Mục lục
Ta Muốn Làm Thiên Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Hà thành, Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ.

Nguyệt Khuyết Các nhập Cửu Giang Minh, cái này không chỉ là việc vui đối với trong Các người, mà toàn bộ Thanh Hà huyện đều thấy tự hào thay.

Bởi vì nhập Minh không đơn giản chỉ là nộp tiền đi cầu bảo hộ như vậy, Cửu Giang Minh nói đúng hơn là một liên minh kinh tế thủy vận, hải vận của toàn bộ phía nam 4 Đạo. Tất cả những cái gì làm ăn dính dáng đến đường sông, đường biển đều bị bọn họ lũng đoạn.

Ngươi muốn mở bến tàu, xây kho hàng, hỏi Cửu Giang Minh.

Muốn dùng thuyền chở hàng, hỏi Cửu Giang Minh.

Ven biển muốn làm muối, hỏi Cửu Giang Minh.

Đến cả bình thường nhỏ nhặt nhất như đánh bắt cá, nhân gia Cửu Giang Minh muốn quản ngươi vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời.

Chính là như thế bá đạo!

Bây giờ Nguyệt Khuyết Các thành Cửu Giang Minh 1 thành viên vậy tốt lắm, tất cả những công việc trên chỉ cần có điều kiện Tống Khuyết đều có thể thoải mái cắm vào một tay.

Hơn nữa có cái này thân phận, từ nay Tứ Hải Thương Hội thuyền hàng có thể chạy khắp sông ngòi Nam vực thông suốt không trở ngại, so với Cự Kình Thương Hội tên tuổi còn hữu dụng.

Sau đó tất nhiên sẽ có không thiếu lái thương đến Thanh Hà cầu hợp tác, hàng hóa nô nức tập trung lại đây. Dân chúng trong thành tự nhiên sẽ có thêm càng nhiều cửa làm ăn buôn bán, thế nên chuyện tất cả đều vui mừng cũng không phải chỉ là lời khách sáo nói xuông.

Việc vui thế này, Từ Thanh, Ngô Thiên mấy vị đại lão tất nhiên sẽ không vắng mặt. Thanh Hà tất cả những người chỉ cần có chút thực lực liền cố gắng hết mọi khả năng muốn tìm một vé đến Nguyệt Khuyết Các dự tiệc, để xem có hay không có cơ hội kéo gần quan hệ kiếm một miếng cơm.

Ngày đó bên ngoài Tổng bộ có thể nói đông như trẩy hội, xe ngựa càng là không cách nào đi vào, phải đỗ thật xa cách vài dãy phố.

Để cho Thẩm – Thiết hai vị Phó Các chủ thay mặt mình tiếp đón khách nhân, Tống Khuyết còn là nhanh chóng kéo theo Vân mỹ mi vào phòng, chuyên tâm nghe Phạm Nhất Vượng báo cáo công việc.

“...., nhờ có thiếu gia ngài liệu sự như thần, đã sớm đoán được tặc nhân kế hoạch mà bố trí ứng đối kịp thời. Những kia thủy tặc hết thảy đều bị đền tội tại chỗ, chúng ta thuyền hàng cũng không chịu đến mảy may tổn thương.

Chỉ có một chút tiếc nuối là, trong khi chiến đấu, bên ta người vẫn có 2 vị huynh đệ không may bị sát hại, 5 người vết thương nhẹ. Thuộc hạ đã thay ngài đến thăm và an ủi động viên gia quyến người bị hại đồng thời phát tiền tử tuất, cũng dặn dò trong Các huynh đệ để ý chiếu cố nhiều hơn.”

Những việc trên Tống gia còn tự mình chứng kiến, tự nhiên đều hiểu rõ ràng. Nhưng sau đó kẻ này thay mặt thu xếp ổn định nhân tâm lại hoàn toàn là chưa biết, vì thế hắn rất vui mừng gật đầu tán dương:

“Rất tốt! Không thể để các huynh đệ đổ máu còn rơi lệ, Lão Phạm ngươi làm việc rất chu đáo, ta cực kỳ yên tâm.”

“Đa tạ thiếu gia tán thưởng, đó là việc ta phải làm.”

Ở một bên Vân Hi nghe hai người nói thì mới biết được bên kia Cự Mộc thành xảy ra chuyện. Cũng may mà tất cả bình an vô sự, nếu không thì hậu quả lớn lắm.

Còn nữa Tống Khuyết rõ ràng biết trước mọi truyện thế mà không cùng mình chia sẻ. Tâm tư lung linh nàng lập tức nhớ đến lần đó tại Thanh Sơn thì thấy thằng này sầu mi khổ kiểm, hẳn là đang suy nghĩ chuyện này.

Lúc đó rõ ràng bản thân đã từng có nghi hoặc nhưng hắn lại giấu giếm tìm chuyện khác lấp liếm cho qua, cái này để Vân mỹ mi cực kỳ bất mãn:

“Khuyết ca, chuyện lớn như vậy ngươi vì sao không cho ta biết? Hơn nữa việc nguy hiểm như thế làm sao còn cố mà làm, chúng ta cũng không thể vì kiếm tiền mà bất chấp tính mạng của mọi người chứ? ”

Gặp bạn gái tức giận, Tống đại quan nhân còn không mau chạy nhanh nắm lấy tay nàng dỗ dành:

“Hi nhi chớ giận! Ta không nói ra cũng là sợ khiến ngươi lo lắng. Cơ hội chỉ có một lần, nếu không tận dụng lần này biết trước địch nhân âm mưu mà cho bọn chúng một cái thảm thống giáo huấn vậy lần sau đối phương chắc chắn sẽ còn đến nữa. Việc này là nhất định phải làm, ta Tống Khuyết cũng không phải bùn nhão để mặc người nắn bóp.”

Nghe vậy, Vân Hi sắc mặt mới hơi nguôi, nhưng vẫn lo lắng hỏi:

“Khuyết ca, địch nhân thân phận là ai?”

“Là bên Nam Hải Quận, Huyết Thủ Báo Khánh Châu, kẻ này căm tức vì ta đoạt mối làm ăn với hắn nên định ra tay giáo huấn ta một bữa. Hừ hừ, thằng này bây giờ hẳn là đang trốn trong nhà nổi điên đi.”

Nhắc đến cái tên này, Vân Hi đều cảm thấy hãi hùng không ngớt. Nhưng đối diện Tống gia vẫn còn vô tâm vô phổi cười được, nàng đều phải bội phục hắn gan lớn.

Chứng kiến mỹ nhân sắc mặt lo lắng, Tống Khuyết cười lên xoa đầu nàng trấn an:

“Không cần sợ, gãy đi 1 nửa thực lực như thế hắn Huyết Thủ đã không làm gì được ta. Hơn nữa bây giờ chúng ta đều là Cửu Giang Minh thành viên, đối phương tuyệt đối sẽ không dám làm gì quá đáng.”

“Ân, nhưng cũng không được chủ quan đề phòng. Đó đều là một đám thập ác bất xá thủy tặc, không đảm bảo được đối phương sẽ làm ra chuyện điên rồ gì, ngươi nhất định phải cẩn thận nhiều hơn.”

“Ha ha, yên tâm, cùng Hi nhi ước hẹn còn chưa thực hiện đây, ta làm sao có thể dễ dàng mạo hiểm. Hắc hắc...”

“Phi! Nói luyên thuyên, còn Phạm Phó Đường chủ ở đây đây.”

Phạm Nhất Vượng:.... ta cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy, đại lão xin đừng diệt khẩu.

.....

Đang lúc đôi tình nhân tình cảm mặn nồng, bên kia vẫn còn một con kỳ đà cản mũi không hiểu ý ngồi ì ra đó, cái này để Tống gia rất không hài lòng, bắt đầu lên tiếng đuổi người:

“Lão Phạm, còn chuyện gì sao?”

Dù cảm nhận được lão bản nhà bình ý tứ, nhưng trong lòng thực sự còn chuyện quan trọng muốn nói, Phạm Nhất Vượng vẫn phải căng da đầu tiếp tục:

“Thiếu gia, còn một chuyện nữa, nhưng này lại một đại việc tốt, ngài với Vân tiểu thư nhất định sẽ hứng thú.”

“Ồ! Là chuyện gì?” - Tống, Vân hai người đều dâng lên hiếu kỳ.

Chỉ thấy lão Phạm lúc này mi phi sắc vũ, mặt mũi hớn hở mở miệng:

“Thiếu gia, lần đó trước khi rời đi Đinh Thành chủ còn đích thân đến gặp ta cho biết. Từ nay Cự Mộc Thành hàng tháng sẽ đều đặn đặt hàng của chúng ta 1 vạn thạch lương thực, hơn nữa chỗ lương thực này sẽ không tính trong hạn chế số lượng 10 thuyền hàng định mức ban đầu thoả thuận.”

Nghe thế, cả Tống Khuyết cùng Vân Hi đều kích động không thôi.

1 vạn thạch, vậy tương đương với khoảng 1500 tấn.

Tất nhiên số tiền lời từ phi vụ buôn bán này đối với Nguyệt Khuyết Các cũng không thấm là bao, không đáng để bọn họ kích động đến như vậy.

Trọng điểm chính là câu sau cùng lão Đinh nói. Số gạo này không bị hạn chế trong thoả thuận 10 thuyền mỗi tháng ban đầu do Thiên Độc Tông đưa ra.

Này có nghĩa là gì, có nghĩa là sau này bọn hắn có thể thông thương cùng Cự Mộc Thành như không có bất cứ hạn chế gì.

1 vạn thạch kia nhân gia cũng không quy định là phải chở trong bao nhiêu thuyền, đi vào ngày nào, trên thuyền ngươi xếp thứ gì vậy ai nói rõ ràng được. Tống gia hắn làm một đội thuyền trong đó 1 nửa chở gạo 1 nửa chở thương phẩm thì ai quản, nhân gia Đinh Thành chủ cũng không muốn tra cứu ngươi một cái ngoại nhân ý kiến ý cò cái gì.

Hơn nữa lúc ra về thuyền cũng không thể để trống lãng phí được đi, thuận tiện sắp xếp một chút hàng hóa gỡ phí vận chuyển hẳn mọi người cũng sẽ không quá mức trách móc đi. Cái này còn không phải lão Đinh biến tướng cho hắn mở cửa sau, theo đúng quy trình mà lách luật làm ăn buôn bán. Dù Thiên Độc Tông Nguyễn Tông chủ có hỏi đến cũng sẽ không trách móc được gì.

Chỉ có thể cảm thán trong triều có người làm việc lên thật sự thuận tiện. Thánh Nữ đại nhân vừa ra tay chính là phải khác bọt như vậy.

“Chuyện này là thật sao? Bên trong có phải hay không có trá?” – Vân Hi sau khi kích động qua đi chính là khó tin nghi hoặc.

Tống Khuyết vậy cũng không định giấu nàng thêm, lúc này thập phần chắc chắn khẳng định:

“Là thật, so với vàng còn thật. Nguyên nhân trong đó chút nữa ta sẽ giải thích cho nàng.”

Lần này Phạm Nhất Vượng cũng không nấn ná thêm lâu nữa, rất thức thời đứng dậy chắp tay:

“Thiếu gia, Vân tiểu thư! Ta cũng chỉ có mấy việc quan trọng báo cáo thế thôi. Ngoài kia hẳn các huynh đệ còn đang chờ, tại hạ xin trước tiên cáo lui.”

“Ha ha, được, lão Phạm ngươi lần này vất vả! Chuyện lần này bản thiếu sẽ nhớ kỹ trong lòng, người trước tiên ra ngoài dự tiệc đi, ta cùng Vân Đường chủ có chút chuyện muốn bàn, sẽ ra sau.”

Tống Khuyết hài lòng cho thằng này ánh mắt tán thưởng. Đợi đối phương đã lui ra, còn thuận tiện đem cửa chốt chặt sau, con sắc lang này mới lộ rõ bản chất xấu xa gấp không chờ nổi quay sang đem Vân mỹ mi bế ngang đặt lên đùi mình.

“Á!”

Tự dưng bị người ôm lấy, còn chưa quá quen thuộc chừng mực lớn như này Vân Hi cũng hơi hoảng sợ mà thốt lên. Nhưng rất nhanh nàng không thể phát ra tiếng được nữa, vì Tống gia đã bá đạo khóa chặt đôi môi của nàng.

Nhuyễn ngọc ôn hương, mỹ nhân đầy cõi lòng, Tống Khuyết liền có thể thỏa sức tận tình hưởng thụ.

Mãi hồi lâu sau, đợi tận đến khi Vân cô nàng hô hấp không thông, tiện nhân này mới tiếc nuối rời môi, nhưng bàn tay heo kia còn không biết xấu hổ cứ nghiễm nhiên đặt ở trên người nàng một chỗ xấu hổ bộ vị.

Vân Hi ngượng ngùng muốn chết, nhưng lúc này cả người không còn một tia sức lực, cố gắng mấy lần phản kháng sau nàng liền bất lực mặc cho tặc nhân càn rỡ làm bậy.

Thành công chiếm được gò cao, Tống lão ma mới đắc ý cười rộ lên. Không đếm xỉa đến mỹ nhân giận dỗi trừng mắt, hắn bắt đầu êm giọng cho nàng giải thích lần này một chuyện đầu đuôi nguyên do:

“Cái này phải bắt đầu từ lần chúng ta đi đến Vân gia tổ mộ và gặp gỡ Thiên Hương yêu nữ kia....”

Lần này Tống Khuyết là thực sự không có chút nào giấu giếm, kể cả mình khống thi bí mật bị Tiểu ớt cay phát hiện cũng 1 năm 1 mười tất cả kể cho nàng. Nghe xong để Vân Hi giật mình không ngớt:

“Tiện nhân kia vậy mà dùng chúng ta tính mạng để uy hiếp chàng!”

“Hắc hắc là trước đó, bây giờ ta cùng nha đầu đó đã đạt thành thỏa thuận đồng minh, cũng không nữa ép buộc ta phải đưa nàng lẩn vào trong Thiên Độc Tông nữa.”

Nghe giọng điệu Vân mỹ mi đối với Thiên Hương còn oán hận rất sâu, Tống đại quan nhân đầu cũng đau không ngớt, vội vàng cho nàng đính chính.

Dù sao đó tương lai gần như chắc chắn là một Tông sư đại lão, cùng vị nào Thánh nữ kết thù thật sự không phải là điều quá khôn ngoan.

“Chàng không cần giải thích! Hi nhi hiểu, ta sẽ không ngu ngốc vô cớ kiếm chuyện gây gổ với nàng. Ít nhất bây giờ tiện nhân này chúng ta còn chưa thể đắc tội được.”

Vân cô nàng nói rất bình tĩnh, nhưng càng như thế Tống Khuyết lại càng cảm thấy được trong lòng nàng hận ý chưa tiêu. Đối mặt với nan đề này hắn cũng đau đầu không ngớt, tạm thời không tìm được cách nào hoà giải tiện nhân này cũng chỉ tạm mặc kệ. Đi đến đâu hay đến đấy, lúc này chuyên tâm tận hưởng mỹ diệu thời khắc mới là vương đạo.

“Ngô!”

Gặp tặc thủ kia lại bắt đầu loạn động, Vân Hi vội vàng ôm chặt lấy tay hắn để tránh đối phương lung tung làm càn.

“Hi nhi, lần này các ngươi theo ta về Thanh Sơn luôn chứ? Có nàng ở đấy ta cũng thấy yên tâm hơn.”

Vân mỹ mi làm sao dám cùng thằng này chung nhà, nàng còn không biết Tống tặc tu luyện đồng tử công. Nếu cùng con sắc lang này sống chung Nàng cũng sợ mình không kìm chế được, vì vậy vội vàng lắc đầu kiên quyết từ chối.

Thuyết phục mấy lần không được, Tống Khuyết đành tiếc nuối thôi. Nhưng cuối cùng vẫn cùng mỹ nhân đạt thành thoả thuận, Vân Hi vậy hàng tuần sẽ đến Thanh Sơn Biệt Viện ở 2 ngày. Coi như công chức đi làm cuối tuần về nhà đi, thuận tiện còn để Tống bác sĩ giúp nàng tu luyện và thẩm mỹ.

Ví dụ như mỗ bộ vị có thể kích thích cho nó phát triển lớn lên một chút. Nghĩ đến chỗ mỹ diệu, tiện nhân này lại bắt đầu thú huyết sôi trào.

Vân Hi dường như cũng cảm nhận được phía dưới tiểu gia hoả dị động, lúc này sợ hãi dùng sức thoát khỏi lão ma ma trảo, đỏ mặt đứng lên chỉnh lý trang phục rồi nói:

“Chúng ta ra ngoài thôi, yến tiệc hẳn đã sớm bắt đầu rồi!”

“Hắc, được rồi, chúng ta đi!”

Cơ hội còn nhiều, Tống Khuyết cũng không vội nhất thời. Lúc này sảng khoái đứng dậy nắm lấy tay nàng rồi hai người cứ thế đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK