Chương 245
Lời vừa dứt, triệt để chọc tức Thẩm Quân Hoa, cô ấy lập tức hung dữ hét vào mặt Lục Trầm: “Con chó của Tô Lương Mặc! Anh không biết ngại mà nói anh với Tiểu Ý là bạn tốt của nhau à? Nếu anh thật sự coi Tiểu Ý là bạn tốt của anh, thì không nên trơ mắt đứng nhìn tên khốn Tô Lương Mặc ức hiếp Tiểu Ý!”
“Hơ Lục Trầm hai tay đúc túi quần, bước đến trước cửa sổ phòng bệnh, ngước đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa kính, mỉa mai: “Thẩm Quân Hoa… em lại biết gì chứ? Em biết tôi chưa từng khuyên nhủ Lương Mặc sao?”
“Tô Lương Mặc, mấy người là gì của người đàn ông đó chứ?” Là chó là mèo sao?
Ha ha…
Lục Trầm nhắm mắt, che giấu đi cảm xúc trong đôi mắt hoa đào của anh ta.
Bộ dạng tự mỉa mai mình của Lục Trầm này, Thẩm Quân Hoa không quen, ngược lại cô ấy có chút không nói ra lời, mặt đỏ ửng, “Anh, nếu anh thật sự muốn tốt cho Tiểu Ý, thì nên nói cho Tiểu Ý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Quân Hoa càng nói càng thấy mình có lí, chất vấn Lục Trầm: “Anh coi Tiếu Ý là bạn tốt của anh, anh rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng lại không nói sự thật đằng sau chuyện này cho Tiểu Ý.
Lục Trầm, … một giây trước Tiểu Ý vẫn là một cô dâu hạnh phúc, một giây sau đã bị vứt bỏ ở một nhà thờ với khách khứa đông nghịt ở một thành phố khác, lẻ loi một mình đối mặt với sự chỉ trích và chế nhạo của mọi người. Tiểu Ý cô ấy đã làm sai chuyện gì chứ? Tiểu Ý cô ấy tại sao lại phải chịu sự đối xử này của Tô Lương Mặc? Hả? Anh nói đi!”
Thẩm Quân Hoa có hàng trăm hàng nghìn lời muốn nói, ngày hôm đó, cô ấy tận mắt nhìn Tiểu Bàn bất lực đứng ở trước lễ đường, bị người thân bạn bè chế nhạo, nói này nói nọ… giây trước còn là cô dâu hạnh phúc, giây sau đã trở thành một người phụ nữ bị bỏ rơi!
Lương Tiểu Ý bị những lời nói của Thẩm Quân Hoa làm xúc động. Cô nghĩ đến, cô giây trước còn là một cô dâu đây hạnh phúc, giây sau, bị rơi xuống mười tám tầng địa ngục…
Người đàn ông đó thật sự máu lạnh! Đã sớm quyết định bỏ rơi cô ở trên lễ đường. Vậy mà còn tặng cô món quà đắt tiền trước khi tiến vào lễ đường – một bộ váy cưới được thiết kế tinh xảo.
Tàn nhẫn thật sự…
Lục Trầm ngước đôi mắt hoa đào lên, lướt qua khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng của Thẩm Quân Hoa, rơi trên người phụ nữ ngốc nghếch đang nằm trên giường bệnh.
Nheo nheo mắt, Lục Trâm mấp máy môi, ánh mắt nhìn Lương Tiểu Ý hỏi: “Sau này, cô có dự định gì?”
Grừt Thẩm Quân Hoa tức giận!
“Đến lúc này rồi, anh biết rõ ràng chân tướng sự việc, vẫn không chịu nói cho Tiểu Ý. Anh còn có mặt mũi hỏi Tiểu Ý, có dự định gì sao?” Thẩm Quân Hoa lạnh lùng: “Một người phụ nữ bị tên khốn nạn Tô Lương Mặc ức hiếp, anh nói xem Tiểu Ý cô ấy còn có thể có dự định gì?”
“Tôi…” Đầu Lương Tiểu Ý đau như búa bổ, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả dồn hết vào đầu cô, trong nháy mắt bùng nổ, khiến cô không nói lên lời.
“Lương mập, đứa bé” Lục Trầm chẳng hề để tâm đến Thẩm Quân Hoa đang phẫn nộ, ánh mắt rơi xuống cái bụng vẫn chưa to lên của Lương Tiểu Ý: “Đứa bé, em định xử lí như thế nào?”
Xử lí… Lương Tiểu Ý suy ngẫm cái từ đầy cay đắng này, đứa bé trong bụng cô, chỉ có thể dùng từ “xử lí” lạnh lẽo này sao? Như thể xử lí rắc rối, xử lí rác sao?
Thẩm Quân Hoa hít một hơi thật sâu, lao đến trước mặt Lục Trầm, cô ấy không thể nhãn nhịn được nữa, giơ tay lên định đánh Lục Trầm nhưng không thành công, cổ tay bị Lục Trầm giữ chặt, Lục Trầm cúi xuống nhìn, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt thấp hơn anh nửa cái đầu của Thẩm Quân Hoa: “Tôi biết em đang tức giận. Nhưng, giữa Lương Mặc và Lương mập, tôi từ đầu tới cuối đều đứng về phía Lương mập”
“Ha ha Thẩm Quân Hoa bày ra biểu cảm “ai tin được.”
“Sếp Lục, anh đang kể chuyện cười à? Xử lí đứa bé trong bụng Tiểu Ý là rắc rối hay là rác thải? Cần anh dùng một từ ‘cao quý’ như vậy sao?”
Lục Trầm thả tay Thẩm Quân Hoa ra, trực tiếp hỏi Lương Tiểu Ý: “Lương mập, cô cần sớm đưa ra quyết định. Giữ lại đứa bé hoặc là phá bỏ nó, đều do cô quyết định”
Danh Sách Chương: