Thái Bằng Trình quả thật đã chạy mất, nhưng quỷ dị nhất chính là ngay cả La Dân Sinh cũng không biết Thái Bằng Trình đã chạy đi từ lúc nào. Lão là người biết tin Thái Bằng Trình bỏ chạy vào lúc sớm nhất, đó chính là ngay ngày hôm sau khi bắt được đối phương.
Cũng vì đối tượng bị bắt cóc chính là con gái của cục trưởng Đàm Lập Tân, hơn nữa vợ của Đàm Lập Tân thiếu chút nữa cũng bị phần tử bắt cóc nổ bom chết, vì vậy La Dân Sinh rất chú ý đến vụ án này. Còn về phần Thái Bằng Trình, lão đã phân phó thủ hạ đưa về nhốt ở cục cảnh sát, mãi đến sáng ngày hôm sau, khi cục trưởng cục công an tỉnh Bình Hải là Hào Đồ liên lạc qua điện thoại thì La Dân Sinh mới chú ý đến chuyện này. Mãi đến khi lão đồng ý cho Hào Đồ cử cảnh sát Bình Hải đến dẫn độ tội phạm mới biết Thái Bằng Trình đã biến mất khỏi cục cảnh sát một cách cực kỳ quỷ dị. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không biết Thường Thái Bằng Trình, biến mất khi nào, đám quản chế ở cục cảnh sát cũng không thấy Thái Bằng Trình bỏ đi, thậm chí cũng chẳng thấy Thái Bằng Trình tiến vào, điều này làm cho La Dân Sinh hoài nghi Thái Bằng Trình căn bản không được đưa về cục cảnh sát, rõ ràng là được cứu đi ngay từ đêm hôm đó. Vì vậy mà lão bắt đầu tổ chức điều tra, sau đó phát hiện đám cảnh sát đông đảo cùng tham gia sự kiện hôm đó mở miệng phủ nhận chuyện bọn họ từng đưa Thái Bằng Trình về cục cảnh sát, vì vậy mà sự việc đi vào ngõ cụt.
La Dân Sinh bắt đầu hành trình truy đuổi Thái Bằng Trình, đáng tiếc là lão chẳng có thu hoạch gì, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng gì của đối phương. Điều này làm cho Thái Bằng Trình ý thức được sự kiện không bình thường, Thái Bằng Trình này sợ rằng không chỉ đơn giản là một phần tử buôn bán ma túy.
Nhưng bây giờ La Dân Sinh cũng không có quá nhiều tâm tư đặt lên sự kiện này, tối đó lão bắt được rất nhiều con cháu các thế lực ở thủ đô, vì vậy mà những ngày qua lão chịu nhiều áp lực rất lớn. Lúc này vụ án bắt cóc Đàm Điềm Điềm cũng coi như đi vào ngõ cụt, căn bản không ai khai nhận mình bắt cóc Đàm Điềm Điềm, vì Đàm Điềm Điềm vốn không phải bị bắt cóc đưa vào.
Thực tế là một người bạn học của Đàm Điềm Điềm nói muốn tìm một chỗ vui chơi, sau đó người này đưa nàng vào câu lạc bộ Thái Tử, sau đó nàng gặp phải những lời đe dọa và những sự kiện thiếu chút nữa bị làm nhục, điều này cũng chỉ có được từ lời khai của nàng, cũng không còn bất kỳ căn cứ chính xác nào khác. Tuy cảnh sát bắt được hơn trăm người nhưng đến bây giờ vẫn chẳng thể tìm ra kẻ nào là thủ phạm.
- Chồng, tuy La Dân Sinh bên kia đã đồng ý sẽ tăng thêm số lượng cảnh sát đuổi bắt Thái Bằng Trình, nhưng tôi thấy thời điểm bây giờ cũng chẳng tốt đẹp gì, có lẽ cũng không có nhiều tâm tư để đi bắt người. Hơn nữa lễ quốc khánh cũng sắp đến, lão còn phải chịu trách nhiệm bảo vệ ở thủ đô, muốn bắt được Thái Bằng Trình cũng không phải dễ, khả năng là rất thấp.
Mộc Hàm đại khái nói rõ tình huống những ngày qua cho Hạ Thiên, sau đó nàng nói ra ý kiến của mình:
- Đêm đó Thái Bằng Trình đã được thả ra, hơn nữa trong hệ thống cảnh sát thủ đô có người của hắn, mà đám người trong câu lạc bộ Thái Tử cũng có quan hệ không tầm thường với hắn. Đám người kia sợ rằng đang âm thầm giúp đỡ Thái Bằng Trình, vì vậy mà đám cảnh sát thủ đô căn bản khó thể bắt hắn lại được.
- Tôi đã sớm biết đám cảnh sát này không dùng được, trước đó để bọn họ đi tìm chị cũng không có tin tức gì, cũng không bằng tôi lợi dụng hắc bang đi tìm chị.
Hạ Thiên rất xem thường đám cảnh sát thủ đô, bọn này phần lớn là vô dụng, hắn bắt được người nhưng bọn họ rõ ràng lại thả ra, hơn nữa còn khó thể bắt lại được.
- Bây giờ đã vài ngày trôi qua, cũng chẳng biết Thái Bằng Trình còn ở lại thủ đô nữa không.
Mộc Hàm nhíu mày:
- Nhưng nếu nói theo lý thì hắn còn phải ở thủ đô mới đúng, dù sao trước đó hắn bị truy nã và lựa chọn thủ đô, như vậy phải là hắn cảm thấy thủ đô an toàn. Lần này hắn xảy ra chuyện, chắc chắn hắn sẽ không rời khỏi nơi đây.
- Trước tiên tôi điện thoại cho Tiểu Hắc cái đã.
Hạ Thiên lập tức điện thoại cho Bạch Tiểu Lỗi, bây giờ hắn cảm thấy tiểu đệ Bạch Tiểu Lỗi của mình đáng tin hơn bất kỳ đám cảnh sát nào ở thủ đô.
Hạ Thiên vừa điện thoại xong, hắn cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại lại vang lên.
- Alo, ai vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại, vài ngày trước không ai tìm hắn, bây giờ thì khác biệt.
- Tôi là Ninh Khiết.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói không xa lạ gì với Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Là cô sao? Cô tìm tôi làm gì?
- Không phải cậu đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho ông chủ trong công ty của tôi sao?
Ninh Khiết có vẻ tức giận:
- Đã lâu như vậy mà cậu còn chưa đến giúp ông ấy sao?
- À, việc này sao? Tôi sẽ đi là được.
Hạ Thiên thuận miệng đồng ý, dù hắn không có hứng thú với vấn đề này, nhưng chuyện gì hắn đã đồng ý thí sẽ làm.
- Còn nữa, đêm nay cậu có rảnh không?
Ninh Khiết lại hỏi:
- Tôi muốn mời cậu một bữa cơm.
- Cô muốn mời cơm?
Hạ Thiên rất kỳ quái:
- Sao một cô gái keo kiệt như cô lại mời tôi dùng cơm?
- Tôi không phải người keo kiệt.
Ninh Khiết phản bác rất bất mãn:
- Cậu chữa mắt và chân cho tôi, bây giờ tôi mời cậu một bữa cơm cảm ơn không được sao? Nếu cậu không muốn cũng chẳng sao.
- Ăn cơm không có vấn đề, nhưng tôi phải nói trước, đến lúc đó tôi ăn nhiều một chút thì cô cũng đừng đập đầu vào tường.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Cậu đập đầu vào tường thì có, tôi sẽ không đập đầu vào tường.
Ninh Khiết tức giận nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Mộc Hàm ở bên cạnh hỏi:
- Chồng, ai mời cậu dùng cơm vậy?
- À, là cô gái keo kiệt Ninh Khiết.
Hạ Thiên có chút khó hiểu:
- Đúng là kỳ quái, sao cô ta lại muốn mời tôi dùng cơm? Lần trước tôi chỉ ăn mất của cô ta vài gói mì, cô ấy đã đập đầu vào tường rồi.
- Có lẽ cô ấy muốn cảm tạ ơn cứu chữa của cậu.
Mộc Hàm suy nghĩ rồi nói.
Hạ Thiên gật đầu:
- Cô ấy cũng nói như vậy, mà cũng không cần quan tâm nhiều, tôi đi ăn là được.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Đúng rồi, vợ, tôi đã đồng ý đến xem bệnh cho ông chủ của Ninh Khiết, bây giờ tôi sẽ đi, khi nào tôi rảnh sẽ quay về ngay.
Mộc Hàm gật đầu:
- Chồng, tôi lái xe đưa cậu ra ngoài nhé?
- Không cần, tôi tự đi là được.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Vợ cứ nghỉ ngơi cho tốt, vừa rồi chị đã rất mệt mỏi rồi.
Gương mặt Mộc Hàm khẽ đỏ lên, không lâu trước đó hai người bọn họ đã thử một tư thế rất khó, tư thế đó lại làm nàng mất rất nhiều thể lực.
Hạ Thiên cuối cùng cũng bỏ đi, Mộc Hàm khẽ thở phào một hơi, đồng thời nàng cũng có chút cảm giác phiền muộn.
Mộc Hàm ăn cơm xong, nàng đang chuẩn bị về nghỉ ngơi cho tốt thì một bóng đen lóe lên, Mị Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, sau đó ngồi xuống.
- Mị Nhi sao?
Mộc Hàm có hơi sững sờ:
- Sao cô lại đến đây? Chồng vừa đi xong.
- Tôi thấy cậu ta đi mới đến.
Mị Nhi thản nhiên nói:
- Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện.
- Chuyện gì?
Mộc Hàm có chút kỳ quái.
- Tổ trưởng đang muốn trùng kiến Ám tổ, anh ấy hy vọng Hạ Thiên có thể chấp chưởng và trùng kiến Ám tổ, nhưng Hạ Thiên không muốn. Tôi hy vọng cô có thể thuyết phục Hạ Thiên, để cho cậu ấy tiếp nhận chức vị tổ trưởng Ám tổ.
Mị Nhi mở miệng nói ra yêu cầu của mình.