Vì vậy tuy không phải rất bức thiết, nhưng lão Chiêm vẫn là còn để ý tìm hạt giống tốt.
Mấy hôm trước vô tình nhìn thấy Hùng Bá một thân cường hoành thể phách, quả thật làm lão đầu kích động hỏng rồi.
Hơn nữa khó được ngốc Hùng mặt mũi bình thường, tính tình nhìn qua thật thà chất phác, quả thật tuyệt vời vô cùng.
Theo Chiêm Thắng, người như vậy ở gần mới khiến người yên tâm, không lo bảo bối con gái của hắn bị kẻ gian lừa đi, mang theo tiểu mặt trắng nhỏ như Tống Khuyết về mới là tai vạ.
Vì thế lão Chiêm lân la sang làm quen hỏi thăm, làm sao Hùng Bá tiểu tử chỉ nhớ lời thiếu gia, ngoài việc đuổi người chẳng lý đến ai. Nếu không phải biết lão đầu này là hàng xóm, dám đến gần hắn đã sớm đánh đuổi.
Cho nên mấy ngày nay nhìn Tống Khuyết đi ngang qua nhà, lão Chiêm trong lòng đều có xúc động muốn cản hắn lại hỏi cho ra nhẽ. Đến hôm nay không nhịn được mới quyết tâm gọi lại.
Theo ý nghĩ của lão Chiêm, việc này đối với Tống Khuyết quả thật cầu còn không được. Không có đạo lý gì từ chối, cho nên hắn còn rất ngạo kiều tuyên bố, ai ngờ.
“Đó là không thể nào”.
Nghe Tống Khuyết từ chối dứt khoát, Chiêm Thắng cũng là ngẩn ngơ, tiện đà giận dữ.
Tiểu tử này hẳn ghen tị người dưới đật được cơ duyên, nên tìm cách ngăn trở.
Như thế cũng là phù hợp với hắn trêu hoa ghẹo nguyệt tính tình.
“Tiểu tử làm sao có thể như thế ích kỷ, ngươi không phải coi hắn là bằng hữu sao. Làm sao còn cản trở nhân gia tiền đồ, ta dạy hắn cái gì còn không phải tương đương dạy ngươi”.
Hừ, còn tiền đồ. Tống đại gia cười lạnh.
“Nếu tiền bối có lòng dạy 2 huynh đệ ta Ám Kình, chúng ta tất nhiên cảm ân đái đức. Còn để Hùng Bá bái sư là không thể nào”.
“Dạy ngươi, nằm mơ đi”.
“Được, vậy tiền bối nếu không còn chuyện gì, tại hạ xin cáo từ”.
Đã không thể thương lượng, Tống Khuyết cũng sẽ không cùng hắn tốn thời gian dây dưa. Thẳng thắn đưa ra cáo từ.
“Ngươi....”.
Mặc kệ lão Chiêm nơi đó giận dữ, Tống Khuyết xoay người đi thẳng, không chút ướt át bẩn thỉu.
Lão đầu này đối hắn có thành kiến, đổi làm người mù cũng nhận ra. Hôm nay lại có yêu cầu khác người như vậy, hắn tất nhiên cũng không cần nể mặt nể mũi.
Cũng không phải hắn lòng dạ nhỏ nhen, lão Chiêm dạy Hùng Bá không dạy hắn làm hắn mất mặt nên từ chối mà vì Tống Khuyết cũng không tin được Chiêm Thắng.
Hùng Bá tư chất hắn thiết thân cảm nhận, thẳng truy bật hack chính hắn, có thể nói khủng bố. Hơn nữa tiểu tử này tính cách đơn thuần, đối với người thân là không chút nghi ngờ phục tùng.
Bây giờ Tống Khuyết bảo hắn đi giết người, đảm bảo tiểu tử này không hỏi lại một câu.
Như thế một đại sát khí, giao cho Chiêm Thắng, quỷ mới biết hắn làm gì. Nếu lão đầu này bơm vào đầu ngốc Hùng kia một đống tư tưởng trung quân ái quốc, khuyên hắn phò trợ vị kia Trấn Nam Quân, lúc đó có Tống Khuyết khóc.
Chỉ đơn thuần như thế còn tốt, tệ hơn còn bị người lợi dụng, xem như công cụ không có tư tưởng chỉ biết giết người cũng không phải không thể nào. Tống Khuyết đối với người khác không ngại dùng ánh mắt nhất ác ý để xem.
Tâm hại người không nên có nhưng tâm phòng người nhất định phải có. Hắn Tống Khuyết là ai cũng không tin.
Còn về tiền đồ.
Có Tống đại gia đích thân dạy dỗ, sau này Hùng Bá tuyệt sẽ không thua kém ai.
Có Tesseract hắn là như thế tự tin.
Ngày trước lão Chiêm đối với hắn là một bước đi quan trọng, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, hắn cũng đã không còn tầm thường vô vi như ngày xưa.
Nói trắng ra theo Tống Khuyết bây giờ giá trị lên cao, hắn tiếp xúc với người tầng lớp cũng nước lên thuyền lên. Ám Kình cũng không phải cái gì khó được bí mật, người biết còn nhiều mà.
Nếu như chỉ là cho hắn chỉ dẫn kỹ xảo Ám Kình là có thể kết giao hắn vị này ngôi sao mới nổi. Tin rằng rất nhiều người vui vẻ nguyện ý, trước đừng nói ai khác, Diệc ca đại bá Ngô Thiên tuyệt đối là không chút do dự cho hắn dìu dắt.
Chính vì vậy Tống Khuyết mấy nay cũng đã không còn bức thiết muốn cầu cạnh lão Chiêm, bị người nhiều lần hắt hủi như thế hắn là cũng có tính tình.
......
Nhìn Tống Khuyết đi xa, nửa ngày không nói ra lời Chiêm Thắng mới tức giận thở phì phì đi vào nhà.
“Cha, có chuyện gì giận dữ như vậy? Cẩn thận hỏng hết đồ đạc trong nhà”
Nhìn lão cha trong nhà đập bàn đập ghế ầm ầm, Chiêm Xảo Xảo tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Hừ, còn không phải do kia tiểu tử khốn kiếp. Đồ tự tư ích kỷ, mới may mắn có chút thành tựu đã vểnh mũi lên trời. Sau này sẽ sớm trắng mắt ra”.
“Ngươi nói tiểu Tống, hắn lại làm gì khiến ngươi giận rồi”.
“Hừ, tiểu Tống, lúc nào thân quen như vậy rồi. Gọi hắn mặt trắng nhỏ, hạ lưu, bội tình bạc nghĩa là được. Dù sao cũng không phải loại tốt lành gì.
Mà ngươi quan tâm đến làm gì, mau mau về phòng đi”.
Nhìn lão cha bắt đầu mắng người, Xảo Xảo tuy hiếu kỳ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không dám bây giờ hỏi thêm, chỉ trắng mắt nhìn hắn một cái rồi chạy về phòng. Để lại một mình lão Chiêm vẫn giận cá chém thớt, tiếp tục vỗ bàn hàm hồ nói không ngừng.
......
Bây giờ Chiêm Thắng nghĩ như nào Tống Khuyết đã là không quan tâm. Hắn lúc này đang ở cửa Vân Hải Các, muốn cầu kiến Vân Sơn hỏi chuyện.
Người truyền lời chưa đi được bao lâu, đã thấy lão Vân từ xa nhiệt tình tiếp đón:
“Ha ha, Tống thiếu. Khách quý ít đến, không biết hôm nay đến tìm lão phu có chuyện gì”.
“Vân Tổng quản, tiểu tử hôm nay là đến đây có chuyện muốn nhờ”.
Nhờ tốt, có chuyện nhờ mình là tốt rồi. Không phải như thế nhân tình càng thiếu càng nhiều, hai bên cũng càng thêm thân cận sao.
Vân Sơn cầu còn không được đây, chỉ mong Tống Khuyết ngày ngày đều có việc đến nhờ hắn.
“Dễ nói, dễ nói. Chúng ta đi lên phòng ta nói chuyện”.
“Mấy người các ngươi để ý, sau này thấy Tống thiếu hiệp đến lập tức mời lên phòng ta, không cần bẩm báo biết chưa”.
“Tuân lệnh, Tổng quản”.
Lão Vân không lúc nào quên trước mặt Tống Khuyết xoát hảo cảm, làm sao Tống đại gia chính là ăn cái này một bộ. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng sao.
“Tổng quản khách khí”
“Ha ha, nên thế. Tại Thanh Hà huyện này còn ai dám coi khinh Tống thiếu, là đám hạ nhân này ánh mắt quá kém”.
Theo chân lão Vân, rất nhanh 2 người đi tới tầng cao nhất. Mời Tống Khuyết ngồi xuống thưởng trà, Vân Sơn lúc này mới hỏi:
“Không biết Tống thiếu muốn nhờ chuyện gì?”
“Là thế này, tiểu tử tu luyện cần lượng lớn dược liệu, bổ vật. Trong huyện đi gom hàng quá mức phiền phức, vì vậy muốn ủy thác Vân Hải Các định kỳ cho ta thu gom. Không biết ý Tổng quản thế nào?”.
“Ha ha, tưởng chuyện gì, như thế việc nhỏ mà thôi. Chúng ta Vân Hải Các có con đường làm đến lượng lớn các loại đan dược cố bản bồi nguyên, hiệu quả tốt cực kỳ. Không biết Tống thiếu ngươi muốn lượng bao nhiêu?”
Nghe lão Vân nói Tống Khuyết vội vàng xua tay:
“Chỉ đơn giản dược liệu hoặc thuốc bổ là được, không cần quá tốt. Tổng quản ngài trước giúp ta mua 5000 lượng bạc là được”.
Tuy nghi hoặc hắn quyết định, nhưng Vân Sơn vẫn sảng khoái gật đầu:
“Không thành vấn đề, ta sẽ dùng nhanh nhất thời gian cho Tống thiếu ngươi mua đủ”.
“Đa tạ Tổng quản, sau này có lẽ ta cũng sẽ trương kỳ ủy thác Vân Hải Các thay làm việc này”.
“Vậy không còn gì tốt hơn, chúng ta sẽ cho ngươi mức giá ưu đãi thấp nhất”.
Vốn tưởng cần giúp làm chuyện gì, bây giờ lại bàn thành một cuộc mua bán, mà lại định mức không rẻ. Vân Sơn càng thêm nhiệt tình cùng Tống Khuyết nói chuyện, Tống đại gia công việc bàn xong, cũng vui vẻ bồi đối phương.
“Không biết Cửu ca hôm nay lại đi đâu. Nãy giờ cũng chưa thấy bóng dáng”.
“Há, không đúng dịp. Hôm nay a Cửu hắn lại đi nhập hàng, chắc phải đến mai mới có thể quay về”.
“Là đến Hoàng Diệp trấn sao?”.
Tống Khuyết sáng mắt lên hiếu kỳ hỏi. Nhưng mà Vân Sơn chỉ cười lắc đầu:
“Là mấy trấn lân cận khác, Hoàng Diệp trấn nơi này đường xá quá khó đi, chúng ta cũng là mấy tháng mới đi một chuyến”.
“Vậy đáng tiếc, thực ra nơi đó rất không tồi, nếu như có thể cải thiện việc thông thương, nó đã không nghèo đến như vậy” - Tống Khuyết tiếc nuối than.
“Tống thiếu nhân nghĩa, tiếc là Hoàng Liên Sơn đường xá hiểm trở, lại giặc cỏ hoành hành. Nếu không có thực lực cứng rắn, không mấy thương đội dám đưa hàng hóa đi qua”.
Trên đời luôn không thiếu người muốn không làm mà ăn. Tống Khuyết cũng chỉ có thể thở dài. Hoàng Liên Sơn giặc cướp trước đây cũng bị diệt mấy lần nhưng không được bao lâu lại tụ tập một đám mới.
Hơn nữa những người này làm việc quá quyết tuyệt. Không những cướp tài còn hại mệnh, dần dà người ta cũng không dám đi qua nơi này, đám đó giặc cướp cũng là trải qua cuộc sống nghèo rách mồng tơi. Nếu không phải trong người ai cũng có án, đã sớm trốn về kiếm việc làm ăn.
Lúc này, Vân Sơn nhớ ra chuyện quan trọng, vội vàng nhắc:
“Suýt chút quên, Tống thiếu, dạo gần đây ta nghe được một chuyện liên quan đến ngươi. Cũng đang định đi tìm ngươi nhắc nhở”.
“Không biết là chuyện gì, mong Tổng quản cáo tri?”.
“Là chuyện Trịnh Quân Thanh, không biết ngươi đã nghe qua chưa, kẻ này trong giới lục lâm giao lưu rất rộng. Lần này hắn trốn về đây cũng không phải cùng đường, mà định tìm nơi nương tựa huynh đệ hắn. Người này gọi Hứa Thế Hữu, chính là Hắc Thiết trại Trại chủ.
Bây giờ Tống thiếu ngươi đem hắn huynh đệ cho diệt, họ Hứa đang bắn tiếng muốn tìm ngươi trả thù, ngươi cũng cần cẩn thận một chút”.
Còn có chuyện này, tuy nhiên so với việc lợi ích đạt được từ lão Trịnh, hết thảy đều là mây trôi. Tống đại gia cũng không quá đem Hứa Thế Hữu để ở trong lòng:
“Đa tạ Tổng quản nhắc nhở, nếu hắn dám tìm đến ta cũng không ngại vì người dân trong huyện này trừ hại”.
“Tống thiếu chớ chủ quan, tuy ta đoán chắc hắn cũng sẽ không dám vào thành, nhưng ngươi cũng cần lưu tâm một chút. Kẻ này thần bí vô cùng, ta cũng chỉ gặp qua 1 lần, một thân hoành luyện công phu rất khó đối phó”.
Lão Vân vậy mà cũng kiêng kỵ như thế, Tống Khuyết âm thầm nhớ kỹ đề phòng, ngoài miệng khách khí cảm tạ Vân Sơn đã báo tin.