Mục lục
Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 510


“Đừng nói với tôi rằng cậu không biết bệnh tim bẩm sinh nó đau đớn như thế nào nhé. Thành thật mà nói, đứa trẻ này có thể sống đến tận bây giờ, phần lớn đều là nhờ công của Savvy … Khụ khụ khụ … Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế. Tôi chỉ đang nói đúng sự thật mà thôi. “Lục Trầm lẩm bẩm, sự thật thì mất lòng!


“Nhưng vì sao Tiểu Ý đột nhiên lại phát bệnh, cậu nên suy nghĩ cặn kẽ một chút. Vì vậy mà Đại Bảo đã phải mắc bệnh ngay từ khi mới sinh, do đó Tiểu Ý lại càng thêm căm hận cậu hơn. Bây giờ cậu lại còn muốn trói người mang đi… Ai ya, cậu bây giờ c cậu cần làm bây giờ là lập công chuộc tội! Nếu như cậu lại tiếp tục mắc sai lầm, trói buộc Tiểu Ý theo cách mà cô ấy không muốn nhất … Làm ơn, năm năm trôi qua rồi đó! Cậu vẫn chẳng trưởng thành được lên tạo nào!”


Lục Trầm liền không ngừng chế giễu Tô Lương Mặc ngay khi anh có cơ hội. Tô Lương Mặc khẽ cau mày, nói: “Nói trọng tâm”


Ø… Lục Trầm đắc ý, ra vẻ như người từng trải chỉ giáo: “Trọng tâm chính là theo đuổi con gái không phải là kiểu theo đuổi như cậu nới! Bây giờ nếu cậu muốn theo đuối Tiểu Ý một lần nữa, thì trái tim! Cậu phải trói chặt trái tim cô ấy, chứ không phải thể xác của cô ấy! Hiểu chưa?” Lục Trầm nhìn khuôn mặt của người bạn tốt phía đối diện vẫn đang ngơ ngác, anh bất lực võ trán: “Tôi dám cá với cậu một điều rằng, nếu như cậu thực sự làm theo những gì cậu nói, trói ba mẹ con Tiểu Ý mang đi, thì tôi thề với cậu, cậu không muốn nhìn thấy hậu quả đâu. Những chuyện hiểu lầm, hay thù oán trước kia giữa hai người đừng mong có thể giải quyết một cách suôn sẻ được”


Tô Lương Mặc im lặng lắng nghe. Lục Trầm chân thành khuyên bảo hết mức có thể. Nhưng nếu như Tô Lương Mặc vẫn ngang ngạch không muốn hiểu, vậy thì anh không bao giờ thèm quan tâm đến người bạn ngu ngốc này nữa, muốn làm gì thì làm, “sống chết mặc bay”! Để cậu ta tự giải quyết chuyện của mình!


Một lúc sau…


“Vậy thì, cậy nói xem … Tôi nên làm gì?”


Thanh âm không quá cao, Tô Lương Mặc với vẻ mặt bất lực, khúm núm xin lời khuyên từ Lục Trầm.


“Khụ khụ khụ…. Lục Trầm đang bị khô miệng. Anh vừa mới tu một chai nước soda, nghe xong lời nói của Tô Lương Mặc, anh liền sặc nước soda đến mức ho dữ dội … “Hả…anh đang nói gì vậy?”


“Lúc nãy cậu muốn xin tôi là khuyên?” Lục Trầm không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra … Mẹ khiếp, thật đáng sợ quá đi!


Vị tổng giám đốc cao cao tại thượng Tô Lương Mặc không sợ trời không sợ đất rồi cũng có một ngày phải khép nép cúi đầu xin người khác chỉ giáo! Oaaa…! Sức mạnh của tình yêu thật sự quá vĩ đại đi! Nó còn mạnh hơn cả việc sao Hỏa đâm vào.


Trái Đất áI Ít nhất thì khi sao Hỏa va chạm với Trái Đất, Tô Lương Mặc cũng không trở nên lo lắng như thế này.


“Lục Trầm, cậu nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?” Người đàn ông khôi ngô ấy có vẻ lúng túng. Ngay cả khi Tiểu Ý bây giờ đã trở nên thay đổi thì anh vẫn yêu cô. Chỉ cần nghĩ đến việc cô hận anh đến nhường nào, cô muốn thoát khỏi anh đến mức nào, Tô Lương Mặc không thể chịu đựng được trong lòng không ngừng đau đớn.


Tại thời điểm này, chủ tịch và giám đốc điều hành giống như hoàng đế của chúng ta don don có bất kỳ khuôn mặt nào, điều quan trọng là phải đối mặt?


“Muốn biết không?” Lục Trâm có chút hả hê nhìn Tô Lương Mặc với vẻ mặt “cậu cầu xin tôi đi”. Dưới con mắt của Tô Lương Mặc, anh cảm thấy có hơi ngứa mắt. Nhưng Lục Trầm nói đúng. Trước kia, anh đã không nghĩ nhiều về điều đó. Bây giờ, sau khi Lúc Trầm nhắc nhở anh, nghĩ đi nghĩ lại một chút, nếu bây giờ, anh lại làm theo ý của mình là trói cô đem về, nói không chừng, Tiểu Ý sẽ hận anh cả đời này mất …


Đến lúc này thì vị tổng giám đốc này cũng chẳng cần quan tâm mặt mũi hay thể diện cái gì nữa rồi. Giữ mặt mũi liệu có thể đem Tiểu Ý về bên anh hay không?


Tô Lương Mặc hằm hằm nhìn Lục Trầm đang đóng vai phản diện trước mặt, anh nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu cung kính nói: “Lục Trâm, tôi xin cậu.”


Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơiii! Thật luôn á! Cậu ấy đang thực sự năn nỉ anh? Lục Trầm há hốc miệng. Anh kích động đến mức không nói nên lời … Hahaha … Sau này quay lại có chuyện để khoe với anh em rồi. Tô Lương Mặc à! Hahaha! Cậu xong với tôi rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK