Chương 482
Anh ta lao đến! Không giật chai rượu nữa vì bản lĩnh của anh ta không bằng Tô Lương Mặc, nhưng có thể dùng thủ đoạn với Tô Lương Mặc, một cú đã, Tô Lương Mặc dễ dàng né tránh, một pha bổ nhào cũng bị Tô Lương Mặc khéo léo né tránh.
Đôi mắt anh đào của Lục Trầm có chút tính toán, anh giơ tay phải ra, trong tay là quyển nhật ký của Lương Tiểu Ý.
Lục Trầm lấy quyển nhật ký của Lương Tiếu Ý để làm lá chắn, Tô Lương Mặc không dám làm hỏng quyển nhật ký này, đúng vào lúc này, tay trái của Lục Trâm nhanh như bay cướp lấy chai rượu trong tay Tô Lương Mặc… Tô Lương Mặc rất nhạy bén, anh bất giác tránh ra.
“Xoẹt” một tiếng…
Tiếng vang này phá vỡ ý nghĩ chiến đấu của hai người.
Tô Lương Mặc nhìn tay Lục Trâm, còn Lục Trầm cơ thể cứng đờ nhìn tay của mình…
“Sự tồn tại cuối cùng của Tiểu Ý… mất rồi…” Chai rượu trong tay Tô Lương Mặc “toang” một tiếng rơi xuống đất, khuôn mặt tuấn túc như Apollo bỗng tái mét, từ từ bước đến chỗ Lục Trầm, giơ tay ra, cẩn thận cầm lấy quyển nhật ký đã bị xé rách, cẩn thận đặt lên ngực, cẩn thận quay về bàn làm việc, cẩn thận đặt xuống bàn… Mọi hành động đều cẩn thận từng li từng tí cứ như thể đó là bé cưng của anh.
Đôi mắt hoa đào của Lục Trầm tràn đầy hối hận, có chút lúng túng: “Lương Mặc… xin lỗi…”
Người đàn ông đứng trước bàn làm việc dường như không nghe thấy, Lục Trầm nghĩ một lát rồi bước đến: “Xin lỗi, tớ không cố ý…
“Cút”
Lục Trầm đứng ở đẳng sau người đàn ông, anh ta không nghe thấy Tô Lương Mặc nói gì, bởi vì giọng nói của anh quá nhỏ nên không nghe rõ. Lục Trầm thắc mắc: “Hả, cậu nói gì?”
Lần này, phản ứng của người đàn ông cực kì mạnh mẽ, lúc anh quay người lại, mắt đỏ rực, hung dữ nhìn Lục Trầm, hận không thể nuốt chửng Lục Trầm, “Tớ nói cút! Cút đi!”
Mặt Lục Trầm bỗng đỏ ửng… “Đừng như thế, Tô Lương Mặc, cậu nghe tớ nói, Tiểu Ý đã đi rồi, cậu nghĩ mà xem, nếu cô ấy còn sống, cô ấy sẽ vui mừng khi nhìn bộ dạng này của cậu sao?”
Một câu nói đã khiến con sư tử trở nên điên cuồng!
Tô Lương Mặc bỗng nhiên điên cuồng, hung dữ hét thật lớn vào mặt Lục Trầm: “Nếu cô ấy không muốn nhìn! Nếu cô ấy ngứa mắt! Thì mau quay về ngăn cấm tớ đi! Quay về đi!
Uống say bét nhè, chẳng giống người cũng chẳng giống ma…
Cô ấy không ưa gì thì sống lại mà ngăn cấm tới Cô ấy quay về đi!… Quay về đi..” Nói đến cuối cùng, Tô Lương Mặc ôm đầu, đau khổ ngồi xuống, giọng nói cũng nhỏ dần.
Lục Trầm bỗng nhiên hiểu ra, bi thương của Tô Lương Mặc là bởi vì… cậu ấy biết rõ, Lương Tiểu Ý không thể quay về được nữa, song cậu ấy lại bó tay với chuyện này.
“Nhiều năm như vậy, cậu cũng đã nói, năm năm rồi… Cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của tớ, mặc cho tớ uống bao nhiêu rượu, có say bét nhè, Tiểu Ý cô ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của tớ… chỉ cần cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của tớ, cho dù hận tớ cũng không sao hết”
Tô Lương Mặc từ từ ngẩng đầu lên.
Lục Trầm kinh ngạc!
Người đàn ông tự cao tự đại lúc này lại khóc như một đứa trẻ chưa lớn!
Thật đau lòng…
Lục Trầm xin thề trong lòng rằng, tuyệt đối sẽ không đi theo vết xe đổ của Tô Lương Mặc.
Lục Trầm thương người anh em của mình nhưng lại không biết phải làm thế nào. Người còn sống, cho dù bị bắt cóc, anh ta cũng sẽ giúp người anh em của mình cứu Lương Tiểu Ý.
Nhưng người đã chết… không có đường để quay lại nữa!
Danh Sách Chương: