Mục lục
Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 299


Hừ… Đi lung tung?


Ngọn lửa giận trong lòng muốn ép cũng không ép xuống được, đôi mắt anh càng thêm lạnh giá, giọng nói lại càng thêm địu dàng: “Nói, đã đi những đâu? Cùng với ai?”


Đôi môi Lương Tiểu Ý lập tức khe khế run rẩy, … Sao anh lại hỏi như vậy? Không lẽ anh đã biết chuyện gì đó?


Có tật giật mình, Lương Tiếu Ý có chút chột dạ, nói dối cũng càng thêm không lưu loát.


“Tôi, không… Chỉ một mình tôi, đi dạo lung tung” Cô lại ngẫm nghĩ, “À à, còn có cả Quân Hoa, chúng tôi đi dạo phố với nhau”


“ÁI” Một giây sau, Lương Tiểu Ý đau đớn hét lên. Tô Lương Mặc đột nhiên ra tay, bóp mạnh cằm cô, khiến cô đau đến mức mặt mày co rúm lại.


Hơi thở lạnh thấu xương bao trùm trên đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng của anh đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng: “Lương Tiểu Ý, tôi đã cho cô cơ hội rồi” Anh bỗng nhiên cong eo cúi thấp nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm thấp khẽ phun vào tai cô: “Đứa trẻ hư nói dối cần phải bị phạt”


Ngay lập, đôi môi ướt át ngậm lấy vành tai cô.


Bọn họ, dựa gần nhau như vậy…


Lương Tiểu Ý, còn Ôn Tình Noãn đang khóc Bọn dựa sát vào nhau như vậy nhưng trái tim lại như cách xa nhau như cách cả Thái Bình Dương.


Không chỉ cảm giác ướt át nơi vành tai, cô thậm chí còn cảm nhận được một cách rõ ràng đầu lưỡi ẩm ướt của anh.


Lương Tiểu Ý bất chợt rung mình một cái, hô hấp trở nên dồn dập, sắc mặt càng thêm tái nhợt.


Khi Lương Tiểu Ý cho rằng Tô Lương Mặc sẽ làm gì mình thì người đàn ông vốn đang dựa sát vào người cô này lại bỗng lùi ra phía sau một bước.


Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, anh đứng cách cô nửa mét, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô rồi nở nụ cười đây ý bỡn cợt.


Lúc Lương Tiểu Ý cho rằng mọi chuyện đã xong, cô lại nhầm rồi.


“Cô còn nhớ lần đầu tiên cô tới biệt thự này không?”


Giọng nói của Tô Lương Mặc trầm thấp tao nhã, trong lòng Lương Tiểu Ý xuất hiện dự cảm không lành.


Quả nhiên…


“Tôi muốn cô cởi hết sạch ra, không mảnh vải che thân nằm úp sấp trên giường trước mặt tôi” Tiếng cười anh vang lên trầm thấp, trong tiếng cười ấy không che giấu chút nào sự khinh bỉ của anh đối với cô. Ngón tay của Lương Tiểu Ý không ngừng run rẩy, buốt giá giống như trở lại căn phòng u ám trước kia.


Cởi xuống!


Tôi cho cô dừng lại sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK