Chương 840
Đột nhiên, Lương Tiểu Ý mở to đôi mắt trong veo, vành mắt đỏ hoe, khóe mắt ươn ướt.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại lắc đầu: “Không, sẽ chết.
Không đẹp chút nào. Xấu lắm” Cô không biết mình đang nói cái gì, chỉ biết rằng anh sẽ chết, tuyệt vọng duõi tay ôm lấy thân thể anh: “Ai bảo anh nhào qua. Ai bảo anh làm vậy! Tô Lương Mặc, đồ ngốc!” Đầu óc cô trở nên trống rỗng, liều mạng ôm lấy người đàn ông trên người, vì sợ anh biến mất.
Quên mất lý trí, quên phải nhanh chóng đến bệnh viện.
Vạn Nhược Mạn đột nhiên kêu lên: “Còn chân chừ gì nữa!
Mau đưa đến bệnh viện!”
Cô ấy cũng choáng váng, nhưng là người đầu tiên phản ứng lại.
Đường Điềm đã sợ ngẩn người rồi.
Cô ta đâu có định làm gì, cô ta chỉ kéo Lương Tiếu Ý một cái, làm sao biết sẽ thành ra như này.
Phải làm sao đây, nếu Tô Lương Mặc thực sự chết, cô ta sẽ phải ngồi tù.
“Chị họ, đi bệnh viện!” Đường Điềm lúc này cũng kịp phản ứng, vội vàng kêu lên, nhưng câu tiếp theo lại không biết xấu hổ: “Mau buông ra! Chị họ, nếu trì hoãn thời gian cấp cứu quý bái, chính chị sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!”
Vào thời khắc mấu chốt này, Đường Điềm còn đem trách nhiệm đùn đẩy. Việc trốn tránh trách nhiệm này đã khiến không ít người ở đây thấy vô sỉ.
Lương Tiểu Ý lúc này rối tung, không quan tâm Đường Điềm nói gì. Máu của Tô Lương Mặc đỏ rực, khiến mắt cô đỏ hoe.
“Chờ 120 sẽ muộn” Vạn Nhược Mạn nói, cùng nhân viên tiệm giúp đỡ Tô Lương Mặc, nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Cô phải quyết định. Làm gì bây giờ, gọi 120 hoặc lập tức tự lái xe đến bệnh viện?”
Lương Tiểu Ý cắn môi. Vạn Nhược Mạn cho rằng cô sẽ do dự không quyết. Không ngờ, người phụ nữ có vẻ yếu ớt này lại đưa ra quyết định dứt khoát: “Đưa đến bệnh viện!
Lương Tiểu Ý vừa nói, mặt mũi phờ phạc, cố gắng chống chọi lại cảm giác chóng mặt, đồng thời sử dụng phương pháp cầm máu đơn giản nhất để cầm máu ở mức tối đa. Đồng thời nhờ Vạn Nhược Mạn và nhân viên tiệm giúp đỡ Tô Lương Mặc lên.
“Anh cố được không?” Lương Tiểu Ý hỏi Tô Lương Mặc.
Người đàn ông sửng sốt, mặc dù yếu ớt, lập tức cứng rắn nói: “Được, đàn ông làm sao có thể không được?”
Lương Tiểu Ý thấy bây giờ anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, lấy điện thoại di động ra gọi cho lão Lý, bảo lão Lý lái xe đến.
Sau đó, cô lập tức liên lạc với Lục Trầm: “Tô Lương Mặc bị tai nạn. Chúng tôi ở rất gần Bệnh viện Nhân dân số 1. Mau thu xếp đi bác sĩ. Sau gáy của anh ấy bị kéo đâm xuyên, vết thương nghiêng về bả vai phải, đang thời cầm máu… Đúng, đúng thế, chính xác. Chúng tôi sắp đến bệnh viện. Anh thu xếp nhanh lên”
Vạn Nhược Mạn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lương Tiểu Ý, nhìn người phụ nữ này bình tĩnh đối phó với tình huống khẩn cấp khó khăn như vậy.
Bấy giờ, trong lòng không khỏi khâm phục người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối này.
Tô Lương Mặc vẫn còn cười: “Em lo lắng quá, anh mạng cứng, không chết được đâu”
“Anh còn nói! Đồ ngốc Tô Lương Mặc! Ai bảo anh tới? Ai cho anh đỡ kéo hộ em?” Hai mắt Lương Tiểu Ý đỏ hoe, tuyệt vọng không kìm được nước mắt, gân như tuyệt vọng lớn tiếng mắng Tô Lương Mặc: “Anh có biết vừa rồi em lo lắng như thế nào không?”
Khi người đàn ông được đưa tới xe, lão Lý nhìn thấy Tô Lương Mặc bê bết máu từ xa, trong lòng ông đập “thình thịch”.
Vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Lúc lên xe, trên xe không đủ chỗ, trời năng gắt, hơi nóng trên đường bốc hơi, như tạo ra lớp sương nóng tựa thiêu đốt như đang ở phòng tắm hơi trên đường.
Danh Sách Chương: