Chương 152
Tô Lương Mặc nghe vậy lại càng tức hơn: “Lương Tiểu Ý!”
Nghe Tô Lương Mặc giận dữ mắng mỏ, Lương Tiểu Ý cúi thấp đầu xuống, nước mắt nhỏ “lộp bộp”, nghẹn ngào nói: “Em mới nhắc tới Ôn Tình Noãn mà anh đã giận à?”
Vô lí quá mức?
Tô Lương Mặc chưa từng giận tới như vậy, sao mình mới đi công tác chút thôi, cô gái này lại trở nên kì quái xa lạ như vậy?
“Chuyện này có liên quan gì đến Tình Noãn đâu?”
“Tình Noãấn Tình Noấn, gọi thân mật như vậy mà còn bảo không liên quan gì?” Lương Tiểu Ý giờ đã không nói được gì có lý rồi… Còn Tô Lương Mặc thì sắp điên lên vì cô cứ cố tình gây SỰ.
Sau khi bình tĩnh lại, anh bỗng vươn tay ôm lấy cô gái đang cáu kỉnh kia: “Tiểu Ý, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói trầm ấm dịu dàng tỏ vẻ an ủi, “Vợ à, bất kể có chuyện gì, chúng †a vẫn sẽ mãi là vợ chồng, đôi ta sẽ không bao giờ lìa xa nhau.”
Chất giọng dịu dàng võ về trái tim đang nóng nảy cô.
Lương Tiểu Ý bỗng muốn òa khóc, cô biết cô cố tình cãi cọ vô lý với anh. Nhưng không hiểu sao cô vẫn muốn làm vậy, muốn tranh cãi như những cặp vợ chồng bình thường, muốn cố tình gây chuyện như những cô vợ khác với chồng mình. Dù chỉ một lần mà thôi.
Nhận ra người trong ngực đã buông lỏng, Tô Lương Mặc ôm cô chặt hơn nữa.
Cô gái đang vùi vào trong lòng anh bỗng òa khóc dữ dội.
Cô khóc cực kì thảm thiết, khiến lúc nào cũng bình tĩnh lạnh lùng như Tô Lương Mặc sợ hãi luống cuống tay chân, anh vội đưa tay lên lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc mà! Em xem này, anh muốn sớm đi chụp ảnh cưới, muốn sớm xem em khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, không phải anh đã vội vàng chạy về không nghỉ đây rồi hay sao?”
“Oal” Lương Tiểu Ý càng khóc dữ hơn, Tô Lương Mặc lại thêm phần hốt hoảng vội vàng vỗ vai vợ mình: “Còn giận anh à? … Sau này em muốn đi thì cứ đi đi, anh sẽ đi với em. Vợ ơi đừng khóc nữa nha?”
Anh dịu dàng, anh hốt hoảng lúng túng… chân thực như vậy, chân thành như vậy, khiến câu nói “Em sắp chết rồi” của Lương Tiểu Ý chẳng thể thốt nổi thành lời. Cô nghĩ, mình thật ích kỉ biết bao. Cô sợ sau khi anh biết thì thời gian còn lại hai người sẽ chìm trong khổ đau với cái chết. Cô không muốn! Cô muốn phần thời gian còn lại này sẽ trôi qua trong vui vẻ và hạnh phúc. Cô cũng sợ sau khi anh biết được chân tướng sẽ không cho cô một hôn lễ nữa… Có ai muốn cưới một người phụ nữ sắp chết cơ chứ?
Cả đêm này, cô khóc rồi ngủ thiếp đi trong lòng anh. Tô Lương Mặc nhìn khuôn mặt còn vương nước mắt kia, đôi mắt đen thẳm thoáng qua ánh âm u không miêu tả được.
Bởi vì bả vai của Lương Tiểu Ý bị thương nên Tô Lương Mặc sắp xếp những người khác trong bệnh viện làm thay cô.
“Em yên phận chút đi, nếu không muốn nghỉ ngơi ở nhà thì tới công ty với anh” Tô Lương Mặc nói.
Lương Tiểu Ý bất mãn bĩu môi, đi công ty có gì hay đâu, đành chép miệng thỏa hiệp: “Được rồi, em ở nhà”
Tô Lương Mặc nở nụ cười hài lòng, “Vợ ơi, hôn chào buổi sáng nào!” Ở cửa nhà, Tô Lương Mặc chỉ vào môi đòi vợ mình hôn mà chẳng xấu hổ chút nào.
Tuy đã sớm quen rồi nhưng hai má Lương Tiểu Ý vẫn nóng ran, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhón chân đặt một nụ hôn lên trên cánh môi anh. Đôi mắt Tô Lương Mặc chợt lóe lên, đôi tay bá đạo giữ lấy đầu cô, phả hơi thở mình vào khuôn mặt Lương Tiểu Ý. Mãi đến khi cô thở hồng hộc, anh mới hài lòng, như mèo con đã thỏa mãn, lái chiếc xe Maserati tới công ty.
Lương Tiểu Ý cũng chuẩn bị ra ngoài… Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi? Ha ha, sao có thể chứ! “A lô a lô, Đại Bàn, mau tới đón tớ” Lương Tiểu Ý lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Quân Hoa, “Đúng đúng, anh ấy đi rồi, cậu mau tới đi”
Đại Bàn rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, lại thích đi dòng xe nam Grand Cherokee, nhưng không thể không nói chiếc xe jeep này khá là tốt. Lương Tiểu Ý ngồi ở ghế trước nghe Đại Bàn lải nhải không ngừng như trước.
“Cậu cũng xem như là tu thành chính quả rồi đấy, thầm mến nhiều năm như vậy cuối cùng cũng ở bên nhau”
Đại Bàn dông dài một mình: “Lúc trước tớ còn không tin, nhưng hôm đó thấy cách anh ấy quan tâm lo lắng cậu như vậy, tớ thấy chắc chắn là anh ấy thật lòng rồi! Tiểu Bàn, giờ cậu được hạnh phúc rồi, còn chị đây vẫn còn độc thân đây này”
Danh Sách Chương: