Chương 850
Nhưng Lương Mặc, cậu có bao giờ tự hỏi liệu Lương Mập có thật sự bằng lòng vì mình mà tất cả sự nghiệp và ước mơ của bạn tốt đều tan biến chỉ sau một đêm”
Trong lòng Tô Lương Mặc hơi xúc động. Rủ mi mắt xuống để che đi những suy nghĩ dưới đáy mắt.
Tiểu Ý có bằng lòng không?
Gần như không cần suy nghĩ, Tô Lương Mặc đã có thể đoán được câu trả lời của Lương Tiểu Ý.
Tiểu Ý, tuyệt đối không muốn!
Nghĩ đến sự lương thiện của người phụ nữ ngốc nghếch kia, cô thà bị hiểu lâm còn hơn nói ra sự thật cho anh. Cô thà một mình gánh chịu mọi chuyện, hàng ngày bị dọa chết không rõ, nhưng hàng ngày vẫn nở nụ cười, chờ anh trở về nhà.
Lúc này nghĩ đến lúc mỗi ngày trở về nhà, dưới nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô ẩn giấu sự hoảng sợ như thế nào?
Hít sâu một hơi… “Lục Trâm, cậu thắng rồi” Đúng vậy, Lục Trầm đã thuyết phục được anh.
Lục Trầm vừa thở phào nhẹ nhõm vừa sửng sốt. Giấc mơ của Quân Hoa có thể tiếp tục.
“Nhưng trong khoảng thời gian này, hãy để Quân Hoa ở bên Tiểu Ý” Tô Lương Mặc thỏa hiệp, Tô Lương Mặc không thỏa hiệp vì mình, mà thỏa hiệp vì Lương Tiểu Ý: “Họ cũng lâu rồi không gặp nhau. “
“Ừ, hai ngày trước Quân Hoa nói với tôi, chờ cô ấy điều chỉnh lại sau khi chênh lệch múi giờ, cô ấy sẽ tới thăm Tiểu Ý”“
Tô Lương Mặc không nói gì, gật đầu, vãy tay: “Cậu về trước đi. Cô chủ của Vạn gia ấy, cậu hẹn rõ thời gian với cô ấy, vụ hợp tác với Vạn gia giao cho cậu.”
Trái tim Lục Trầm phồng lên, theo bản năng ngẩng đầu hỏi: “Còn cậu?”
“Tôi đang dưỡng thương.” Tô Lương Mặc nhướng mày: “Cậu sẽ không để cho tôi bị thương đi làm chứ?”
Mặc Tô Lương Mặc đầy vẻ xem thường, còn trong lòng Lục Trầm thì cảm thấy khinh bỉ. Cậu bị thương nhưng vẫn nấu ăn cho vợ, bị thương đi làm là sao?
Nhưng câu này nói thầm trong bụng là được rồi.
“Vậy… còn đứa em họ Lương Mập thì sao?”
Lúc ở đó, Lục Trầm cũng nghe được ít nhiều từ miệng người này, ghép lại với nhau, anh ta có thể ghép thành một bản tóm tắt toàn bộ sự việc.
Cái loại người toàn làm chuyện xấu này… Cô em họ của Lương Mập cũng thật là!
Đôi mắt đen như mực của người đàn ông lập tức phủ đây mây mù: “Đuổi cô ta đi!”
Đây là còn nể mặt Lương Tiểu Ý, nếu không, không có chuyện đơn giản như vậy đâu.
Nếu cô ta biết tốt xấu mà rời khỏi thành phố S ngay lập tức thì không sao, nhưng nếu cô ta không biết tốt xấu… Trong mắt Tô Lương Mặc đầy sự tàn nhãn.
Lục Trầm nhìn thấy thì hơi thở trở nên gấp gáp và ngưng trệ. Đã lâu rồi anh ta không thấy Tô Lương Mặc biểu hiện như: thế này.
Lục Trầm đến biệt thự, nhà của Tô Lương Mặc.
Anh ta tự mình mở cửa biệt thự, vừa đi vào, Đường Điềm đã đứng quay mặt về phía cầu thang.
“Anh là ai?” Đường Điềm nói như mình là bà chủ cái nhà này: “Anh không nói sao? Nếu anh không nói, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Lục Trầm hơi cong môi: “Cô Đường Điềm, tôi nghĩ cô nhầm lẫn chuyện gì đó.’ Đõi mắt Lục Trầm tối sâm lại: “Đây không phải nhà cô. Không khéo, tôi tới đây để mời cô Đường đi khỏi đây. “
“Đi khỏi đây?” Khi Đường Điềm nghe thấy Lục Trầm nói đi khỏi đây, cao giọng quát lớn: “Sao tôi phải đi.”
“Không cho phép cô nói không” Lục Trầm xoay người hướng phía cửa nói: “Vào đi”
Theo sau đó, bốn người đàn ông cường trang bước đi một cách trật tự trước cửa biệt thự.
Cơ bắp phát triển tốt, dáng người vạm vỡ.
Danh Sách Chương: