Chương 346
“Anh đã đồng ý với tôi rồi…”
Cô mở to mắt, cả người cứng đờ, trong lòng đang trách mắng anh nói mà không giữ lời.
“Anh Tô, đừng như vậy nữa…” Cô khó mở lời, “Tôi vẫn đang” không dám chửi thẳng vào mặt, anh là tên cầm thú, đến người bệnh cũng không tha.
Không biết tại sao, hai chữ “anh Tô Mặc lại khó nghe đến vậy lọt vào tai Tô Lương “Vì cô đang ốm nên tôi cho phép cô không cần gọi tôi là “anh Tô’” Người đàn ông nói.
Lương Tiểu Ý im lặng… không gọi “anh Tô” thì gọi là gì?
Lương Mặc sao?
Đừng ngốc nghếch nữa, cô bị lừa một lần rồi. Ban đầu anh nói chỉ có Ôn Tình Noãn mới có thể gọi anh là “Lương Mặc”, thế nên cô làm theo ý của anh. Sau đó lại là anh nói cô không có đủ phẩm chất, tất cả chỉ là một trò chơi, không cho phép cô gọi anh là “Lương Mặc”. Cô cũng làm theo.
Vậy mà bây giờ, lại hôn cô như thể đang bố thí cho cô vậy… Tình yêu của cô, có thể đau buồn, có thể bất hạnh nhưng tuyệt đối không thể bi thương, không thể không đáng một đồng.
Không cần bố thí!
“Anh Tô, tôi nghĩ tôi vẫn nên gọi cậu là “anh Tô’ thì tốt hơn”
Lương Tiểu Ý lãnh đạm nói.
Đăng sau giọng nói lạnh lùng là thái độ kiên quyết khiến người đàn ông phía sau sững sờ, tim đau nhói. … Cô bắt đâu xa cách anh rồi sao? Lông mày Tô Lương Mặc chau lại, từ trên người cô anh rõ ràng cảm nhận được sự bài xích.
Cô đang bài xích anh… Tô Lương Mặc nhận ra sự thật này.
Sau đó, anh không thoải mái chút nào.
Một tên ngốc có chỉ số EG dưới không, trước giờ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng có ai dạy anh, gặp phải chuyện này thì xử lý như thế nào. Tô Lương Mặc hiển nhiên không biết, trong tình trạng này, nói một vài câu tình cảm có tác dụng hơn bất kỳ điều gì.
Quả nhiên, đối với anh cô chỉ là công cụ để giải tỏa. Hễ Tô Lương Mặc có chút quan tâm cô, dù là một chút thôi, sẽ không mặc kệ nguyện vọng của cô, mặc kệ cơ thể đang có bệnh của cô mà làm chuyện quá đáng.
Người đàn ông ôm cô từ phía sau, cảm nhận được cơ thể đang run cầm cập, ánh mắt nhìn mặt nghiêng của cô, anh cảm nhận được vị đắng chát trong miệng cô, trái tim bỗng đau nhói. Anh nheo mắt, cố tình dùng giọng nói lạnh lùng với Lương Tiểu Ý: “Tôi đã đồng ý với cô thì đêm nay sẽ không cưỡng ép cô.”
Lương Tiểu Ý nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, không ngờ bờ môi lạnh lại chạm vào sau gáy cô… Lương Tiểu Ý cực kỳ phẫn nộ, chửi thầm Tô Lương Mặc nói lời không giữ lời.
“Đừng động đậy” Giọng nói khàn khàn lạnh lùng như mệnh lệnh: “Tôi sẽ không động vào cô, nhưng nếu cô còn tiếp tục động đậy, tôi không dám đảm bảo có làm được hay không”
Lương Tiểu Ý bị dọa sợ không dám động đậy.
Một bên thì cắn răng chịu đựng, chửi thâm Tô Lương Mặc tên cầm thú, một bên thì sợ hãi lời đe dọa của Tô Lương Mặc, ngậm miệng không dám nói gì, lặng lế chịu đựng những cái hôn càng ngày càng mạnh lên cổ cô.
Trong nháy mắt, hơi thở của người đàn ông trở nên gấp gáp… Đầu lưỡi của anh không dừng lại được, những cái hôn từ sau gáy rồi dân dần lướt xuống tấm lưng đầy vết thương.
Có điều… chuyện này khiến người ta càng cảm thấy ám muội… mặt Lương Tiểu Ý ửng đỏ hơn cả lúc trước.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô vẫn luôn cảm thấy, bàn tay đặt trên bụng cô di chuyển rất nhẹ nhàng cẩn thận. ..Không! Chỉ là trùng hợp mà thôi.
Người phụ nữ ngủ trên cánh tay anh, khuôn mặt bánh bao yên tĩnh an nhàn, giống như một thiên thần… Nếu sau khi tỉnh dậy cô không còn làm loạn nữa thì tốt biết bao.
Cô ngủ rất sâu, cũng không ngáy, người đàn ông nằm nghiêng, ánh mắt đen ngòm rơi lên lông mi cong dài của cô, nghe rõ ràng hơi thở của cô.
Danh Sách Chương: