Thấy Tống Khuyết đám người đã đi xa, con gái bảo bối mình vậy mà còn ánh ắt trông mong nhìn theo lão Thiết trong lòng chua lòm, khó chịu quát lớn.
“Hừ, lão cha ngươi hung cái gì mà hung? Nhìn một chút có làm sao vậy, ai dám nói này nói nọ.”
Nhìn xung quanh một đám cúi gằm mặt Kim Xà bang chúng, Thiết Ngọc Nương kiêu ngạo hất cằm.
“Ngươi... ngươi, Thiết gia mặt mũi đến để cho ngươi ném sạch. Đều là do ngươi mẹ không biết dạy ngươi, hôm nay ta phải về dạy dỗ lại cả 2 mẹ con ngươi. Còn thể thống gì nữa.” – Lão Thiết tức hổn hển.
“Ngươi lại dám mắng cả mẹ, lão cha ngươi chờ đấy. Hừ, không để ý đến ngươi.”
Tiểu nương bì mới không sợ cha nàng, lập tức trở về bản tính chua ngoa đanh đá, hừ lạnh một tiếng rồi kiêu ngạo dẫn theo mấy tên hộ vệ rời đi. Không quên uy hiếp ngược lại một câu.
“Ngươi.... ngươi... Tức chết lão phu!”
“Nhìn cái gì mà nhìn, không có việc làm à. Tháng này tất cả tiền thưởng không có, một đám thành sự thì ít bại sự thì nhiều!”
Giận không có chỗ phát tiết Thiết Phi Long bực bội mắng mấy câu rồi tức giận hổn hển rời đi.
Một đám bang chúng....
Ta trêu ai ghẹo ai rồi? Có lẽ là chết vì biết quá nhiều.
.................
Trên đường về, Tống Khuyết không quên đối với có lòng giúp đỡ mình Ngô Thiên đoàn người bày tỏ biết ơn:
“Bá phụ, hôm nay cám ơn ngươi đã đến cho ta giải vây.”
Lão Ngô gật gù:
“Tống hiền chất, ngươi là ta gặp qua thiên phú tốt nhất người một trong. Nhưng về sau hành động thiết yếu chớ làm theo cảm tính, có đôi khi nhịn được nhất thời trời cao biển rộng. Ngươi còn trẻ, không vội ở nhất thời!”
Nếu lão Ngô biết hắn thực lực chân chính có lẽ có thể bỏ đi từ một trong, hôm nay cũng không đến nỗi vì thế lo lắng. Nhưng Tống Khuyết cũng biết hắn những lời này là thật lòng quan tâm lời tâm huyết, vội vàng gật đầu thành khẩn tiếp thu:
“Đa tạ bá phụ nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Thấy hắn bộ dáng đoan chính nhận sai, Ngô Thiên tâm tư cũng an lòng, nói thêm mấy câu dặn dò mấy người liền tách ra.
Lơ đãng thấy bên cạnh nhi tử một bộ táo bón muốn nói lại thôi, lão Ngô chột dạ hỏi:
“Tiểu tử, ngươi sẽ không lại gây ra chuyện gì chứ?”
“Sao có chuyện, phụ thân. Làm gì có chuyện gì!”
Nhi tử mình tính cách hắn còn không biết sao, thấy hắn ánh mắt né tránh lão Ngô tức giận quát:
“Nói”.
Chột dạ nhìn lão cha, Ngô Phàm mới ấp úng đem ngày hôm nay chuyện đầu đuôi kể ra:
“Nói ra ngươi không được tức giận. Hôm nay hình như ta lại đắc tội Tống Khuyết tiểu tử kia.......”
Run tay lên muốn cho mình nhi tử một cái bạt tai, lão Ngô cố nén nhịn xuống thở dài im lặng.
Thật không biết sự ưu việt của hắn lấy từ đâu ra, bản thân mình cũng coi như có quyền có thế còn phải nơm nớp làm người.
Haizzzz
.......
Trên đường về, Tống Khuyết đối với Quan gia huynh đệ chắp tay:
“Quan huynh, Quan Bình đại ca, hôm nay đa tạ rồi!”
Quan Vũ không có vấn đề gì khoát tay, Quan Bình ngược lại ngượng ngùng nhăn nhó gãi đầu:
“Lão bản, đều là do chúng ta quản lý không tốt, làm phiền ngài lao tâm.”
“Ha ha, chạy một chuyến có vạn lượng vào túi. Ta cũng muốn lao tâm mấy lần đây!”
Thấy hắn còn áy náy bất an, Tống Khuyết mở lời trêu chọc. Quả nhiên nghe như thế, trong đầu 2 người lập tức hiện ra mãn phòng kim ngân cảnh tượng, Quan Vũ càng là vẻ mặt ước ao.
“Tống thiếu ngươi lợi hại, 1 vạn lượng ta đời này không biết có kiếm được nhiều tiền thế không? Nhưng cũng là ngươi có bản lĩnh, đổi là ta thì ta cũng không dám đi lấy tiền, sau này các sòng bạc trong thành chỉ sợ đem ngài coi là hồng thủy tai ương, không dám để ngươi dễ dàng bước vào cá cược.”
“Ha ha, vậy thì không tiến nữa. Dù sao tiền cũng đủ ta tiêu xài một đoạn thời gian.”
Trước khi làm Tống đại quan nhân cũng đã suy tính trước hậu quả, dù sao theo hình thể của hắn càng ngày càng phát ra khôi ngô cao lớn. Dù cẩn thận ngụy trang thế nào cũng sẽ bị người hoài nghi, nếu là như thế còn không bằng dùng một lần vớt đến cự khoản như thế này rồi rửa tay gác kiếm.
Hôm nay lão Hà việc cũng cho hắn âm thầm cảnh báo. Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, thuật nghiệp chuyên tấn công, nếu còn trầm mê vào bộ môn này, sau này có người sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ.
Chia tay 2 người, Tống Khuyết vừa về đến nhà đã bị nghe tin nóng Chung Hồng tóm lấy hỏi thăm. Cho hắn cùng Lý Tín mấy người đem chuyện đầu đuôi kể ra Tống gia mới coi như được giải thoát về phòng yên tâm nghỉ ngơi.
Ngày hôm đó, quả nhiên trong toàn Thanh Hà thành mọi người hữu tâm đều biết nơi này có đổ thần buông xuống. Dùng vô địch chi tư chỉ hời hợt một lát đã cuốn đi Bách Thắng đổ trang 1 vạn lượng bạc trắng. Có nhiều người làm chứng, chuyện trăm phần trăm không giả được.
Tống đổ thần cái tên từ đây cũng được các con ma bạc thường xuyên treo bên miệng để cầu nguyện phù hộ đem đến vận may.
Đám nhà cái cũng bắt đầu hoài nghi hắn, nhưng không có bằng chứng hơn nữa việc này người ta thắng tiền đường đường chính chính dựa bản lãnh. Nhân gia lại không phải dễ trêu, cũng không ai có thêm hành động gì vượt mức.
Chỉ là từ đây các sòng bài lớn nhỏ hết thảy đều liệt tên Tống Khuyết vào danh sách đen những người không được hoan nghênh nhất, không có một trong. Tuyệt đối không tiếp nhận hắn bất cứ thứ gì liên quan đến cá cược.
.......
Sáng sớm,
Hôm nay là đến ngày ước hẹn giao nhận trang viên. Từ trước đó đã chuẩn bị kỹ càng, Tống Khuyết mấy người đang vui sướng bên ngoài cửa chuẩn bị đồ đạc.
Thật ra cũng chỉ có Tống Khuyết, Hùng Bá cùng Chung Hồng 3 người đồ vật, những người khác cũng sẽ không đến đó sống cùng.
Lý thẩm là ở lại nơi này kinh doanh của nàng sinh ý. Nhị Nha, Lý Tín tất nhiên là ở lại bầu bạn với mẫu thân, La ma tử, Thạch đầu, Phạm Dương cùng Cảnh Lâm 4 người Hồng ca tiểu đệ còn là bị đuổi đi đến các phân điếm quản lý quán cháo lòng.
Chung Hồng tìm địa điểm đều là gian nhà biệt lập, bọn họ cùng sau này đến nhân viên ở đó sinh hoạt là dư dả. Mấy người cũng vui đến như thế, biết mình về sau không thể giúp được gì Tống Khuyết bọn họ đối với có thể đạt được một phần công việc béo bở thế này đã cực kỳ thỏa mãn.
Nhìn lại Lý thẩm thu nhập đi, bọn họ nghĩ đến sau này mình cũng được chia phần giống vậy, cả đám đối với tương lai tràn ngập chờ mong.
......
Lý thẩm cháo lòng sinh ý hôm nay cũng bị tạm thời trì hoãn. Nhìn trước cửa Tống gia lỉnh kỉnh 2 chiếc xe ngựa, 2 con thần tuấn Hắc Long mã cùng đám linh tính sủng vật cực kỳ chú mắt. Thực khách cùng người qua đường đều không thể nén lòng dừng lại bước chân quan sát.
Cách đó không xa Chiêm Xảo Xảo cũng không nhịn được hiếu kỳ. Đối với Husky, Manh Manh, Ngộ Không yêu thích không thể chống cự được nàng liền vội vàng đem việc bán bánh bao vứt, chạy lên tò mò hỏi thăm:
“Tống Khuyết tiểu đệ đệ, đây là sủng vật của ngươi sao?”
“Há, là Xảo Xảo tỷ sao. Đúng vậy, con sói này gọi Husky, Hỏa hồ nằm trên thùng xe kia là Manh Manh, còn đây là Ngộ Không.”
Vốn muốn tiến lên quan sát kỹ Manh Manh, nhưng con hồ ly kia thập phần không hữu hảo nhe răng nhấc móng vuốt đe dọa để có chút nhút nhát Xảo Xảo chùn bước, dời mục tiêu trông về còn lại 2 sủng.
“Tiểu Tống, ta có thể sờ bọn chúng không?”
“Tất nhiên, trừ chỉ kia lười nhác hồ ly, còn lại tất cả đều thân thiện vô cùng. Xảo Xảo tỷ ngươi cứ tự nhiên.”
Xảo Xảo tâm hoa nộ phóng, lập tức lao vào ôm lấy nhan trị mười phần Husky xoa xoa bộ lông mềm của nó thích ý nhắm mắt. Husky đại gia cũng rất phối hợp, tùy ý nàng tay vò đầu gãi tai.
Ôm Husky, lại quay sang ôm Ngộ Không chơi không biết chán Xảo Xảo thấy Tống Khuyết mấy người dọn đồ mới hiếu kỳ hỏi:
“Tống tiểu đệ, ngươi là định dọn nhà sao?”
Liếc liếc không xa lão Chiêm đang hằm hè cảnh giác, Tống gia đau răng cười trêu:
“Đúng vậy, nhà ngươi lão đầu suốt ngày trợn mắt nhìn ta. Làm ta sợ cũng không dám ra đường, không chịu nổi phải bỏ chạy đi nơi khác đây.”
“Làm gì có chuyện đó!”
Xảo Xảo có lòng phản bác, nhưng nghĩ đến mình lão cha nhiều khi ngang ngược vô lý, đỏ mặt cúi đầu:
“Cha ta thực ra người rất tốt, chỉ là hắn sợ người khác khi dễ ta nên mới phải giả ra bộ dạng như thế thôi. Ngươi chớ cùng hắn so đo.”
“Hừ.”
Mẹ, tai thính như thế. Không lo bán bánh đi còn hóng bên này làm gì? Còn hừ to thế, cho cả làng nghe ra ngươi bị viêm họng à.
Tống đại quan nhân không thèm điểu hắn, trợn mắt nhìn lại rồi tiếp tục dọn đồ. Không ra một lát mọi việc xong xuôi hắn bắt đầu nhảy lên xe.
Xảo Xảo lúc này thập phần không tha đem 2 con vật buông. Nếu biết sớm nhà Tống Khuyết có đám này dễ thương sủng vật, nàng đã không để ý lời lão cha sang đây chơi thường xuyên cùng Lý thẩm, Nhị Nha.
“Xảo Xảo tỷ cáo từ!”
“Thẩm, Nhị Nha, các ngươi bảo trọng. Thi thoảng ta sẽ quay lại.”
“Đại ca, ta không nỡ ngươi đi nha, oaaa!”
Giây phút chia tay, Nhị Nha không nhịn được khóc rống lên, Tống Khuyết buồn cười xoa đầu nàng:
“Khóc cái gì, chỉ là chuyển ra ngoại thành gần vô cùng. Lúc nào ngươi thích bảo Lý Tín đưa ngươi đi, chỉ chạy tầm mấy khắc chung là đến.”
Nghe thế Nhị Nha mới yên tâm ngừng khóc. Đưa nàng giao cho Lý thẩm, Tống Khuyết cùng Chung Hồng vẫy tay tạm biệt mấy người rồi lập tức khởi hành, nhường lại địa điểm cho Lý thẩm buôn bán.
..........
Mai Viên sơn trang,
Nơi này trước kia là của Từ thiếu tư nhân, chuyên để hắn đến đây nghỉ dưỡng, mời bạn bè đến thưởng mai uống rượu nói chuyện.
Bây giờ sang tên cho Tống Khuyết, hắn cũng lười đem tên đổi, cứ thế tiếp tục sử dụng.
Lúc này Mai trang thập phần đìu hiu quạnh quẽ, Từ thiếu có lẽ cũng có tâm lý trả thù Tống đại gia. Bên trong phòng ốc đồ vật chỉ cần là thứ hữu dụng đều được dọn sạch như bóng, để lại chỉ toàn rác rưởi, đầu gỗ, người cũng chỉ còn 4 người chuyên môn phụ trách canh gác dọn dẹp, mà toàn là lão giả cùng phụ nhân.
Không mấy quan tâm đến những thứ này, Tống gia chỉ âm thầm đem việc ghi trong sổ thù liền bắt tay cùng Chung Hồng, Lý Tín 2 người dọn dẹp. Mấy con sủng vật giờ phút này như ngựa thoát cương, đã khắp nơi chạy không thấy bóng dáng.
Trang viên này trước đây qua Tia Chớp nhìn mấy lần, cảm giác rất tốt. Bây giờ tận mắt quan sát, Tống Khuyết mấy người thấy cực kỳ hài lòng.
Rộng rãi thoáng đãng, phòng ốc lịch sư tao nhã lại yên tĩnh, gần núi rừng, đặc biệt cách Hắc Thiết trại không xa, chỉ mười mấy dặm đường.
Còn về an toàn. Có Tống gia tại, nếu gặp nguy hiểm thì trong Thanh Hà thành hay ngoài thành có khác gì nhau sao. Đã sự việc hắn không hold được, núp trong thành cũng không giúp ích được gì.
Đem đồ vật đơn giản mang lên là có thể lập tức vào ở, mấy người cũng không quản ăn mừng tân gia. Tống Khuyết phân chia phòng ốc xong liền đem Hồng ca 2 người đuổi, chỉ dặn dò hắn để ý chiêu một thêm ít hạ nhân người làm.
Chung Hồng cũng còn nhiều việc, lập tức kéo theo Lý Tín lên ngựa quay lại trong thành, còn lại Tống đại quan nhân chung quanh đi dò xét lãnh thổ.
Sơn dã hoang lĩnh tất nhiên quạnh quẽ vắng tiếng người, hắn cũng mừng rỡ như thế. Nhiều việc làm lên tay càng là thuận tiện, qua loa xem xét xong Tống Khuyết liền về phòng yên tâm tu luyện.