Nơi này chỉ còn lại là một đống tan hoang phế tích, đâu đâu cũng là gạch nát đá vụn, mặt đất cũng bị dư âm chiến đấu cày lên những đạo thật sâu khe rãnh. Không ai có thể nhìn thấy một chút nào dấu tích kiến trúc miếu thờ trước kia.
Giơ tay nhấc chân một hồi cho huyết khí lưu thông, Tống đại lão gia lúc này mới ung dung kiểm kê chính mình vừa rồi thu hoạch.
Thuận lợi giải quyết Huyết Y Tôn Giả cái này túc địch không nói, đến cuối cùng lão tặc còn kín đáo tặng hắn một đống lớn năng lượng.
Hai cái cảnh giới Nhất lưu cao thủ cùng hàng ngàn hàng vạn âm hồn, trong đầu Tống Khuyết Tesseract bây giờ đã bành trướng như một mặt trời khổng lồ, bên trên kịch liệt lăn lộn từng đạo tia chớp màu vàng kim chói mắt.
Một đêm chợt giàu Tống thổ hào bây giờ cũng không biết mình phải tiêu hao bao lâu mới hết chỗ này năng lượng. Chỉ có thể nói là quá nhiều rồi, hơn nữa phẩm chất so với trước đó càng cao.
Thật sự quá mẹ nó hạnh phúc.
Tuy có chút nguy hiểm, nhưng tiện nhân này cảm thấy đến nữa mấy lần như vậy hắn trái tim nhỏ vẫn chịu đựng được.
Sung sướng huýt sáo một cái, Tống Khuyết mới đem ánh mắt nhìn về phía dưới kia động khẩu, bên trong còn một vị mỹ nữ chờ hắn đến an ủi đây. Cũng là lúc cho nàng một cái happy ending.
Nhìn sắc trời bây giờ đã hoàn toàn tối, Tống đại quan nhân không do dự nữa lập tức nhấc chân đi vào bên trong. Tất nhiên phía trước phải có Ngân Cương tiểu đệ đi mở đường, lão đại ca hắn chỉ ung dung chắp tay sau đít đi theo ngắm phong cảnh liền được.
……
Bên trong thông đạo, không biết Huyết Y lão tặc cố ý tạo cảm giác thâm trầm hay là sợ ánh lửa hoả khí thương tổn quỷ hồn, suốt một dọc dài hành lang vậy mà chỉ có gắn vài viên dạ minh châu, ánh sáng vô cùng yếu ớt.
Cũng may Tống gia con mắt không cần mở cũng không ảnh hưởng đi lại nên cũng không gặp cái gì quá đáng ngại.
Cứ đi mãi khoảng gần 100m, hắn mới cảm thấy phía sau không gian bắt đầu mở rộng, vậy hẳn cái này con đường cũng đã đến cuối cùng.
Không biết lão Huyết thừa kế lại cho mình gia sản có gì món quà đặc biệt, Tống Khuyết điều động Ngân Giáp Thi tăng nhanh bước chân.
Bỗng nhiên, vừa bước ra khỏi bên kia đầu thông đạo, phía trong liền truyền đến một cỗ sâu như thâm uyên khí tức để hắn rùng mình dừng bước.
Chẳng lẽ bên trong còn có che dấu đại boss?
Nhưng vì sao khi nãy động tĩnh lớn như vậy lại không ra tay giúp đỡ?
Lòng có e ngại Tống bảo bảo âm thầm lùi sau mấy bước chuẩn bị bất cứ giá nào, tiểu Ngân Cương còn là liều mình anh dũng không sợ tiến thêm mấy bước dò xét đến tột cùng.
Chỉ thấy, bên trong là một hang động rất rộng lớn, ở bên kia một góc, Ông Hồng nữ nhân này đang cuống cuồng đem mấy chiếc Luyện Thần Đỉnh hết thảy ném vào trước mặt hồ nước.
Trong đỉnh tinh huyết cùng oán khí vừa nhập hồ lập tức sôi trào lên, cái này màu đỏ thẫm huyết trì bỗng dưng lăn lộn bốc lên vô số khói đen, tại nó trung tâm bị cột chặt thiếu nữ như chịu cái gì vô cùng thống khổ lúc nào há mồm cất tiếng gào thảm thiết.
Đồng thời, trên người nàng đám dây leo điên cuồng sinh trưởng, từng bó từng bó rễ mỏng manh như sợi tóc phá thể mà ra quấn quanh lấy thân thể, trói buộc trên người nàng xiềng xích nhất tề đứt đoạn.
“Áaaaaa……”
Một tiếng thét chói tai đâm phá người màng nhĩ, trong trận cách gần nhất Ông Hồng lúc này liền ôm đầu đau đớn, càng tăng nhanh bước chân chạy về chính mình cách đó không xa gian phòng.
Không ai để ý đến con mụ này, Tống Khuyết toàn bộ tinh thần đều tập trung trên người thiếu nữ trong hồ, vừa rồi chỉ kinh hồng thoáng qua, nhưng khuôn mặt kia, hắn đã vững vàng nhớ kỹ rồi.
