Chương 839
Cô xoay người, đối mặt với Đường Điềm, nhìn Đường Điềm một lúc lâu.
“Cô Vạn, cô còn nghỉ ngờ thân phận của tôi không”, Lương Tiểu Ý rất bình tĩnh:”Tôi sẽ không xen vào chuyện của Đường Điềm nữa”
Vạn Nhược Mạn nhướng mày kinh ngạc, ngay sau đó con ngươi chuyển động tỏ ý đã hiểu, liếc nhìn Lương Tiểu Nhu: “Cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi?”
Đường Điềm sững sờ “Tôi sẽ không xen vào nữa, là ý gì?”
“Chính là em tự mình giải quyết rắc rối” Lương Tiểu Ý lãnh đạm nói: “Em đã là người lớn rồi, làm sai chuyện gì cũng phải gánh lấy hậu quả. Nếu khi người khác giúp mà em còn cố định ở sau lưng đâm chọt người ta, chị chắc chắn, người giúp em, chắc chắn không muốn tiếp tục giúp em nữa”
“Lương Tiểu Ý! Chị có ý gì!” Đường Điềm giận quá hóa thẹn. Trước đây, cô ta muốn cái gì, muốn làm gì, Lương Tiểu Ý sẽ không nói những lời quyết tuyệt như này. Ngay cả khi rủ cô †a đi mua sắm cùng mình, cô ta vẫn lấy lý do “cơ thể chị khó chịu”. Hơn nữa khi mình gọi điện thoại, Lương Tiểu Ý lập tức quay lại.
Bây giờ, Lương Tiểu Ý nói dứt khoát như vậy, không thể nào vãn hồi. Đường Điềm không thể chấp nhận những người trước đây đối lúc nào cũng thỏa hiệp với cô ta, đột nhiên không theo ý cô ta nữa.
Vạn Nhược Mạn đã xác định được người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt cô ấy là Canal Liang. Như cô nói, quần áo là thân phận của cô.
Nhân viên bán hàng bên cạnh cũng ngây như phỗng. Nếu người phụ nữ có khuôn mặt trẻ thơ trước mặt cô ấy thực sự là Canal Liang… Ôi trời! Hôm nay cô đã gặp bà chủ bí ẩn nhất của trụ sở chính!
Thấy Lương Tiểu Ý không nói lời nào, Đường Điềm trong lòng lo quýnh lên, nhào về phía Lương Tiểu Ý.
Vốn dĩ Lương Tiểu Ý cố cầm cự giải quyết vấn đề cho Đường Điềm, đứng chưa được bao lâu thì thể lực đã hao mòn, bị Đường Điềm nện xuống. Lương Tiểu Ý chân lơ lửng, lúc trượt chân mất cảnh giác, ngã thẳng xuống đất trước mắt mọi người.
Cú ngã của cô không phải là đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là cú ngã này đã tạo ra phản ứng dây chuyền.
Lúc cô ngã, lòng bàn tay đã vô tình đụng vào chiếc kéo bên cạnh. Cô ngã xuống đất, cây kéo bay lên không trung, đầu nhọn nhọn hướng xuống rơi thẳng về phía tim Lương Tiểu Ý.
Mọi người trợn tròn mắt, tất cả chuyện này xảy ra quá đột ngột nên không ai kịp phản ứng!
Ngay cả tiếng hét cũng lan tứ phía! Thời khắc này, mọi người đều ngừng thở.
Trước mắt mọi người, chiếc kéo này… “xoẹt”, đâm vào da thịt, trong nháy mắt, trước mặt mọi người, toàn là máu tươi.
Lương Tiểu Ý ngã xuống đất, kinh hãi trợn to hai mắt.
Tí tách, tí tách, tí tách…
“Trời mưa sao?” Cô biết là không phải, nhưng vẫn hỏi.
Trong lòng nặng nề vô cùng.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi cây kéo đâm vào ngực Lương Tiểu Ý, một bóng người như lốc nhào tới, thay Lương Tiểu Ý nhận cây kéo vốn phải rơi trên người Lương Tiểu Ý.
Những giọt máu đỏ tươi chảy càng lúc càng nhanh, tụ lại thành dòng. Dọc theo cổ, tất cả đều nhỏ giọt trên mặt và cổ Lương Tiểu Ý.
Máu đỏ rực, nhuộm đỏ đôi mắt Lương Tiểu Ý.
Cô kiềm chế hết mức có thể, kinh hãi nhìn bên bả vai phải của anh, nơi sau gáy cắm một chiếc kéo sắc bén, mũi kéo xuyên thấu xương bả vai phía trước.
Sẽ chết!
Ý nghĩ này tràn ngập trong đầu Lương Tiểu Ý.
“Trời đang mưa sao?”
“Ừ, trời mưa” Giọng nói trầm ấm có chút yếu ớt, đôi môi không chút máu của Tô Lương Mặc khẽ nở nụ cười: “Đẹp không?”
Anh ấy còn hỏi cô ấy có đẹp không!
Danh Sách Chương: