Chương 174
Đôi mắt của Tô Lương Mặc nheo lại, giống như một con dao sắc nhọn nhìn thẳng vào hai cậu bạn của mình: “Im đi?
Giọng cậu có thể nhỏ hơn được không? Không nhìn thấy cô ấy đang ngủ à? Mắt các cậu mù hết rồi hay sao vậy?”
“Có phải đang ngủ không? Hay là bị ngất…” John có chút khó hiểu, giọng anh đã trở nên nhỏ hơn.
Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn .John một cách khinh bỉ, rồi quay sang nói chuyện với Hứa Thần Nhất: “Đúng rồi, về việc cô ấy sử dụng ma túy, cậu đã tìm thêm được manh mối nào chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Hứa Nhất Thần cau mày: “Tôi đã thử mẫu máu nhưng không phát hiện ra gì cả. Từ kết quả xét nghiệm máu, cô ấy hoàn toàn bình thường, không chỉ không mắc bất cứ một căn bênh nào cả, các bộ phận khác trong cơ thể còn hoạt động tốt đến mức đáng kinh ngạc. Tôi nghĩ rằng kỹ thuật y tế không tệ. Nếu như bị bệnh, chỉ cần xét nghiệm máu là biết được hết. Nếu thực sự nhiễm bệnh, thì không gì có thể qua được mắt tôi”
“Ý cậu là, cô ấy đang cố tình nói dối?” Gương mặt Tô Lương Mặc tối sầm lại.
Hứa Thần Nhất lắc đầu: “Không, ý tôi là, vấn đề này thực sự rất khó để giải thích một cách cặn kẽ được. Nếu như có thể qua mắt được tôi, thì chuyện trước kia đã từng xảy ra với Lương Tiểu Ý, nó thực sự là một bí mật khó đoán. Anh đột nhiên nghĩ ra: “Cậu có thể đi hỏi Savvy Wayne. Không phải cậu đã nói, cậu ấy là bác sĩ phụ trách chính của Lương Tiểu Ý hay sao? Có vẻ như Lương Tiểu Ý cũng rất tin tưởng cậu ấy”
Nhắc đến Savvy Wayne, Tô Lương Mặc lại cảm thấy thật khó chịu, anh lập tức từ ch: ¡ đề nghị này của Hứa Thần Nhất: “Tìm cách khác. Dù thế nào cũng phải tìm cho ra tình trạng bệnh của cô ấy”
Hứa Thần Nhất nhìn đi chỗ khác, ngay cả .John đứng ở bên cạnh cũng dần trở nên thận trọng: “Cậu có chắc là muốn dùng cách đó không?”
Một sự lạnh lùng hiện lên trong mắt Tô Lương Mặc: “Ý tôi là “tất cả”: Đang mơ màng nửa mơ nửa tỉnh, Lương Tiểu Ý dường như có thể nghe thấy giọng nói của Tô Lương Mặc trong chính giấc mơ của mình.
“Ừmm, ngón tay cô động đậy rồi kìa…. Có thể nói, … dấu vết của Tô Lương Mặc … tạm thời đừng … ” Giọng nói không ngừng bị ngắt quãng, Lương Tiểu Ý không thể nghe rõ, mí mắt cô trở nên nặng trĩu, như thể cô đang bị “bóng đè” giống như khi còn nhỏ vậy. Cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cảm giác nặng nề này.
Sau khi không ngừng vật lộn trong tuyệt vọng, cuối cùng Lương Tiếu Ý hét lớn một tiếng, cả người giống như bị điện giật ngồi bật dậy.
Một bàn tay khẽ chạm lên đầu cô, nhưng Lương Tiểu Ý sợ hãi né tránh nó. Vài giây sau, giọng nói ấm áp đầy quan tâm của Tô Lương Mặc vang lên: “Tiểu Ý? Em gặp ác mộng ư?”
Ác mộng…? Lương Tiểu Ý tự cười đểu bản thân mình. Cô thậm chí không thể hiểu nổi mọi thứ xảy ra trong giấc ngủ của mình rốt cuộc là thật hay mơ.
“Em không sao” Cô yếu ớt lắc đầu nhìn người đàn ông đang lo lắng vì cô. Ánh mắt vô thức nhìn sang chiếc điện thoại di động đặt ở trên bàn bên cạnh giường, trong lòng cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cô vẫn nhớ rằng anh luôn có thói quen đặt điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ mỗi khi chuẩn bị đi ngủ.
Vậy … Đó có thực sự chỉ là một giấc mơ?
Thật xin lỗi! Em chỉ muốn giây phút cuối đời mình có thể được bình yên ở bên anh, được chết trong vòng tay của anh.
Thật xin lỗi, cuộc hôn nhân này không thuộc về em, nhưng em vẫn thật ích kỷ, tham lam sự dịu dàng và tình yêu của anh. Em thật là một kẻ thấp hèn tồi tệ, em đã đánh cắp hạnh phúc vốn nên thuộc về người phụ nữ khác … Thật xin lỗi?
Lương Tiểu Ý lén chắp tay dưới chăn, cầu nguyện ông Trời sẽ cho cô thêm thời gian. Trước khi cô chết, mong rằng Ôn Tình Noãn sẽ không tỉnh dậy.
Cô biết rằng bản thân mình vô cùng rất ích kỷ… cô thực sự biết điều đó?
Tô Lương Mặc khẽ lau đi những giọt mồ hôi đang chảy trên trán Lương Tiểu Ý, anh an ủi cô: “Còn nói không sao, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi như vậy rồi vẫn còn ngang ngạnh nói không sao. Em không cần phải sợ gì hết. Đã có anh ở bên cạnh em đây rồi.”
Lương Tiểu Ý như đứng hình nhìn gương mặt lo lắng của người đàn ông trước mặt … Cô… Đôi mi cong nhẹ chớp, một giọt lệ nóng hổi khẽ lăn xuống má, trong khi ánh mắt lại ngập tràn vẻ mãn nguyện.
Danh Sách Chương: