.
- Được rồi, Isabella, bạn lái xe đi, có chuyện gì để về nhà rồi nói.
Liễu Vân Mạn thúc giục.
- Hì hì, được.
Isabella cũng không tiếp tục biểu hiện nét phong tình của mình với Hạ Thiên, nàng nhấn chân ga, xe chạy đi như bay.
Ba người quay về khu dân cư Danh Điển, khi Liễu Vân Mạn về đến nhà thì đã là mười giờ.
- Chị isabella, chị đến đây khi nào?
Hạ Thiên kéo Isabella ngồi xuống ghế sa lông, hắn mở miệng hỏi.
- Hì hì, tôi đến được vài ngày rồi.
Isabella cười hì hì nói.
Isabella vừa nói dứt lời thì đã bị Hạ Thiên kéo sấp lên đùi, sau đó vỗ xuống cặp mông đầy đặn.
- Chị Isabella, chị đã đến vài ngày mà không nói với tôi, tôi muốn trừng phạt chị.
Hạ Thiên bất mãn nói.
Isabella vẫn ghé người lên đùi Hạ Thiên, nàng ngửa người lên rồi nghiêng đầu cười quyến rũ với hắn:
- Chồng nhỏ, cậu muốn trừng phạt thế nào?
- Đã nói không được phép cho vào chữ nhỏ.
Hạ Thiên vỗ vào mông lớn của Isabella.
- Chồng nhỏ, người ta muốn cậu trừng phạt.
Giọng nói của Isabella cực kỳ quyến rũ, rõ ràng mang theo hương vị hấp dẫn.
Liễu Vân Mạn ở bên cạnh đã không thể nhìn được, nàng vội vàng đứng lên đi vào phòng tắm:
- Mình đi tắm trước.
Khoảnh khắc khi đóng cửa phòng thì Liễu Vân Mạn không nhịn được nhìn ra ngoài ghế sa lông, nàng thấy bàn tay của Hạ Thiên đang bóp mông của Isabella, mà bên tai nàng còn vang lên tiếng rên rỉ của Isabella.
- Chồng nhỏ, ôm chị vào phòng, sau đó làm gì chị cũng được.
Isabella nũng nịu nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hạ Thiên bế Isabella lên, sau đó hắn đi vào phòng ngủ của Liễu Vân Mạn. Isabella dùng chân khép cửa phòng, sau đó nàng bị Hạ Thiên ném lên giường.
- Chồng nhỏ, cậu muốn làm gì chị?
Isabella ra vẻ cực kỳ sợ hãi, nàng lại dùng tay khẽ vuốt ve lên đùi cực kỳ mê người, thân thể còn khẽ uốn éo.
Hạ Thiên không khỏi nhớ đến tình cảnh ở khách sạn ngày trước, giọng nói có chút khô khốc:
- Chị Isabella, chị không nghe lời, vì vậy tôi muốn đánh mông chị.
Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì đã nhào lên người Isabella.
Lúc này Hạ Thiên dùng ba phương pháp áp dụng lên người Isabella, trước tiên là đánh đòn, sau đó cởi sạch quần áo, cuối cùng dùng một phương pháp đặc biệt để ra vào liên tục.
Isabella cực kỳ phối hợp, nàng lớn tiếng rên rỉ, lớn tiếng kêu gào, sợ người khác không nghe được. Không thể nghi ngờ những động tĩnh lớn của nàng chắc chắn sẽ kinh động đến Liễu Vân Mạn, vì Liễu Vân Mạn còn chưa tiến vào nơi đây, đây là phòng ngủ của nàng.
Một lúc lâu sau Isabella ghé sát vào người Hạ Thiên không còn chút sức lực, nàng nói nỉ non một câu:
- Chồng, cậu lợi hại thật đấy.
- Đó là đương nhiên, tôi luôn lợi hại nhất.
Hạ Thiên vẫn không khiêm tốn, hai tay hắn vẫn còn đang xoa nắn cặp núi của Isabella, trong lòng rất tán thưởng, dáng người của chị Isabella quá mướt.
- Hì hì, chồng, cậu đã lên giường với Vân Mạn chưa?
Isabella đột nhiên hỏi dò.
- Tôi đã ngủ một đêm với chị Vân Mạn.
Hạ Thiên mở mắt nói.
- Vậy dáng người của chị ngon hơn hay Vân Mạn ngon hơn?
Isabella lại hỏi.
Hạ Thiên có chút ngượng ngùng:
- Tôi chưa cởi quần áo của chị Vân Mạn.
- Phì.
Isabella cười thành tiếng:
- Chồng, cậu cứ như vậy mà ngủ một đêm với Vân Mạn sao?
- Không được cười.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Nếu cười tôi sẽ đánh mông chị.
- Được thôi, hình như người ta còn chưa nhịn được, chồng này, sao cậu lại thật thà như vậy?
Isabella cười khanh khánh, sao đó nàng đã rên rỉ, Hạ Thiên đang bị nàng giễu cợt lập tức tiến vào người nàng để báo thù, một phương pháp đặc biệt.
Nửa ngày sau Isabella đã bắt đầu dùng giọng trầm thấp nói:
- Không cần nửa, chồng à, cậu đi tìm Vân Mạn...Ư ư... ....
- Chồng, chị không dám cười cậu nữa...Ư... ....
- Chồng, chị khó chịu quá... ....
Lại nửa giờ trôi qua, cuối cùng Isabella mới biết hậu quả khi giễu cợt Hạ Thiên. Nàng nằm co quắp, toàn thân không còn chút sức lực, ngay cả chút sức động đậy ngón tay cũng không, thậm chí cũng không còn sức để nói.
Hạ Thiên hài lòng nhìn chiến tích cưỡi ngựa của mình:
- Sau này không cho phép giễu cợt tôi, tôi là chồng chị, chị không được cười tôi. Chị Isabella, chị nghe rõ chưa?
- Rõ rồi.
Isabella dùng giọng mất hết sức lực nói, nàng đã bị hắn hoạt động gần chết, không nghe rõ sao?
Hạ Thiên gật đầu thỏa mãn, hắn ôm Isabella vào long, sau đó nhắm mắt, bắt đầu tiến vào giấc mộng đẹp.
- Bây giờ mình cũng hoài nghi có phải là sát thủ không nữa.
Isabella thì thào nói, nếu nàng là sát thủ thì sao có một người đàn ông dám ôm nàng ngủ như vậy?
Tuy bây giờ Isabella đã không còn ý nghĩ muốn giết hắn, nhưng tình cảnh cũng quá kỳ cục, đối phương căn bản không xem một sát thủ như nàng ra gì sao?
- Này, chồng tỉnh lại, chị muốn giết cậu.
Isabella khôi phục lại chút sức lực, trong đầu nàng có chút ý nghĩ đùa giỡn.
Hạ Thiên không có phản ứng, hắn vẫn nằm ngủ.
- Quá thất bại.
Isabella có chút buồn bực, kiếp sau nàng sẽ không làm sát thủ.
Isabella có những suy nghĩ rối loạn, cuối cùng nàng cũng không gắng gượng được, nàng ngủ say trong lòng Hạ Thiên.
Sau vài trận chiến long trời lở đất thì Hạ Thiên và Isabella ngủ rất ngon mà Liễu Vân Mạn thì cả đêm khó ngủ. Khi nàng tắm xong chuẩn bị vào phòng ngủ thì nghe được những âm thanh quái dị từ bên trong truyền ra, ngay sau đó nàng đã hiểu nguyên nhân, sau đó nàng vội vàng trốn sang một gian phòng khác.
Liễu Vân Mạn nghe những âm thanh rên rỉ run người không kiêng nể của Isabella, nàng tìm mọi cách để không nghĩ về vấn đề. Nhưng đó là giường của nàng, đáng lý phải là nàng nằm lên, tại sao bây giờ một người phụ nữ khác lại cùng ân ái với người đàn ông của nàng?
- Phì phì phì, nghĩ gì thế?
Liễu Vân Mạn cảm thấy đỏ bừng mặt, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ nàng thật sự cần đàn ông vậy sao?
Nhưng những ảo tưởng lại khó thể rời khỏi đầu Liễu Vân Mạn, tối hôm đó nàng nằm mơ rất nhiều, trong mơ nàng thấy cô cô và Hạ Thiên nằm trên giường mây mưa cuồng loạn, ngay sau đó lại thấy Hạ Thiên hoạt động với Isabella. Cuối cùng cũng không phải là cô cô và Isabella, đó chính là nàng.
Liễu Vân Mạn phát hiện ra điều này mà mở bừng mắt, nàng đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có người, vì vậy mà càng hoảng sợ, vì vậy thét lên:
- Á... ....