“Nghe kỹ cho ta, ta không cần biết các ngươi Kha lão đại là ai. Nhưng nhìn rồi cho ta nhớ kỹ!
Thấy cái tiêu chí này, nghe cái tên Thuận Phong chuyển phát lần sau phải nhanh chóng cho ta nhường đường. Nếu không các ngươi trốn ở đâu ta cũng đem từng người bắt được về bẻ cổ.
Nhớ chưa!”
Tiếng quát vang như thiên lôi cuồn cuồn, mấy người chỉ cảm thấy đầu óc ù ù quay cuồng, mặt cắt không còn giọt máu không tự giác quỳ xuống dập đầu:
“Đã biết đã biết, đa tạ thiếu hiệp ân tha mạng!”
“Chuyển cáo Kha lão đại của các ngươi, nếu hắn không có bản lĩnh ăn 1 búa này mà không chết thì làm việc cẩn thận cho ta.”
Tống Khuyết nói rồi quay sang đưa tay cầm lấy Hùng Bá một thanh búa, vận đủ sức ném vào một bên vách núi.
“Ầm.... ầm... rào rào...”
Một hố sâu cả mét, đường kính hơn 3 mét trên vách đá xuất hiện khiến tất cả mọi người giật mình. Nhiều người bị loạn thạch bắn trúng người nhưng đại não còn không cảm giác thấy đau đớn, tất cả đều bị Tống đại gia một kích cho hù đến.
Trông rạn nứt loang lổ vách đá, khảm thật sâu vào bên trong búa lớn. Đừng nói đám sơn tặc rồi, ngoại trừ Hùng Bá, ở đây mọi người đều kinh hãi khó tin.
Sơn tặc nhóm bị dọa thiếu chút tè ra quần, tay chân run lẩy bẩy không biết làm sao. Nhìn bọn hắn mặt xám như cha chết mẹ chết Tống đại quan nhân đắc ý hài lòng quát:
“Còn không mau cút!”
“Đạ dạ, lập tức cút!”
Lời này không khác gì tiên âm, đám tặc nhân như được đại xá nhấc chân liền cắm đầu chạy, chẳng mấy chốc đã biến mất trong rừng hoang heo hút. Không ai dám ngoái đầu nhìn lại một lần, đơn giản là quá dọa người rồi.
Lúc này Thanh Phong tiêu cục đám người mới hồi phục tinh thần, trong lòng hưng phấn đôi mắt nóng cháy nhìn về Tống lão bản.
Có như này lão bản, Thuận Phong sau này sợ gì không thể lớn mạnh. Đám tiêu sư đối với tương lai bắt đầu khao khát mơ tưởng.
Ra tay chấn nhiếp cũng có một tầng như thế dụng ý, Tống đại quan nhân nhìn bên này mấy người đấu chí dâng cao cũng âm thầm hài lòng, ra hiệu cho Hùng Bá đi thu hồi búa lớn, đoàn người chỉnh đốn một lát rồi tiếp tục lên đường.
.....
Một khúc sơn đạo gồ ghề, mấy chiếc xe ngựa đang phải gồng mình, vạn phần cẩn thận đi né qua mấy đoạn đường xấu. Bỗng nhiên:
“Rắc rắc...”.... “Ầm...”.... “Hiiííí..”
Tiếng đứt gãy, va đạp, ngựa hí dồn dập vang lên.
“Cẩn thận!”... “Mau đỡ!”.
Đám tiêu sư nhốn nháo, đợi Tống Khuyết quay lại nhìn đã thấy một chiếc xe ngựa có bên bánh bị gãy lìa, xe không giữ được thăng bằng đổ nghiêng sang một bên, văng ra không ít hàng hóa.
Cũng may không phải cái gì hàng dễ vỡ, Tống đại gia cau mày:
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này Quan Hưng chạy đến quan sát một hồi mới xấu hổ nói:
“Lão bản, là do xe lâu ngày không bảo dưỡng, bánh xe báo hỏng. Làm xe ngã xuống hố ven đường.”
Ta cũng nhìn thấy rõ ràng, Tống Khuyết trắng mắt nhìn hắn, nhịn tính tình hỏi:
“Quan thúc, có cách xử lý?”
“Lão bản yên tâm, mấy người trong tiêu cục đều biết sửa chữa. Chỉ là mất chút thời gian thôi.”
Nhìn sắc trời còn sáng sủa mát mẻ, Tống đại quan nhân gật đầu ra lệnh:
“Mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi ăn uống một lát, đợi xe sửa xong chúng ta tiếp tục lên đường.”
Mấy người Tống Khuyết tìm chỗ bằng phẳng ngồi xuống lấy ra nước uống nghỉ ngơi. Chỉ có đám tiêu sư tất bật mang ra dụng cụ, châu đầu ghé tai bàn cách sửa xe.
Quan Hưng cũng không nhúng tay, chuyên môn ngồi cạnh Tống lão bản cho hắn giảng giải các sự cố thường gặp khi đi tiêu. Cũng không có gì nhiều, chủ yếu 2 loại. Không phải cướp chính là hỏng xe.
Công cụ giao thông thời đại này thô sơ dễ hỏng cực kỳ, thế nên chi phí vận chuyển mới cao cư không hạ. Bất chợt Tống học bá lại nghĩ đến chế tạo ra một chiếc xe bền chắc dễ dùng.
Bánh xe, lốp cao su, tay lái... nghĩ một hồi cuối cùng hắn cho ra kết luận. Thì ra những này Tống gia ta một thứ cũng không biết, ý niệm chế tạo xe liền vụt lên như thế rồi tắt.
Nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng, cứ ghi nhớ sau giao việc cho người tài ba. Tống gia không hiểu còn nhiều người hiểu mà, sau có điều kiện tìm người nghiên cứu được rồi.
Nhìn trên đường một đám tiêu sư vây quanh xe hỏng bắt đầu tháo dỡ, Tống Khuyết nhíu mày:
“Quan thúc, họ định làm gì?”
“Tống thiếu, không phải dỡ hàng à. Nếu không làm sao nâng xe dậy để chữa?”
Lắc đầu, như thế mất công đến bao giờ mới xong, hắn kêu lớn:
“Dừng lại!”
Đang tất bật tay chân đám tiêu sư ngừng tay nghi hoặc nhìn lão bản. Không biết làm sai chuyện gì.
Không quản bọn hắn, nhìn qua tinh lực quá thừa vẫn đang vung búa Hùng Bá, Tống đại lão gia hô:
“Hùng Bá, ngừng lại đã. Đi nhấc xe lên cho các huynh đệ sửa.”
Ngốc Hùng nghe lệnh liền đem búa ném xuống đất, tiến lên trợ giúp.
Mọi người đối mặt hắn vẫn là có áp lực tâm lý, vội vàng dạt ra xem kẻ này định thế nào. Hùng Bá cũng không nói nhiều tiến lên đứng ở miệng hố, tay cầm trục xe hét lớn:
“Lên!”
Chỉ thấy chiếc xe mấy người kéo không ra bị hắn 2 tay từng bước từng bước một kéo lên, đến nơi địa hình bằng phẳng Hùng Bá mới dừng lại, quay sang mấy người hỏi:
“Được chưa?”
“Được, được”
Bị rung động đến đám tiêu sư mới điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng nhanh nhẹn lấy đá, khúc gỗ chạy đến kê cho xe đứng thẳng.
Đợi xe đã có thể giữ vững vàng, Hùng Bá mới gật đầu tiếp tục hì hục chạy về cầm lấy đôi búa tung tăng múa. Tiếng gió rít vang lên rào rào để mấy người không khỏi lùi xa ra một chút.
Lực lượng này cũng quá khủng bố nha, dù so với Tống lão bản có kém cũng không kém đi đâu. Dù sao bọn họ là không chịu nổi.
Chúng ta Thuận Phong lại trâu bò như vậy?
Tiêu sư nhóm 2 mắt nhìn nhau, tiện đà mừng như điên bắt đầu hò hét tích cực làm việc.
Tương lai là quang minh, bọn họ tính ra cũng sẽ là nguyên lão nha.
Có lão bản cùng Hùng Bá huynh đệ, Thuận Phong không muốn phất cũng khó.
......
Đợi sửa xong xe tất cả liền lập tức lên đường.
Một đường thuận lợi đến Hoàng Diệp trấn, cũng không ra cái gì biến cố nữa.
Trên đường có thêm 3 nhóm cướp ý đồ thu tiền, bị Tống lão gia cùng Hùng Bá đi lên chấn nhiếp một hồi tất cả đều thành thật cầm một tấm cờ hiệu đem về nhà làm bảo bối cất giữ.
Nhìn mà nhớ, sau này thấy liền tránh đường.
Nhìn trước mặt quen thuộc thấp bé Hoàng Diệp thành tường, dù mới đi xa được mấy tháng mấy người Tống Khuyết cũng không cấm cảm thấy thân thương.
Đoàn người dừng lại chỉnh đốn làm thủ tục vào thành, Tống Khuyết nhân tiện quay sang Quan Hưng hỏi:
“Quan thúc, các ngươi trước kia từng đến Hoàng Diệp trấn. Hàng hóa khi đó ngươi xử lý như nào?”
Câu này làm khó lão Quan, hắn suy nghĩ một hồi mới không chắc chắn:
“Lão bản, trước đó ta chỉ nhận đi tiêu. Đem hàng đến đây giao cho người là hết trách nhiệm, nếu không để ta tìm mấy vị lão khách hàng khi xưa hỏi thăm xem.”
Nghe hắn nói Tống đại quan nhân bừng tỉnh.
Cũng đúng sao, nhân gia trước đó là làm tiêu cục mà. Hắn ngại ngùng khoát tay:
“Nếu vậy thì không cần, tại đây ta quan hệ còn không ít. Chút nữa ta sẽ tìm người hỏi thăm.”
“Được, vậy nếu có khó khăn gì lão bản ngài cứ tìm ta.”
Gật đầu đuổi đi lão Quan, Tống Khuyết quay sang đối với Chung Hồng nói:
“Hồng ca, vậy việc này chút nữa ngươi tìm Hội ca hỏi thăm xem sao. Hắn làm ngành này, con đường hẳn là rõ ràng.”
“Ân, để ta bây giờ đi luôn, nếu không hàng hóa tập kết chỗ nào cũng là vấn đề lớn.”
Lần đầu thông thương, Chung Hồng cũng là không nắm chắc. Lòng hơi lo lắng hắn cũng không dừng lại, vội giục ngựa chạy đi tìm người. Những người còn lại đâu vào đấy tiến hành làm thủ tục vào thành.
.....
“Tống huynh đệ, trở về sao không cùng ta nói một tiếng?”
Đang lúc mọi người đi vào, một giọng nói hùng hồn vang lên. Ứng tiếng nhìn lại Tống Khuyết đã thấy Lương Tĩnh dắt theo Chung Hồng, Chung Hội cùng mấy Thiết Đao hội bang chúng tiến đến.
“Lương Hội trưởng dạo này tốt chứ? Tại hạ vừa về đến đây, chưa chắc đã ở lâu nên cũng không muốn làm phiền mọi người.”
Thấy người nhiệt tình chào hỏi, Tống đại quan nhân cũng không dám lãnh đạm liền nhảy xuống ngựa chắp tay cười.
“Nói gì làm phiền, như để giang hồ bằnh hữu nghe thấy không phải sẽ trách móc ta Lương Tĩnh không đủ nghĩa khí. Tống huynh đệ, hôm nay nhất định phải cùng nhau ăn một bữa mới được. Lần trước xấu hổ không thắng tửu lực, không thể đi tiễn đưa ngươi, Lương mỗ còn đang canh cánh trong lòng.”
Người cũng đã đến, thịnh tình không thể từ chối Tống lão gia chỉ có thể chấp nhận:
“Vậy đợi tại hạ đem chỗ này hàng hóa xử lý sẽ đi tìm Lương Hội trưởng.”
“Ha ha, nào cần như thế nhọc tâm. Chỗ này cứ để đấy Thiết Đao hội thay ngươi giải quyết, Lương mỗ tuyệt không từ đó thu lấy một xu.”
Xem ra lão Lương lần này không dẫn người đi là không thể nha, Tống Khuyết đành cười khổ.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền Lương Hội trưởng!”
“Ha ha, như thế mới đúng mà. Để ta gọi người đi kêu Ngô bộ khoái cùng Lục đại nhân mấy người.”
Nhớ đến lão Ngô cũng đã có một đoạn thời gian chưa gặp, Tống Khuyết liền mỉm cười:
“Còn là Lương Hội trưởng suy nghĩ chu toàn.”
“Không nói nữa, chúng ta đi thôi!”
Lão Lương cười lớn sai người đi mời Lục Tích cùng Ngô Diệc, chính mình đi trước cho Tống Khuyết dẫn đường. Hoàng Diệp thành chỉ bé bằng cái nắm tay, mọi người cũng không cần đi ngựa làm gì cho phiền toái.
Giao Ô Vân cho phía dưới mấy người chăm sóc, Tống lão gia chỉ dẫn theo người nhà cùng Quan Hưng một người. Những người khác ở lại tiếp tục phối hợp cùng Thiết Đao hội người làm ăn.
“Thật sự thần tuấn ngựa!”
Bây giờ mới để ý đến Tống lão gia tọa kỵ Lương Tích không nhịn được hâm mộ thốt lên. Nhìn 2 con ngựa đen cao lớn hùng tráng, lão Lương cũng không cấm âm thầm tự hỏi không biết mình có hay không chơi quá súc sinh này.
“Bọn chúng gọi là Ô Vân Đạp Tuyết cùng Ô Truy, là dị chủng Hắc Long mã, tại hạ một người bằng hữu tặng cho.” – Tống đại quan nhân vô tình trang bức để Lương Tĩnh thụ thương rất sâu.
Ta đời tuyệt đối chơi cùng một đám bạn xấu, nếu không làm sao không ai tặng ta như này ngựa quý - Lão Lương âm thầm gạt lệ.
Trong Trấn vẫn không có địa điểm nào thích hợp đón khách hơn Ngũ Vị Lâu, Lương Tĩnh đã cho người chạy trước đặt bàn nơi đó, bây giờ liền dẫn Tống Khuyết mấy người vào phòng nhập tịch.