Chương 114
Mặc kệ những tiếng nghị luận này, chiếc xe Maserati màu xám bạc: lạnh lùng đi vào trong bệnh viện, biến mất khỏi tâm nhìn của cánh phóng viên truyền thông.
Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý cùng nhau xuống xe, “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Anh hỏi.
Như đã suy tính trước, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu ngước nhìn tòa nhà trước mắt, “Đi thăm phòng bệnh”
Tô Lương Mặc gật đầu: “Đi thôi!” rồi chủ động cầm lấy tay cô. Tuy rằng đã làm qua chuyện còn thân mật hơn như thế này, nhưng Lương Tiểu Ý vẫn nhịn không được mà đỏ mặt.
Những nơi hai người đi qua, mọi người đều dùng ánh mắt kì quái quan sát bọn họ.
“Chào tổng giám đốc Tô!”
Tô Lương Mặc đến chỗ nào, mọi người ở chỗ đó liền đứng lại, buông bỏ việc trong tay xuống, cung kính chảo hỏi.
Mọi người khẽ gập người xuống, trong lòng đối với Lương Tiểu Ý có chút tò mò. Chuyện của bác sĩ Lương bọn họ đã biết hết. Nếu như nói vụ việc video ban đầu, mọi người còn xem thường và khinh bỉ vị bác sĩ Lương này, nhưng đến vụ video diễn biến thành chuyện làm màu, cùng là đồng nghiệp trong một bệnh viện, thậm chí là các bác sĩ trong khoa ngoại thần kinh, cùng với những y tá trong các ca phẫu thuật, người nào người nấy đều vì Lương Tiểu Ý cảm thấy bất bình.
Nhưng mà những phóng viên đi phỏng vấn mấy bệnh nhân đó hoàn toàn không nghe họ nói, chỉ một mực tin tưởng lời nói dối trắng trợn của mấy bệnh nhân được bác sĩ Lương cứu giúp còn lấy oán báo ân kia.
Sự thật của vụ video là như thế nào, bọn họ không có tư cách bình luận, đây là chuyện tình cảm riêng tư của người ta.
Nhưng bác sĩ Lương đã thật lòng cứu chữa những bệnh nhân không có điều kiện khám bệnh kia, mỗi khi phẫu thuật xong cho một bệnh nhân, bác sĩ Lương nhất định sẽ ở bệnh viện cùng bệnh nhân vượt qua thời kì nguy hiểm, đến ngay cả tắm gội đều ở bệnh viện.
Còn có người nói bác sĩ Lương chỉ chỉ trả viện phí, còn các chỉ phí phát sinh khác đều do bệnh nhân tự mình trả, sao bọn họ dám nói như vậy chứ!
“Chào bác sĩ Lương!”
Cô gái cùng Lương Tiểu Ý chào hỏi là y tá đã phạm lỗi nhưng không những không bị cô trách móc, ngược lại còn được cô dịu dàng an ủi trong ca phẫu thuật của Lưu Quốc Văn.
Lương Tiểu Ý cảm thấy ấm áp trong lòng, “Chào cô!” Vẫn có người †in tưởng cô.
“Chào bác sĩ Lương!”
“Chào buổi sáng, bác sĩ Lương!”
“Bác sĩ Lương, chúng em tin tưởng chị!”
“Đúng vậy, bác sĩ Lương, những bệnh nhân đó cũng quá độc ác rồi.
Bác sĩ Lương đã cố gắng cứu chữa cho bọn họ như thế nào, bọn tôi đều biết. Bác sĩ Lương, nếu cô cần, chúng tôi sẽ làm chứng giúp cô”
Lương Tiểu Ý mỉm cười, chân thành nói: “Cảm ơn mọi người”
Cả quãng đường đi lên khu điều trị nội trú ở tầng 11, lúc Lương Tiểu Ý đi ngang qua quầy trực y tá đã nhìn thấy cô bác sĩ Lý, chính là cô bác sĩ Lý đã sinh con cho Thẩm Minh Viễn, thậm chí còn cầu xin cho hắn.
Khi ánh mắt của Lương Tiểu Ý vô tình đối diện với bác sĩ Lý, đối phương lại ngay lập tức né tránh nhìn về chỗ khác.
Lương Tiểu Ý hiễu rõ đây đây là bởi vì sao. Đang lúc bùng nổ “sự kiện làm màu”, TV từng đưa tin: Một chuyên gia khoa ngoại thần kinh uy tín khác của bệnh viện England xác thực lời nói của những bệnh nhân đó là thật, ngoài ra còn có nhân viên trực ban ở tầng nội trú của khoa ngoại thần kinh xác nhận lời đồn.
Điều này có nghĩa là, trong “sự kiện làm màu” lần này, Thẩm Minh Viễn lại một lần nữa vu oan cô với cánh truyền thông. Cho dù truyền thông không chỉ đích danh “chuyên gia khoa ngoại thần kinh uy tín” ra, nhưng sau khi Lương Tiểu Ý ngồi trên xe của Tô Lương Mặc dùng điện thoại xem video của cánh truyền thông, trong lòng cô cũng lờ mờ đoán ra người “chứng thực tất cả những lời nói của các bệnh nhân là thật” là Thẩm Minh Viễn.
Danh Sách Chương: