Chương 597
Một lát sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, từ từ đến gần. Trước đó, Lương Tiểu Ý thấp thỏm ngồi trên ghế dựa. Lúc Tô Lương Mặc hôn mê, cô chưa từng nghĩ rằng, lúc anh tỉnh lại, lại đến lượt cô không tự nhiên như thế này. Cô ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm không yên.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lương Tiểu Ý vội vàng đứng lên, chạy ra mở cửa.
“Anh ấy tỉnh rồi” Vừa mở cửa, Lương Tiểu Ý ngay lập tức nói với Lục Trầm. Lục Trầm nghe thấy thế, anh ta hơi khựng lại, ngay sau đó ánh mắt ánh lên niềm vui, nhanh chóng đi vào phòng bệnh. Quả nhiên anh ta nhìn thấy bạn mình đã tỉnh, đang nằm trên giường.
“Lương Mặc, cậu tỉnh rồi à?” Lục Trầm thở phào một hơi, anh ta thực lòng vui mừng cho Tô Lương Mặc, anh ta đi đến bên cạnh giường của Tô Lương Mặc. Lúc Tô Lương Mặc chưa tỉnh, Lục Trầm lúc nào cũng vô cùng nghiêm túc, bây giờ nhìn thấy Tô Lương Mặc tỉnh lại rồi, cả người anh ta đều trở nên thoải mái, anh ta lại trở thành cậu công tử lúc nào cũng cười cười nói nói: “Đúng là, tên nhóc cậu đúng là mạng lớn.”
Vừa nói anh ta vừa cười đùa với Tô Lương Mặc. Lương Tiểu Ý và Thẩm Quân Hoa đứng bên cạnh, Thẩm Quân Hoa cảm giác Lương Tiểu Ý không được tự nhiên.
“Có chuyện gì à?” Thẩm Quân Hoa hỏi.
“Ừm” Lương Tiểu Ý gật đầu.
Thẩm Quân Hoa nghe thấy thế, lại nhìn thấy bộ dạng Lương Tiểu Ý ngại ngùng muốn nói rồi lại thôi, cô ấy giơ tay kéo Lương Tiểu Ý ra ngoài cửa: “Nói đi”
“Thực ra thì cũng không có chuyện gì…
“Hừi Tớ nói này Tiểu Bàn, từ khi nào cậu học được cái thói làm kiêu này thế?” Thẩm Quân Hoa giả vờ xắn tay áo lên: “Cậu còn không nói tớ sẽ xử cậu” Đương nhiên cô ấy chỉ nói chơi thôi.
Lương Tiểu Ý cũng hiểu điều đó.
“Anh ấy đồng ý ly hôn rồi: Đột nhiên Lương Tiểu Ý nói ra khiến người ta giật mình.
Thẩm Quân Hoa còn đang giả bộ xắn tay áo, đột nhiên khựng lại, chân cô ấy lảo đảo, suýt nữa thì bị lời nói của Lương Tiểu Ý dọa cho ngã khiu.
“Khụ khụ khụ… cậu nói cái gì?” Thẩm Quân Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai: “Anh ấy đồng ý ly hôn rồi?” Không thể nào? Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Quân Hoa lộ ra vẻ ngờ vực, cô ấy đã nghe Lục Trầm kể về những chuyện xảy ra thời gian gần đây giữa Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý, bao gồm cả chuyện Tô Lương Mặc thà tự đâm mình hai nhát dao chứ không chịu để Lương Tiểu Ý ra đi.
Nhưng bây giờ nhanh như vậy mà anh đã đồng ý ly hôn rồi? Chắc chắn đã có chuyện gì đó kỳ lạ xảy ra.
“Sao Tô Lương Mặc lại dễ dàng buông tay như thế được?
Tiểu Bàn, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không?”
“Anh ấy… Tớ cũng không biết” Lương Tiểu Ý suy nghĩ một lát, cô không muốn nói ra chuyện này, có chút gì đó không chân thật.
Đúng lúc này, Lục Trầm cũng đi đến.
“Cô đã nói gì với Lương M Lục Trầm vừa đến đã quắc mắt nhìn Lương Tiểu Ý, quát lớn: “Rốt cuộc cô đã nói gì với cậu ấy?”
“Tôi không nói gì cả”
“Cô không nói gì cả?” Lục Trầm cười nhạo một tiếng: “Nếu như cô không nói gì, cậu ấy sẽ chủ động đồng ý ly hôn à!” Lục Trầm càng thêm tức giận, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý: “Có thể cô cảm thấy cô bị tổn thương. Nhưng năm năm nay…”
Đột nhiên một tiếng quát lớn từ trong phòng bệnh vọng ra, âm thanh yếu ớt, rõ ràng đã dùng quá sức lực, vội vàng hét lớn.
“Lục Trầm!”
Lục Trầm đang nói chuyện, bỗng nhiên anh ta giật mình, sau đó liếc nhìn Lương Tiểu Ý đang không rõ chuyện gì xảy ra, cuối cùng anh ta không tình nguyện mà ngậm miệng lại.
Danh Sách Chương: