“Tống gia, phía trước chính là thiết phô rồi.”
Nhìn thoáng qua phía cuối đường vẫn đang bình thường buôn bán cửa hàng thiết khí, tiếng búa gõ leng keng nối liền không dứt, Tống Khuyết cảm thấy tâm tình khá hơn đôi chút.
Xem ra không phải là quản sự cuỗm tiền hàng của hắn chạy, vẫn còn ở lại đây vậy tốt rồi nói chuyện. Tống Khuyết không chút chần chừ liền nhấc chân tiến vào.
“Các ngươi làm gì?”
Thấy một đoàn người hùng hổ đi đến, điếm tiểu nhị cũng không sợ hãi mà lập tức xù lông lên trừng mắt quát.
“Hỗn xược! Các ngươi mù? Đây chính là Mãnh Hổ Bang mới chủ nhân, Tống Bang chủ, Tống gia. Còn không mau tiến lên bái kiến?”
Đám tiểu nhị kia lúc này mới thu hồi khí diễm, lục tục tiến lên chắp tay chào:
“Ra mắt Bang chủ!”
Tống Khuyết càng nhìn càng thấy thú vị rồi, không biết nơi này là do vị nào quản lý. Làm sao người chỗ này dường như cùng ngoại thế chệch đường ray vậy, giữa lúc hắn Tống gia uy danh như mặt trời ban trưa vậy còn dám cứng đầu.
“Gọi các ngươi chấp sự ra đây!”
“Tống gia! Lâm đại nhân còn đang dở tay, không muốn bị quấy rầy. Ngài trước chờ đợi một lát, xong việc tiểu nhân sẽ lập tức truyền lời.”
Rất tốt, Tống đại quan nhân cười càng sáng lạn.
“Người tới, vả mồm!”
Móa, trước mặt chủ nhân còn dám trâu bò như thế, Tống Khuyết chính là không khách khí dậy cho bọn ngu này mở mắt ra.
Phía sau hắn một đám Mãnh Hổ Bang chúng chính đang xoa tay tìm cơ hội thể hiện trước mặt tân Bang chủ đây, nghe lệnh lập tức như lang như hổ xông lên đè điểm tiểu nhị ra chính là liên tiếp bạt tai.
“Bành bành....”
“Á... A...”
Trong thiết phô lập tức loạn thành một đoàn, những tiểu nhị còn lại thấy cảnh này mới chính thức hoa dung thất sắt, thi nhau hét ầm lên chạy núp vào một góc.
“Có ai giúp ta đi kéo Lâm Dân kẻ này ra đây?”
Đi theo Tống đại quan nhân ngoại trừ Phạm Nhất Vượng còn hơn chục người bang chúng, vừa rồi chậm tay không chen vào được lúc này quá sung sướng.
“Bang chủ, để ta!”
Nói rồi cũng không chờ đợi liền hùng hổ xông vào sau viện tìm người.
“Lão Phạm, ngươi có hiểu rõ về Lâm Dân người này?”
Nghe Tống Khuyết hỏi, Phạm Nhất Vượng vội vàng hồi đáp:
“Tống gia, nghe nói Lâm Dân người này trước đây là Công tượng, làm việc tại Linh Giang Quận Công tượng doanh, chuyên chế tạo vũ khí cho quân đội. Là Lỗ Thiên Hùng tìm người giúp đỡ mới đem hắn mời về nơi này được, vì thế kẻ này tính cách có phần cậy tài kiêu căng tùy hứng.”
Thì ra là thế, Tống Khuyết gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Làm kỹ thuật sao, EQ thấp một chút cũng là bình thường.
Không lâu sau, mấy người Mãnh Hổ bang chúng dẫn đầy mặt tức giận Lâm Dân đi ra. Thằng này còn không có tự giác hoàn cảnh nguy hiểm, trên đường không thiếu buông lời thô tục, mắng cho mấy người kia không dám ngóc đầu.
Tống Khuyết tinh mắt còn trông thấy vài bang chúng trên người quần áo xộc xệch vết bẩn, có người da thịt còn mang thương, hẳn bị Lâm Dân xuống tay.
“Lâm quản sự, còn không mau bái kiến Bang chủ!”
Thấy thằng này ra đến đây rồi còn mải mê chỉ trích người khác, Phạm Nhất Vượng không nhịn nổi trầm giọng quát, ngược lại Tống gia 2 mắt thờ ơ nhìn xem hắn định làm gì.
“Ngươi chính là người từ trên tay Lỗ Thiên Hùng thắng xuống Mãnh Hổ Bang người kia đi. Yên tâm, thiết phô này do ta quản, các ngươi dù đổi ai làm ông chủ cũng được. Hàng tháng cứ việc đến thu tiền chính là, ta cũng không muốn xen vào các ngươi những người này phá sự.” - Lâm Dân lúc này mới quay ra nhìn Tống Khuyết 2 người rồi làu bàu vài câu.
“Ta người này không thích người khác quấy rầy khi làm việc, lần này ta coi như ngươi không biết, lần sau còn thế nữa đừng trách ta bỏ gánh không làm.”
Rất có cá tính nha, Tống gia mỉm cười nổi lòng mến tài, đặc biệt thưởng thức.
Nhân tài thường đi đôi với ngạo khí mà.
Tống gia lập tức dạy hắn một câu tuyên cổ đạo lý lớn.
Thương cho roi cho vọt, hắn sắc mặt trầm xuống lạnh lùng quát:
“Đè xuống, đánh 100 trượng!”
Sớm đã bị thằng chó này dày vò không nhẹ mấy người bang chúng lúc này hưng phấn, 2 mắt bốc hỏa xông vào Lâm Dân.
“Làm gì, các ngươi làm càn!”
Không ngờ lão Lâm trên tay còn có mấy phần bản lĩnh, vậy mà cũng có Nhị giai tu vi, trong lúc nhất thời đám kia bang chúng cũng không làm gì được hắn, hai bên ngươi tới ta đi hò hét quát tháo ầm ĩ.
Tống lão gia không nhìn được, trên tay khẽ lật đã xuất hiện một thanh phi đao, dùng phần chuôi ném mạnh vào Lâm Dân eo, khiến đang sinh mãnh triền đấu hắn gào thảm ôm bụng ngồi xuống.
Xung quanh người không bỏ qua cơ hội vội vàng tiến lên đè thằng này xuống.
“Bang chủ, thuộc hạ vô năng!” - Một đám tiểu đệ xấu hổ cúi đầu.
Nhưng dù sao Tống Khuyết cũng chưa bao giờ hi vọng xa vời từ những người này, người nhỏ làm việc nhỏ sao, thân là tầng dưới tiểu đệ làm công việc chạy chân là được rồi. Hắn cũng không có vẻ gì tức giận, chỉ nhàn nhạt mở miệng.
“Thi hình đi.”
“Tuân lệnh.”
Sớm nín một bụng hỏa mấy người ánh mắt hung ác, đảo quanh trong điếm đi kiếm về 2 cây to nhất nặng nhất gậy.
“Ngươi.. ngươi định làm gì. Các ngươi không muốn kinh doanh thiết phô nữa?”
Trông mặt hàng này diễn xuất, Tống Khuyết mới lười nói chuyện, coi như không thấy tâm không phiền chắp tay sau lưng hứng thú xung quanh trong điếm tham quan.
“Tống gia, người này còn có vài phần bản lĩnh, có thể rèn đúc ra không tệ lợi khí, tại Thanh Hà huyện này rất có tiếng.” – Phạm Nhất Vượng vẫn luôn đi sát phía sau hắn, tận quản chức trách cho hắn giảng giải.
“Không có việc gì, ngoài kia đoán tạo sư còn nhiều mà, không thiếu hắn Lâm Dân một người.”
Tống Khuyết đây là nói thật, trên tay hắn còn một đống thợ rèn đây, chỉ tiếc là bây giờ còn chưa thể lộ ra.
Còn về Lâm Dân thằng này, cũng không tính là một hồi sự. Lợi khí mà thôi, Mạt Dương đám người kia cũng có thể chế tạo.
Xét cho cùng Lợi khí chỉ là bình thường vũ khí nâng cấp bản thôi, dùng thép tốt một chút, rèn đúc cẩn thận một chút, có kinh nghiệm một chút thợ rèn đều có thể rèn được.
Tống Khuyết đồng dạng cung có thể rèn được, không ngoài gì khác, nhờ một thân cự lực của hắn vung lên Mjolnir, đống shit cũng bị đập bẹp thành cương không thể. Lợi khí gì đó chỉ là qua quít bình thường mà thôi.
“Bành bành.. a..a...”
Tiếng côn đập vào thịt, tiếng người rên rỉ khiến Tống Khuyết nghe vào rất đỗi quen thuộc. Không phải như hắn hàng ngày luyện Thiên Chuy công sao, tâm tình thư thái Tống lão gia liền yên lặng nhắm mắt phẩm vị.
......
“Tống gia, đã thi trượng hoàn thành.”
Không biết qua bao lâu, đợi bản hòa âm ngừng lại, Phạm Nhất Vượng mới nhỏ giọng bên tai hắn nhắc nhở.
Mở mắt ra nhìn Lâm Dân như con chó chết thế nằm nhũn ra dưới đất, Tống đại quan nhân mới hài lòng gật đầu:
“Cho ngươi một buổi thu thập đồ vật, từ ngày mai ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi trong Thanh Hà thành này, nếu không nghe lời.... hắc hắc.”
Nói rồi chỉ Lâm Dân cùng khi nãy điếm tiểu nhị 2 người.
“Đem 2 thằng này ném ra ngoài, cấm bước chân vào trong thiết phô nửa bước. Nếu bọn chúng có ý kiến gì cứ việc đánh gãy chân.
Lão Phạm ngươi cho người tiếp quản nơi này, nếu còn chưa đủ điều kiện mở hàng trước cứ tạm đóng cửa chỉnh đốn. Thái độ làm việc người nơi này ngươi cần dạy dỗ lại.”
“Rõ, Tống gia!” – Phạm Nhất Vượng cũng không phải người nhân từ mềm yếu, đối với đám này mắt cao hơn đầu hắn đã sớm khó chịu, sau này những người này hẳn không thiếu bị chịu tội.
Cử một nhóm bang chúng đứng canh gác chỗ này, Tống Khuyết dẫn theo còn lại mấy người hướng về mục tiêu kế tiếp đi tới.
Đợi chạy đến tiệm cầm đồ, chỗ này vậy mà sớm đóng cửa treo biển ngừng buôn bán.
“Phá cửa!”
Theo Tống Khuyết ra lệnh, 2 người bang chúng lập tức tiến lên nhấc chân liền đạp.
“Ầm...ầm..”
Cửa gỗ nát tan đổ ra đằng sau, Tống Khuyết, Phạm Nhật Vượng 2 người lúc này mới ung dung tiến vào quan sát.
Dạo qua một vòng, bên trong không thể nói dọn dẹp sạch bóng như đít nhái, nhưng cũng có thể coi không khác mấy. Dù sao nhìn hết một lượt, ngoại trừ chổi cùn dép rách hắn Tống gia còn chưa thấy vật nào giá trị, như thế là không xứng với quy mô hiệu cầm đồ lớn như thế này đấy.
“Tống gia, có vẻ Trương Thái kẻ này đã ôm tiền chạy trốn.” – Quả nhiên, Phạm Nhất Vượng đồng dạng như hắn quan điểm lo lắng nói.
“Hắc hắc, hắn trốn không thoát. Lão Phạm ngươi có biết thằng này chỗ ở?”
“Tống gia, ta cũng không quá rõ ràng. Nhưng trong bang người biết hẳn không ít, đợi ta cho người tra hỏi một phen.”
“Không cần Bang chủ, thuộc hạ biết Trương Thái chỗ ở.” – Lúc này đi theo bọn hắn một tên bang chúng lên tiếng.
“Ha ha, rất tốt. Ngươi dẫn đường đi!” - Tống Khuyết nghe thế vui vẻ, không keo kiệt lời khen thưởng.
Theo chân người này đi không lâu, mấy người đã nhìn thấy phía trước một gian phủ viện rộng lớn, bên trong tấp nập người ra vào bê vác, dường như đang chuyển nhà vậy. Hẳn là Trương Thái nhà không sai, thằng này vậy mà chưa kịp chạy.
Cho Phạm Nhật Vượng một cái ánh mắt, người này lập tức hiểu ý tân lão bản hiện đang muốn thử thách mình đây, hào hứng hô lớn:
“Người tới, kêu mọi người dừng tay, gọi Trương Thái ra đây bái kiến Bang chủ.”
“Rõ, đại nhân.”
Mấy người bang chúng kia không nói 2 lời lập tức tiến lên xua đi đám người, bắt bọn họ đem trên tay đồ vật đặt xuống.
Trương Thái bên kia người cũng không phải dễ trêu, làm cầm đồ này ngành làm sao có dạng lương thiện, 2 bên ngươi đi ta dừng liền nổi lên xung đột, tiếng quát mắng vang lên ầm ĩ.
Từ trong nhà Trương Thái nghe tiếng chạy ra, thấy trước cửa còn đứng một người cao lớn đen bóng thiếu niên, trái tim không khỏi trầm xuống. Hắn quát lớn đám người dừng tay rồi tiến lên.
“Ra mắt Tống gia!”
“Trương chấp sự nay là định dọn nhà đi đâu mà?” - Tống Khuyết hài hước cười mở miệng.
“Tống gia! Lỗ Bang chủ đối với tại hạ ân tình như núi. Tuy ngài ấy phạm phải tội không thể tha thứ, Tống gia ngài đạt được Mãnh Hổ Bang cũng là đường đương chính chính. Nhưng Trương mỗ đối với Lỗ bang chủ tình còn nhớ mãi không quên.
Nếu tiếp tục vì Tống gia ngài phục vụ sẽ cảm thấy thẹn trong lòng. Vì vậy đối với hiệu cầm đồ chấp sự cái chức này, tại hạ xin được trả lại. Mong Tống gia chấp thuận.”
“Ha ha, hay lắm. Trương đệ trung nghĩa tại hạ bội phục. Dưa xanh hái không ngọt, đã ngươi ý quyết như thế ta cũng không thêm ép buộc. Trương huynh cứ việc dẫn người rời đi chính là.”
Người này vậy mà như thế dễ nói chuyện, Trương Thái mừng rỡ:
“Đa tạ Tống gia!”