Chương 806
Khi Vân Vi rời đi, trong đầu cô đã lên kế hoạch việc tìm người.
Vân Đồng là một người của Vân Môn, trên người Vân Đồng đã được cấy chip vào cơ thể. Đây là đầu mối duy nhất của họ bây giờ.
Tô Lương Mặc giao phó chuyện tìm người. Nhưng vì vị giác của Lương Tiểu Ý, anh không thể há miệng chờ sung, chỉ ngồi yên chờ tìm thấy Savvy, làm như thế không phải phong cách của anh.
“Liên hệ với các chuyên gia và giáo sư thần kinh giỏi nhất, cũng liên hệ với thầy thuốc Đông y trong nước”
‘Tô Lương Mặc nhanh chóng ra lệnh qua điện thoại. Vị giác của Lương Tiểu Ý là vấn đề anh quan tâm nhất lúc này. Một người không có vị giác, đây là chuyện đáng sợ dường nào. Đại khái nhai cơm giống như nhai sáp.
Anh rất muốn chữa khỏi chứng mất vị giác của Lương Tiểu Ý. Anh rất muốn cô nếm thử tài nấu nướng của anh. Thậm chí lần sau, anh ấy lại dùng đường làm muối, rồi cô ăn vào, và cô nôn ra hết, vẫn hơn giờ cô không nếm được vị gì, giả vờ nói rất ngon.
Nghĩ đến ngày hôm đó trên bàn ăn, Lương Tiểu Ý ăn đồ ăn do anh nấu, đồ ăn kinh khủng, cô giả vờ ăn ngon, Tô Lương Mặc liền cảm thấy đau nhức khó chịu. “Người phụ nữ ngốc nghếch này”
Nghĩ đến người phụ nữ ngốc nghếch kia, Tô Lương Mặc giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian. Đã năm giờ, anh chuẩn bị về nhà, ở nhà còn có một người phụ nữ ngốc nghếch đang đợi anh.
Con đường quen thuộc, trái tim của một người đàn ông, như tốc độ xe, bay vùn vụt. Nhanh nhẹn, vui vẻ.
Xe chạy vào biệt thự, rẽ một cái, trên mặt anh dần dần hiện lên ý cười.
“Tiểu Ý. Anh về rồi” Từ xa, Tô Lương Mặc đã xuống xe, cất giọng gọi Lương Tiểu Ý. Người chưa đến tiếng đã đến trước.
Điều kỳ lạ là hôm nay Tiểu Ý không đợi anh ở cửa.
Tô Lương Mặc không để ý lắm, mở cửa: “Tiểu Ý, anh về rồi” Giọng người đàn ông tràn đầy vui mừng.
“Anh…” Thím Trương đứng ở huyền quan, lúng túng nhìn Tô Lương Mặc, rồi bất lực nhìn vào phòng khách.
Thấy vậy, Tô Lương Mặc âm thầm nheo lại mắt, lần theo ánh mắt thím Trương nhìn sang.
Lương Tiểu Ý tình cờ nhìn sang, hai mắt đụng vào nhau, Tô Lương Mặc nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của Lương Tiểu Ý lộ ra vẻ lúng túng.
Từ hướng của Tô Lương Mặc, chỉ vừa đủ thấy phía trước của Lương Tiểu Ý, từ đó chỉ thấy một bóng lưng trên ghế sô pha, lưng hướng về phía anh.
Nghe thấy âm thanh, cái người đang quay lưng lại phía anh, từ trên sô pha đứng lên.
“Chào, xin chào tổng giám đốc Tô.”
Tô Lương Mặc liếc nhìn người phụ nữ đang đứng dậy, có phần mỹ miều, nhưng anh đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ như vậy. Anh không quan tâm, hướng về phía Lương Tiểu Ý dò hỏi.
Lương Tiểu Ý lúng túng nói: “Cô ấy là người thân ở quê, là em họ của em. Năm nay mới tốt nghiệp, muốn tìm việc ở thành phố S”
Tô Lương Mặc im lặng, khóe mắt quét qua ngón tay vô thức xoa xoa của Lương Tiếu Ý, đáy mắt hiện lên rõ ràng… Chỉ sợ mọi chuyện không chỉ có thể.
“Tổng giám đốc Tô, chào anh. Em là em họ của Tiểu Ý, Đường Điềm. Khi còn đi học, em nghe các bạn cùng lớp nói rằng tổng giám đốc Tô ở tập đoàn nhà họ Tô vừa có phong độ, lại có năng lực. Em đã luôn mơ ước nếu có cơ hội được gặp anh. Thật tuyệt biết bao, không ngờ hôm nay lại được gặp người thật. Anh còn đẹp trai và cuốn hút hơn cả trên báo và tạp chí.”
Đường Điềm người cũng như tên, người ngọt miệng ngọt, đưa tay về phía Tô Lương Mặc.
Người kia thậm chí không nhìn vào bàn tay đang duỗi ra của Đường Điềm. Anh bước đến bên cạnh Lương Tiểu Ý, cong môi cười nhẹ hỏi: “Hôm nay em ngủ thế nào? Sáng nay anh thấy em ngủ không sâu nên không gọi cho em, nghe thím Trương nói em ngủ đến giữa trưa mới thức dậy”
Uỳnh!
Tai của Lương Tiểu Ý đỏ đến mức có thể chảy máu. Oán trách người đàn ông vô liêm sỉ bên cạnh. Anh còn không biết xấu hổ nói, còn không phải tại anh à.
Danh Sách Chương: