Chương 664
Bạn mong chờ một cô gái độc ác, bạc bẽo sẽ dễ dàng áy náy sao? Chắc chắn là không thể, ngược lại người ta sẽ còn nghĩ đó là lỗi của bạn.
“Ừm, nghe anh nói này” Anh đan hai bàn tay vào nhau, đặt lên đầu gối, nhìn anh vô cùng nghiêm túc, khóe môi quyến rũ nhếch lên một nụ cười ấm áp. Sự nghiêm túc và ấm áp đồng thời xuất hiện trên người anh, điều này giống như một nhát dao chí mạng với phụ nữ, khiến họ không thể chống cự được.
Lương Tiểu Ý chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái liền ngây người, một khoảnh khắc nào đó, cô cảm giác đầu óc của mình tê dại giống như vừa bị điện giật, trong lòng Lương Tiểu Ý vô cùng khinh bỉ bản thân.
Cô lén lút bĩu môi, nhưng tất cả đều không thể thoát được ánh mắt của anh, đáy mắt anh xẹt qua một tia sáng vui vẻ.
“Nghe anh nói này” Giọng nói trầm thấp của anh giống như an ủi cô: “Sức khỏe của Đại Bảo không tốt, nhưng Tiểu Ý à, chẳng nhẽ em không cho rằng, những đứa trẻ ở độ tuổi này đều nên tận hưởng tuổi thơ mình nên có hay sao?”
Lương Tiểu Ý chau mày: “Anh nói thế nghĩa là sao?”
“Ý anh là” Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, đôi mắt anh nhìn chằm chằm về phía cô, tiếp tục nói: “Anh mong Đại Bảo và Tiểu Bảo đều có thể đi học”
“Không được!” Anh còn chưa nói xong, cô gái ngồi đối diện đã nhảy dựng lên, cật lực lắc đầu: “Không được, tuyệt đối không được, sức khỏe của Đại Bảo không tốt, không thể đi học được”
“Tiểu Ý, trẻ con đều cần có tuổi thơ. Đến bây giờ Đại Bảo vẫn chưa từng được đến trường, chưa từng làm quen với các bạn đồng trang lứa. Chẳng nhẽ em không cảm nhận được tính cách của con bây giờ vô cùng già dặn rồi sao? Như thế này thật sự tốt cho con sao? Sau này con lớn lên, phải làm thế nào mới có thể bù đắp lại phần tuổi thơ thiếu hụt này?” Tô Lương Mặc thử tìm cách để Lương Tiểu Ý hiểu được tầm quan trọng của “tuổi thơ” với con trẻ.
Tuổi thơ của anh đã không giống với các bạn cùng trang lứa, vì thế anh càng hiểu tuổi thơ quan trọng với một đứa trẻ như thế nào. Anh không muốn con mình sau này sẽ giống như mình, không có một tuổi thơ vui vẻ, đây ánh sáng.
“Không được!” Lương Tiểu Ý ra sức lắc đầu: “Tôi tuyệt đối không thể để Đại Bảo xảy ra chuyện gì được!”
“Tiểu Ý, em làm như thế không phải là yêu Đại Bảo đâu, mà là ích kỷ. Em lo Đại Bảo xảy ra chuyện gì, vì thế em liền ích kỷ ngăn không cho một đứa trẻ có cơ hội tiếp xúc với thế giới của các bạn đồng trang lứa bên ngoài, ích kỷ tịch thu tuổi thơ của một đứa trẻ”
Trái tim Lương Tiểu Ý run rẩy… Những lời Tô Lương Mặc vừa nói đã đâm thẳng vào nỗi sợ hãi trong lòng cô. Mặt Lương Tiếu Ý biến sắc, cô biết có thể Đại Bảo cũng muốn được cùng Tiểu Bảo đến nhà trẻ, được kết bạn, nhưng cô sợ!
Cô có thể làm gì chứ?
“Tôi không dám mạo hiểm, đối với tôi, tính mạng của Đại Bảo là điều quan trọng nhất!” Lương Tiểu Ý nói.
Lần này Tô Lương Mặc vô cùng kiên định: “Đối với những đứa trẻ ở độ tuổi Đại Bảo bây giờ, tuổi thơ cùng các bạn mới là điều quan trọng nhất”
Ý kiến của hai người không đồng nhất, bỗng nhiên Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên, trong lòng cô vô cùng tức giận.
“Đại Bảo bị như thế này là vì sao chứ?” Cô tra hỏi anh!
Đây là lần đầu tiên Lương Tiểu Ý tra hỏi Tô Lương Mặc công khai như thế này, khí thế vô cùng bức người: “Anh nói tôi ích kỷ, đúng, tôi ích kỷ, không phải anh đã biết từ khi còn ở Hạ Môn rồi sao? Tôi cũng từng nói với anh, tôi không còn là Lương Tiểu Ý của năm năm về trước, tôi chính là một người ích kỷ, tư lợi như thế! Nhưng anh không tin, anh kiên quyết nói tôi giả vờ, là anh tự lừa mình dối người thôi” Lương Tiểu Ý nói liền một mạch.
Vì giận dữ, vì oán trách, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, vùng đỏ lan từ cổ đến tận mang tai.
Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiểu Ý, nhìn cô khí thế bức người, luôn miệng nói bản thân ích kỷ, trái tim anh vô cùng đau đớn.
Bỗng nhiên anh giơ tay ra, ôm chặt cô gái đang lải nhải nói bản thân là một kẻ ích kỷ, độc ác vào lòng.
Danh Sách Chương: