Giả ra một bộ chưa hiểu sự đời để thằng này cảm thấy yên tâm sau Tống lão ma bắt đầu vào mục đích:
“Khi nãy nhìn ngươi khinh công, võ học cực kỳ thần dị. Đối với cao cấp võ học tại hạ chính là hướng tới đã lâu, khổ nỗi không có con đường. Sẵn lần này không biết Điền huynh có thể hay không đem nó dạy ta?”
“Ngươi...” – Điền Hoành nghe thằng này sư tử há mồm thiếu chút không nhịn được há mồm liền mắng.
Nhưng nhớ đến mình là người có văn hóa, làm sao có thể nói tục đây, vì thế mới nhẫn nhịn:
“Tống huynh có điều không biết, mấy thứ võ công này đều là đồ gia truyền, phụ thân ta nếu biết ta đem nó dạy cho người khác nhất định đánh ta chết mất, kể cả ngươi khi đó cũng sẽ không thoát được tội. Vì thế ngài còn là đổi một cái khác yêu cầu đi.”
“Ta bây giờ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu võ học. Việc này ngươi không nói ta không nói vậy ai biết, ta chỉ có một yêu cầu này mong Điền huynh thành toàn.”
“Cái này không được.” – Điền Hoành cắn chặt không nhả, tuyệt không có thương lượng đường sống.
“Xem ra Điền huynh vậy cũng không thật lòng rồi.” – Tống gia ánh mắt dần dần trở nên bất thiện.
Nhìn hắn bộ dáng nguy hiểm, lão Điền trong lòng run rẩy đến lợi hại. Những kẻ lăng đầu thanh này làm việc không có chương pháp, cẩn thận vẫn là hơn.
“Tống.. Tống huynh, ngươi định làm gì. Nếu ngươi hại ta, không chỉ ngươi, ngay cả gia đình cùng Nguyệt Khuyết Các toàn bộ người cũng sẽ vì thế mà tao ương. Phụ thân ta chỉ có mình ta là con trai, nhất định sẽ thay ta trả thù.”
“Hắc hắc hắc...” – Tống lão ma cười lên rùng rợn.
“Ta tự nhiên không dám đặc tội với một vị Bát giai cao thủ, nhưng trong tay ta chính là có thứ để người thành thật nghe lời.”
Tống Khuyết nói rồi từ trong lồng ngực lấy ra một hạt màu đen kịt đan hoàn. Giơ lên trước mặt Điền Hoành cho hắn xem kỹ càng mới hài lòng mở miệng.
“Đây là ta trong bang một vị tinh thông độc dược cao thủ chế luyện ra Tam Thi Não Thần Đan, tinh luyện gần 10 vị độc dược mãn tính mới cho ra một hạt như thế này.
Hắc hắc hắc, phục dụng người nếu không được đều đặn dùng thuốc giải vậy sẽ trong vòng 7 ngày nhận hết tra tấn dằn vặt mà chết. Thảm trạng kia, chậc chậc.. không nói cũng được.”
“Điền huynh, ngoan ngoãn há miệng nếm thử sao.”
Bóp mồm Điền Hoành đem hạt bùn đất phân bón Ngọc Dương Gạo vê thành đan dược này nhét xuống, Tống lão gia mới vui vẻ gật đầu:
“Không có ta trong tay thuốc giải, vậy trên đời không ai có thể cứu được ngươi, Đổng huynh, ngươi hiểu đi?”
Mùi vị quá tanh tưởi kinh khủng rồi.
Điền Hoành nuốt vào đan dược liền liên tiếp nôn khan, mất mồi hồi lâu sau mới là hoãn được khí.
Lúc này hắn đối với Tống đại quan nhân có thể nói hận thấu xương rồi. Cũng may đám nhà quê này không biết Nhất lưu võ giả chân khí thần diệu là có thể cho người bức độc đấy.
Hơn nữa đợi ngày sau diệt thằng chó này, đích thân mình sẽ tra khảo một đám bang chúng tìm ra thuốc giải cũng không phải không được. Nghĩ đến đây Điền Hoành sắc mặt mới khá hơn, cúi đầu che dấu đi trong mắt vẻ ngoan lệ, một lát sau hắn liền ngẩng đầu sợ hãi run giọng gật đầu:
“Hiểu hiểu, tiểu nhân tuyệt không dám trái lời, mong chủ nhân ngài cho ta một con đường sống.”
“Ha ha ha, rất tốt. Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, tiểu Điền ngươi rất hiểu chuyện.”
Nhìn trước mặt kẻ này một bộ vênh vang đắc ý không ai bì nổi, Điền Hoành thật muốn đem nó róc xương lột da, vội vàng cúi gằm mặt xuống che dấu trong mắt sát khí.
Tống lão gia cũng không để ý trên mặt hắn biến hóa, cười đủ rồi mới bắt đầu hắt hàm ra lệnh:
“Được rồi, bây giờ mau đem nhà ngươi gia truyền võ học nói ra. Việc này không được để lộ cho phụ thân ngươi một chút gì manh mối, rõ chưa?”
“Rõ, rõ. Tiểu nhân rõ ràng.”
Hắc hắc hắc
Tống Khuyết bắt đầu lấy giấy bút ra bắt đầu ghi lại.
......
Một lát sau,
“Hỗn xược, còn dám giấu giếm, để bản thiếu gia cho ngươi biết thế nào là lễ độ”.
“Không, chủ nhân, ta thực sự không có chút nào giấu giếm.”
“Áaaaaa.....”
Đối mặt với Tống gia kim châm tra tấn, quen sống an nhàn Điền Hoành làm sao chịu được gian khổ, lần nữa lại tiếp tục viết lại.
......
“Không đúng, ngươi nói láo, xem ra còn chưa biết hối cải.”
“Không, không... chủ nhân, lần này thật sự đúng rồi.”
“Áaaaaaa....”
Có dòng điện kích thích thần kinh, tư vị tra tấn được phóng đại không biết bao nhiêu lần, Điền Hoành lần nữa chịu phục.
......
Không biết trải qua bao lâu, lão Điền cũng không nhớ ăn bao nhiêu lần kim châm độ huyệt, Tống lão gia mới hài lòng buông tay đem mấy trang giấy ghi chép võ học lên cẩn thận ngắm nhìn.
Nhất lưu nội công tâm pháp Huyền Minh Công,
Nhất lưu thân pháp Phi Yến Bộ
Nhất lưu chưởng pháp Hàng Long Chưởng.
Oimeoi!
Mùa thu hoạch lớn!
Quả nhiên gia thế sâu xa, đã dùng liền dùng võ học tốt nhất, trên người là không có Nhị, tam lưu mặt hàng đấy.
Tống lão gia cười không khép được mồm, đối với vị này Điền huynh càng là yêu thích không được.
Còn về bí tịch là giả?
Tống Khuyết có thể 99,99% khẳng định đây nhất định là thật đấy.
Trải qua nhiều lần thẩm vấn, hắn đối với môn này học thuật cũng là đã có tâm đắc rất sâu.
Dựa vào hắn tinh thần lực cường đại, đối diện người trong đầu bất kỳ ba động gì Tống Khuyết đều có thể cảm nhận được rõ mười mươi. Vì thế Điền Hoành mấy lần muốn dùng lời nói dối qua loa hắn đều nhất nhất bị phát hiện.
Có lẽ tin rằng kẻ này sẽ không dám giết mình, tốn hao công sức lớn như thế cuối cùng cũng là muốn khống chế bản thân mà thôi. Hơn nữa đem gia truyền võ học giao cho một người sắp chết vậy hẳn sẽ không vấn đề gì.
Có như thế tâm linh kẽ hở, Điền Hoành cuối cùng rất nhanh nhận mệnh rồi, thành thật đem trên người võ học khai cái sạch sẽ, Tống gia trải qua mấy lần đối chứng sau chính thức xác nhận đây là hàng thật.
Bất thình lình tầm đó có 3 môn cường đại Nhất lưu võ học đập vào mồm, Tống lão gia cả người cũng là lâng lâng. Liền rất sảng khoái ban cho cho vị kia Điền huynh một cái Happy ending rồi.
Tổ chức sẽ không quên sự cống hiến của ngươi, vui vẻ lên đường đi thôi.
......
Nguyệt Khuyết Các,
Hồi sáng đi thăm Lý Tín một lần nữa, thất tiểu tử này đã tỉnh, lại có thể vô tâm vô phổi nói cười Tống gia liền yên tâm. Dặn dò hắn yên tâm tĩnh dưỡng ở nhà Tống Khuyết liền quay về trong Các nghỉ ngơi.
Đêm qua thu hoạch phong phú để hắn đến bây giờ vẫn còn kích động. Không ngủ một đêm cũng không thấy bất kỳ khốn nhiễu, thoải mái mười phần nằm trong sân thưởng trà ngắm trời mây.
“Thiếu gia, nếm thử nô tỳ làm bánh hoa hồng.”
Ngồi bên cạnh Dương Tử cực kỳ thiếp tâm, cẩn thận nâng một miếng bánh lên ngang miệng hắn.
Tống lão gia lười biếng há mồm cắn thử một ngụm.
Rất không tệ, vỏ ngoài xốp giòn, lớp giữa mềm mịn với đậu xanh và đường, lớp cuối cùng ngào ngạt hương hoa hồng, ăn xong còn dư vị ngọt ngào, thanh khiết, tươi mới.
“Thật ngon, a Tử thật giỏi.”
“Hì hì hì.” - Tiểu tử được khen lập tức cười mắt híp thành nguyệt nha, thập phần đáng yêu.
“Thiếu gia, muội muội nàng chỉ biết làm mỗi cái này. Đó là do nàng đặc biệt thích hương hoa hồng mới quấn lấy mẫu thân đòi học làm loại bánh này đấy.”
Dương Mật vô tình vạch trần vết sẹo để nha đầu lập tức xìu mặt, bất mãn bĩu môi phản bác.
“Mới không phải, chỉ là ta còn chưa kịp học các món khác thôi. Nếu mẹ vẫn còn …”
Nói đến giữa chừng 2 tiểu đồng loạt trầm mặc, thấy không khí không đúng Tống Khuyết vội nói sang chuyện khác:
“A Tử đặc biệt thích hoa hồng sao? Vậy đợi khi về ta đặc biệt làm cho ngươi xà phòng hương hoa hồng thế nào?”
“Thật sao thiếu gia!” - Quả nhiên nghe đến cái này, tiểu nha đầu ánh mắt liền sáng.
“Cái này thì có gì khó khăn, chuyện nhỏ mà thôi. Đợi về nhà bản thiếu gia cho ngươi xử lý.”
“Thiếu gia, tỷ tỷ thích nhất Tử La lan, ngài có thể hay không cũng giúp nàng làm một loại xà phòng?” - Dương Tử còn không quên giúp tỷ tỷ cầu tình.
Tống gia đó là không có gì đáng ngại, thoải mái gật đầu cười:
“Được, mỗi người đều có, yên tâm đi.”
“Yeahh, thiếu gia ngài tốt nhất!” - Hai tiểu nha đầu đồng thời hoan hô nhảy cẫng.
“Hắc hắc hắc, tiểu nha đầu rất tinh mắt sao, còn chưa thử đã biết bản thiếu tốt nhất rồi.” - Tống Tokuda lão gia cười dâm đãng.
Hai tỷ muội tuy nhỏ nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu đấy, lập tức phi hắn một ngụm, tay đang đấm vai cũng không nhịn được dùng sức cho thằng này mấy quyền trêu đến Tống Khuyết cười ha ha.
Từ khi thu nhận 2 nha đầu này, ngày ngày không có việc liền trêu chọc người, nhìn 2 nàng mặt quẫn bách đỏ bừng đã thành Tống lão gia niềm vui thú, hắn đó là làm không biết mệt.
….
Cùng Dương Mật, Dương Tử náo loạn một hồi, Tống Khuyết mới quay sang Hùng Bá hô.
“Hùng Bá, đi gọi Nhiếp Phong đến cho ta.”
“Rõ, thiếu gia!”
Đang miệt mài trong sân múa quyền ngốc Hùng liền hùng hục chạy ra ngoài kêu người. Không ra một lát đã dẫn theo Nhiếp Phong quay lại.
“Thiếu gia, ngài tìm ta?”
“Lão Nhiếp, ngồi!”
Đợi Nhiếp Phong ngồi xuống, Dương Mật cho hắn rót một chén trà, Tống Khuyết liền hỏi:
“Chuyện đêm qua trong thành có hay không lời gì bàn tán?”
“Thiếu gia, quả nhiên như ngài dự đoán. Trong thành bỗng dưng tầm đó xuất hiện rất nhiều lời đồn, đại đồng tiểu dị đều là nói đêm qua Điền Hoành đã bị ngài chính tay tiêu diệt.
Theo ngài chỉ đạo, Nguyệt Khuyết Các chúng ta đã phát rất nhiều thanh minh phủ nhận, hiệu quả thế nào còn chưa rõ ràng lắm.” - Nhiếp Phong sùng bái nhìn mình thiếu gia trả lời.
“Hắc hắc, vậy hẳn không thiếu người bây giờ muốn truy sát Điền Hoành thằng này rồi đổ bô shit này lên đầu ta đây.”
Đối với ngoài kia mấy người tính toán gì Tống đại quan nhân dùng ngón chân cũng biết rõ. Đáng tiếc bọn họ là sẽ không được như nguyện đấy.
Không quan tâm đám này khiêu lương tiểu sửu, Tống Khuyết tiếp tục:
“Ngoài ra còn có truyền ngôn nào khác sao?”
“Không có thiếu gia. Chỉ là Thanh Hà bách tính nghe được tin này, rất nhiều người đối với ngài cảm ân đái đức, sáng ra đã xách theo tươi mới rau quả cùng thức ăn đến ngoài Tổng Bộ muốn đích thân biếu ngài để bày tỏ cảm kích nhưng đều bị bên ngoài huynh đệ cản lại.”
“Ha ha, thật sự đáng yêu hương thân!” - Tống gia thản nhiên tiếp nhận, dù sao đêm qua hắn thật sự cũng là vì dân trừ hại.
“Còn có chuyện gì phát sinh sao?”
“Còn có là Từ, Ngô 2 vị đại nhân cầu kiến. Nhưng ta đều lấy cớ ngài bận dưỡng thương từ chối rồi.” - Nhiếp Phong lắc đầu trả lời.
“Ân, làm không sai. Đợi chiều nay khi chuyện này lên men, ta sẽ đích thân đi tìm bọn họ. Lão Nhiếp ngươi tiếp tục cho ta chú ý chuyện này.”
“Rõ, thiếu gia!”
“Còn nữa.” - Tống Khuyết nhân tiện mở miệng.
“Đặt mua một ít thượng hạng Tử La Lan cùng Hoa Hồng khô về, ta có việc cần dùng. Còn đêm qua sân viện bị phá hư chỗ kia, tìm người hỏi xem chủ nhân là ai, nhớ cho người ta đầy đủ bồi thường.”
“Rõ, thiếu gia!”
Thấy thiếu gia nhà mình không còn gì dặn dò thêm, Nhiếp Phong liền chắp tay chào rồi nhanh chóng cáo từ. Trong sân còn lại Tống lão gia tiếp tục vô ưu vô tư nhàn nhã nghỉ ngơi.