Cảnh Điềm!
Không sai, cô bé này vậy mà lại là cả Dương Nam Đạo giang hồ đang nhốn nháo đi tìm mấy tháng qua song mỹ một trong Cảnh Điềm.
Thật sự không ngờ nàng này vậy mà lại thảm tao Huyết Y lão tặc độc thủ. Nhưng nhìn Cảnh Điềm bây giờ bộ dáng, sợ rằng có đem nàng trở về Cảnh gia người cũng không dám nhận rồi.
Đơn giản bởi vì chỉ vừa qua một chút ngắn ngủi thời gian, ngày xưa xinh đẹp nức tiếng mỹ thiếu nữ đã thành công biến thân thành Groot trong Vệ Binh Dải Ngân Hà. Có điều, so với cái kia dễ thương người cây, trước mặt vị này hình dáng quá mức đáng sợ một điểm.
Thân thể được cất cao đến gần 3m không nói, bọc bên ngoài da thịt chính là chằng chịt các sợi màu đỏ như huyết mạch dây leo, nó còn có sinh mệnh đang không ngừng giãy giụa vặn vẹo, khá là thấm người.
Trên mặt Cảnh mỹ nữ các đường nét như hoà cũng hết thảy biến mất, hiện tại nhìn càng giống Tống Khuyết học y thời điểm hay nhìn mô hình người sau khi loại bỏ lớp biểu bì, phối hợp thêm cặp mắt kia trợn to đỏ rực cùng với như hố sâu không đáy chiếc miệng đang há to. Dù bản thể không đứng ở đây nhưng hắn cũng thiếu điều dọa đái.
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách!
Để cái này yêu quái ở lại cũng là gây họa thế gian, vốn Tống gia còn định tham lên Huyết Y tài sản nhưng xem ra bây giờ không cần, trong không gian còn hơn chục quả lựu đạn nữa, có lẽ tốt nhất là đem thông đạo nổ sụp, hi vọng có thể đem nó trọn đời nhốt lại nơi đây.
Nghĩ liền làm, Tống Khuyết bản thể cùng Ngân Giáp Thi đồng thời quay người rời đi cái này hang quỷ.
Bỗng nhiên,
Ngay khi Ngân Giáp Thi có điều động tác, cái kia vốn đang gào rú người cây như nhận được cái gì kinh động, hai mắt đỏ rực trợn to nhìn sang rồi nổi điên rít lên một tiếng xông qua.
Ấu shịt!
Con hàng này tốc độ nhanh kinh người, quả nhiên chân dài chính là lợi thế, nó nhún nhảy 1, 2 bước đã tới trước mặt Ngân Giáp Thi 3 trượng, trên bàn tay dây leo điên cuồng sinh trưởng kéo dài ra tạo thành một mũi kiếm đâm về phía nó.
“Khặc!”
Tống gia không vui, khẽ nghiêng người tránh qua này một đòn đồng thời trên tay vận đủ sức chính là cho yêu quái kia một trảo.
“Keng...keng keng..”
Ngân Cương móng vuốt tại trên người nó kéo thành một vệt dài tia lửa. Hơn 2 Tượng lực vậy mà chỉ tạo ra cho người cây này mấy đạo vết mờ, lại còn có thể nhanh chóng khôi phục như cũ, Tống Khuyết cũng hơi kinh hãi vì hàng này phòng ngự.
Một kích không thành, lại còn bị con mồi cào trúng, người cây vốn đã điên lại càng thêm táo bạo. Tóc tai, tay chân các sợi dây leo không cần tiền như thế điên cuồng sinh trưởng, nó không quản cái gì ba bảy hai mốt, chỉ biết xung quanh khắp nơi đập phá.
Nhìn yêu quái này chỉ là có một thân man lực, thủ đoạn kỳ dị như vậy mà không hiểu sử dụng, chỉ biết như con điên gào thét phá phách. Tống đại quan nhân sợ hãi tâm cũng bắt đầu bình phục.
Trước hắn chỉ là không biết nên mới sợ, bây giờ nếm thử qua một chút, vậy cũng thường thôi. Đã không thể gây hại tính mệnh cho mình, lão ma tâm tư dần dần trở nên hoạt lạc.
Bên trong sơn động, như một con viên hầu linh hoạt người cây đuổi bắt. Chơi đùa một hồi Tống Khuyết liền đặt quyết tâm.
Liều một lần!
Lúc này, đang chạy trốn Tiểu Cương Cương bất ngờ phản hướng mà quay về, gạt ra đối phương đám dây leo rồi nhanh chóng áp sát tới gần.
“Ầm!”
Mặc cho quái vật tóm lấy mình chân, Ngân Giáp Thi nghĩa vô phản cố cho con hàng này một đấm thật mạnh vào đầu, Tống Khuyết bản thân phân hồn cũng thông qua cái này tiếp xúc nhanh chóng chui vào thức hải đối phương.
Đang quấn lấy nhau người cây cùng Ngân Cương vậy đồng thời chết máy, hai đứa đờ đẫn đứng được một lát rồi đồng loạt mềm nhũn ra ngã về phía sau hồ máu.
“Rào rào...”
Trong chốc lát, dây leo quanh người Cảnh Điềm cũng dần dần rút lại, cô bé này lại lần nữa khôi phục bộ dáng điềm mỹ ngọt ngào như xưa rồi từ từ cùng Ngân Giáp Thi chìm xuống dưới đáy huyết trì.
“Haizz, bản thiếu còn chưa ra tay đây, boss cũng đã gục xuống, thật sự tịch mịch nha.” – Lúc này, một tiện nhân nào đó mới có can đảm nhảy ra trang bức.
......
Cảnh Điềm thức hải,
Vừa tiến vào bên trong Tống Khuyết đã cảm thấy một đám bạo ngược ý niệm dồn dập ập tới.
Giết!
Hủy diệt!
Hút khô!.....
Quả nhiên không ngoài sở liệu, cái kia người cây ý thức yếu ớt vô cùng, chỉ quanh đi quẩn lại biết mấy câu cùng chút ý tưởng điên rồ như thế.
Đối với như này mặt hàng, Tống gia thấy mây bay rồi.
Hắn xe nhẹ đường quen dùng phân hồn bộc phát ra vài đạo tia chớp, rất đơn giản liền đem nó diệt. Từ lúc sinh ra đến kết thúc, vậy yêu quái này tồn tại còn chưa được 5 phút, không kịp gây án với một ai đã vinh quang bị Tống đại thiền sư độ hóa.
Thật sự là một cọc công đực vô lượng.
Hi vọng quái vật này cũng sẽ như Ngân Giáp Thi có một cái rất lâu giữ tươi kỳ, để mình có thể thuận lợi sử dụng, coi như thay thế cho Ngân Cương sắp bị báo phế.
Nghĩ đến đây, Tống Khuyết liền hăng hái nếm thử khống chế điều động người cây.
Lúc này hắn mới phát hiện nó đã biến trở về thành nhân loại bộ dạng, khuôn mặt đường nét có 6 thành giống Cảnh Điểm, còn lại 4 phần đã được cải tạo trở nên càng thêm yêu mị khó có thể miêu tả.
Cảm nhận mình lại bất chợt hóa thành nữ nhân, còn đang lõa thể không mảnh vải che thân, Tống đại quan nhân cũng thấy quái quái.
Nhưng trước làm bác sĩ mọi việc thấy quen, hắn cũng không có gì ngại ngùng liền bắt đầu thử nghiệm.
Biến hình đi, Groot!
Chỉ thấy, theo ý niệm sinh ra, vẫn sống ẩn nấp kí sinh bên trong cột sống Cảnh Điềm cái kia yêu đằng lần nữa cấp tốc sinh trưởng, từng sợi dây leo mỏng như sợi tóc len lỏi qua các mạch máu rồi phá thể mà ra.
Nhất thời, mỹ nhân như ngọc biến thành một lông lá tua rua quái vật, những sợi dây này còn có thể hợp lại với nhau cho càng thêm chắc chắn hay biến ảo thành cách loại hình thể, quả thật vô cùng kỳ diệu.
Dần dần thích ứng với cái này thân thể, có thể tùy ý điều động nó trên bất cứ bộ vị nào sinh trưởng dây leo chứ không cần toàn thân nữ, Tống Khuyết mới cảm thán thu tay lại.
Thế giới thật sự quá nhiều việc thiên kỳ bách quái, chỉ có mình không tưởng tượng đến chứ không có gì là tạo hóa không làm ra được! – Tống gia xúc động rất sâu.
Có lẽ nào mình đang sống trong một tu tiên thế giới, đợi đến ngày nào nó hắn phá đảo map này, trở thành người mạnh nhất xong sẽ có một vị đứng ra thì thầm nói nhỏ.
Thực ra ngoài kia còn rất nhiều ẩn thế tu tiên tông môn, chỉ là bọn họ hoạt động rất kín kẽ nên người thường mới không thể phát hiện mà thôi. Bây giờ bản thân đã đủ điều kiện, đối phương liền muốn mời mình đạp lên tiên lộ.
Thiêu đốt thanh xuân đi thiếu niên, dùng mình nhiệt huyết đi truy tìm cái kia trường sinh bất tử.
Nghĩ đến tiểu thuyết ngày trước vài đoạn cẩu huyết tình cảnh, Tống đại quan nhân bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Hu hu hu... không cần đánh ta....”
“Ta sợ lắm, ba ba... mụ mụ... cứu ta!”
Đang yy Tống lão ma bị đâu đó tiếng khóc thút thít khiến cho hoảng hốt giật mình.
Đậu xanh rau má!
Yêu quái còn trốn ở nơi nào?