Chương 183
“Trời ạ! Chị Lương của tôi ơi! Tôi không ngờ rằng cơ thể cô lại xấu xí đến mức vậy đó! Nếu tôi là anh Mặc thì tôi đã vứt bỏ cô đi từ lâu rồi.” Những lời nói cay độc thốt ra từ miệng một cô gái sở hữu gương mặt trong trẻo, không khỏi khiến trái tim Lương Tiểu Ý run lên.
Tô Lương Mặc … anh thực sự sẽ để ý sao?
Thế nhưng, bất chấp sự do dự trong lòng mình, trước gương mặt tràn đầy đắc ý của Ôn Tình Tuyết, cô vờ như bình tĩnh, mạnh mẽ nói: “Thật xin lỗi khi phải để cô thất vọng rồi.
Anh ấy không những không vứt bỏ tôi mà còn định đưa tôi về một nhà nữa đó.”
Những lời này hoàn toàn chọc giận được Ôn Tình Tuyết.
Lương Tiểu Ý, Ôn Tình Tuyết cũng như người lái xe không nhận ra rằng có một chiếc xe ô tô đã dừng lại cách đó không xa, một dáng người cao ráo mảnh khảnh chậm rãi bước xuống. Phía sau chiếc xe ô tô đó còn có thêm hai chiếc ô tô đen dừng theo sau.
Bốn người vệ sĩ đều khoác trên mình những bộ vest đen cùng cặp kính râm đen cùng bước xuống. Tuy nhiên lúc này, bốn người họ giống như những con gà trống bị đánh bại, uể oải đi theo sau bóng lưng của Tô Lương Mặc.
Người nọ đẩy người kia: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Chúng ta để mất dấu của phu nhân. Nếu như có chuyện gì xảy ra với phu nhân, chúng ta coi như chết chắc”
“May thay, đại Boss có để thiết bị định vị trong ví của phu nhân nên mới có thể đuổi theo cô ấy được. Nhưng chắc là lần này phu nhân không xảy ra chuyện gì đâu đúng không? Tôi nghĩ lần này chúng ta xong đời thật rồi. Các cậu không thấy khuôn mặt của đại Boss đang rất khó coi hay sao?”
‘Tô Lương Mặc chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, trái tim anh sẽ trở nên đau đớn đến vậy. Trước mắt Tô Lương Mặc, người phụ nữ của anh đang bị người khác dày vò, xé toạc hết quần áo, để lộ ra đôi vai trần cùng với những vết thương chăng chịt khi xưa.
Tô Lương Mặc tức tối chạy về phía trước, đẩy mạnh Ôn Tình Tuyết đang ngồi trên người Lương Tiểu Ý ngã nhào xuống đất rồi ôm chặt lấy người phụ nữ của mình vào lòng.
Ách?
Ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn nhìn thẳng vào Ôn Tình Tuyết: “Cô, muốn, tìm, cái, chết!” Người phụ nữ của anh, đến anh còn không nỡ đánh cô?
Vậy mà Ôn Tình Tuyết lại dám làm càn như vậy?
“Gặp sự cố!” Ôn Tình Tuyết bị Tô Lương Mặc đẩy ra cách đó tầm hai mét. Có thể thấy được Tô Lương Mặc tàn nhẫn đến mức nào! Khi nó rơi xuống đất, một dòng máu phun ra?
Sắc mặt của Tô Lương Mặc bỗng thay đổi. Anh có thể cảm nhận được người phụ nữ trên tay mình đang không ngừng run rẩy. Nhìn xuống cô … toàn thân cô run cầm cập, nhưng gương mặt vẫn cố gượng cười trấn an Tô Lương Mặc rằng cô không sao. Anh vừa tức giận vừa đau xót ôm cô chặt hơn.
“Anh Mặc…”
“Câm mồm!” Đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí nhìn chằm chăm vào Ôn Tình Tuyết đang lúng túng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Về sau đừng bao giờ để tôi nghe thấy từ miệng cô hai từ “anh Mặc”.
“Anh Mặc ..” Lời nói còn chưa nói xong, gương mặt Ôn Tình Tuyết trở nên trắng bệch.
Tô Lương Mặc đưa ánh mắt về phía bốn người vệ sĩ. Họ lập tức hiểu ý của Tô Lương Mặc, cùng nhau tiến về phía Ôn Tình Tuyết. Bốn người đàn ông cao khỏe, trái một bên phải một bên, lần lượt từng người vây quanh Ôn Tình Tuyết.
Ôn Tình Tuyết cẩn thận nhìn Tô Lương Mặc với ánh mắt dè chừng. Cô đang đoán xem người đàn ông này có đang nghiêm túc hay không.
Nhưng cô chỉ thấy sự vô cảm trên khuôn mặt đẹp trai kia.
Cô hận! Cô thực sự rất hận! Những ngón tay chống trên mặt đất tức giận bấu chặt xuống, đến nỗi bàn tay rỉ máu nhưng dường như cô cũng không bận tâm đến điều đó.
Dựa vào cái gì cơ chứ! Dựa vào cái gì mà người phụ nữ bẩn thỉu đó lại nhận được sự ưu ái từ anh nhiều đến vậy?
Danh Sách Chương: