Làm Mãnh Hổ Bang nơi quyết nghị những công việc trọng đại, gian phòng này được bố trí cực kỳ rộng lớn, trang trọng, tẫn hiện vẻ uy nghiêm. Bên trên bục cao nhất là một bảo tọa to ngang một chiếc giường, trạm trổ hoa văn cầu kỳ tinh xảo. Phía dưới hai bên sắp xếp 2 hàng chỗ ngồi mỗi bên 6 tịch.
Lỗ Thiên Hùng phía sau lưng bảo tọa còn là một bức tranh khổ lớn to bằng cả bức tường vẽ một con mãnh hổ ngửa đầu gầm thét uy phong lẫm lẫm.
Nhìn mấy cái này, Tống lão gia trong lòng cũng thích mê.
Thật mẹ nó biết hưởng thụ sao!
Chậc chậc, ghế da hổ này ngồi thật êm, tại vị trí này cao cao nhìn bao quát chúng sinh cũng thật sự có thú. Thảo nào các bậc vua chúa quyền quý luôn đặt chỗ ngồi mình trên cao ngất ngưởng, cảm giác này quá khiến người mê say rồi.
Tống Khuyết như nhà quê ra tỉnh vậy, chỗ này sờ một chút, chỗ kia ngắm một chút chơi không biết mệt. Đợi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên hắn mới thu liễm tinh thần, dáng vẻ đường hoàng uy nghiêm ngồi về chủ vị.
Lúc này cửa lớn mở ra, 1 người thanh niên theo đó bước vào. Tống lão gia định thần nhìn lại thì hóa ra là người quen, Thanh Hà tứ thiếu một trong Lỗ Trọng Khang, hiện hắn thân xác này tiện nghi nhi tử.
“Phụ thân, không biết ngài có việc gì quan trọng cần triệu tập gấp trong bang cao tầng?”
Không biết ngày thường 2 cha con này cùng nhau nói chuyện ra sao, Tống Khuyết cũng không dám nhiều lời chỉ hàm hồ qua chuyện:
“Ân, trước ngồi đi, đợi chút nữa mọi người đến đông đủ ta sẽ tuyên bố một thể.”
Lỗ Trọng Khang tất nhiên cũng không biết được phía trước mặt gia hỏa này chính là giả mạo. Tướng mạo cha mình hắn còn nhận sai sao, nếu bây giờ có đứa nào cả gan dám nói phía trước người không phải lão Lỗ, Lỗ thiếu gia còn không ngại đem hắn cho băm đây.
Vì thế gặp lão cha này một bộ diễn xuất, Lỗ Trọng Khang cũng không nghi ngờ gì, rất thức thời tiến lên đến hàng ghế bên trái trên cùng ngồi xuống.
Lúc này đến gần quan sát, hắn mới thấy phía trên thân Tống gia quần áo tổn hại, vị này tiện nghi nhi tử còn là thập phần hiếu thảo, mặt mũi lo lắng lập tức chạy đến hỏi thăm:
“Phụ thân, ngươi bị thương rồi? Là ai làm?”
“Chỉ là cùng người giao thủ bị hỏng quần áo thôi, không có gì nghiêm trọng. Yên tâm ngồi xuống chờ đợi.” – Giả ra một bộ từ phụ, Tống Khuyết cười hiền hòa gật đầu cùng hắn trấn an.
Nghe Tống gia nói chuyện nhẹ nhàng, Lỗ Trọng Khang mới thoáng yên tâm. Dù lòng nhiều nghi hoặc nhưng đã lão cha chưa muốn tiết lộ hắn còn là ngoan ngoãn ngồi xuống, 2 cha con cứ như vậy trầm mặc ngồi chờ.
Lỗ Bang chủ hờ hững ngồi trên bảo tọa nhắm mắt dưỡng thần, lục tục có người nghe triệu kiến tiến đến cùng hắn chắp tay chào hỏi, hắn cũng chỉ lạnh lùng gật đầu tỏ vẻ đã biết, ánh mắt cũng lười biếng mở ra.
“Phụ thân, tất cả đã đông đủ, không biết ngài có gì phân phó?” - Đợi tất cả đến không sai biệt lắm, Lỗ thiếu gia lúc này đứng dậy mở miệng.
Hé mắt quét một vòng trong phòng người, đây hẳn đã là tất cả Mãnh Hổ bang tầng lớp chủ chốt, Tống gia.... à không Lỗ gia lúc này mới bắt đầu hắng giọng diễn xuất.
“Bây giờ lời ta nói, mọi người nghe theo làm việc là được, không cần thắc mắc. Rõ chưa?”
“Rõ! Bang chủ!” – Một đám tiểu để nghiêm nghị đồng thanh hô lớn.
Gật đầu hài lòng, Tống Khuyết tiếp tục:
“Lập tức cho phía dưới người xung quanh loan tin, trưa nay giờ Mùi, bản Bang chủ sẽ cùng Tống Khuyết thằng nhóc kia ước đấu, địa điểm tại bên ngoài Đông môn Thanh Hà thành, chút nữa các ngươi cử người đi mời Từ Huyện lệnh, Đổng Huyện úy, Ngô Bộ đầu cùng trong thành các gia thế lực, yêu cầu đúng giờ có mặt cho chúng ta làm chứng.
Nói rõ ràng, trận này quyết đấu thắng thua liên quan đến sau này Mãnh Hổ bang tất cả. Nếu ta thắng, hắn Tống Khuyết từ nay đầu phục cho ta, cả đời này về sau nghe ta điều lệnh không được hai lòng. Còn nếu Lỗ mỗ thua, tự nhiên Mãnh Hổ bang tất cả sản nghiệp đều chuyển giao cho hắn. Mời cả thành bách tính làm chứng.”
Nà Ní!
Lỗ Thiên Hùng thằng này điên rồi?
Đây là lúc này tất cả người trong phòng đầu tiên suy nghĩ, dù sao mới đoạn thời gian trước đây, vị kia hung nhân còn đè cả hắn cùng lão Đổng cộng thêm ở đây đại đa số người ra đất ma sát một trận đây. Ký ức còn chưa phai nha.
Bây giờ vết sẹo còn chưa liền, ngươi mẹ nó là từ đâu ra tự tin há mồm muốn cùng nhân gia quyết đấu? Tìm đường chết cũng không thể như thế trắng trợn sao.
Vì thế dù Bang chủ đã dặn không cần hỏi nhiều, dù tại Mãnh Hổ Bang lão Lỗ uy vọng sâu nặng, phía dưới mầy người còn là lập tức nổ tung chảo, mồm năm miệng mười.
“Bang chủ. Ngươi đang nói cái gì?” – Đại trưởng lão Hứa Sủng.
“Cha, ngươi đây là làm sao?” – Tiện nghi nhi tử Lỗ Trọng Khang.
“Bang chủ! Mời suy nghĩ lại nha.” – Một đám cao tầng.
......
Nhìn ở dưới loạn thành một đoàn, Tống Khuyết đầu cũng ẩn ẩn thấy đau. Cũng may hắn đã sớm nghĩ kỹ đối sách, cũng không trông cậy đăm câu ba lời có thể khiến nhóm này tin phục.
Đưa tay ra hiệu im lặng, Lỗ lão gia lúc này thể hiện bản sắc diễn xuất. Chỉ thấy hắn thần thần bí bí dặn người cảnh giác xung quanh, đợi không có gì khác lạ lúc này mới nhỏ giọng:
“Yên tâm, ta lại không ngốc. Tất cả làm ra như này chỉ vì dẫn dụ tiểu tử kia ra ngoài. Các ngươi hẳn cũng đã nghe phong thanh Linh Giang Bang Đỗ Bang chủ muốn đối phó người này?
Việc hôm nay nghe vào tai chớ để lộ ra, đêm qua đích thân ta cùng một nhóm Linh Giang bang hảo thủ đã định sẵn kế hoạch ám sát kẻ này. Chỉ tiếc làm sao tiểu tử này gian trá như hồ, vậy mà sớm lẩn trốn tung tích không rõ.”
“Vì thế sau khi cùng Lâm Đường chủ bàn bạc, lão phu liền sinh nhất kế, muốn đem ước đấu chuyện này thật giả lẫn lộn, tuyên truyền ầm lên. Thằng nhóc kia tuổi trẻ khí thịnh, chắc chắn không chịu được khiêu khích tất sẽ lộ đầu.
Khi đó đã sớm mai phục ngoài thành Linh Giang Bang người tự nhiên sẽ đem hắn cầm xuống, việc quyết đấu cũng là không cần diễn ra. Chúng ta chỉ cần diễn tốt trò vui này là được, làm càng lớn càng tốt, Lâm Đường chủ đã nói rồi, chỉ cần hoàn thành việc này Đỗ Bang chủ sẽ tầng tầng ban thưởng.”
Thế mới đúng mà, Mãnh Hổ bang mấy người nghe thế mới bừng tỉnh hiểu ra, vui vẻ vỗ tay.
“Thì ra là thế, ta nói làm sao Bang chủ lại có thể làm chuyện hồ đồ như thế đâu.”
“Hừ.” – Đã nhập vai khá sâu Lỗ gia lé mắt lườm cái thằng vừa nói, không vui hừ lớn.
“Lão phu dạo này công lực tăng trưởng, dù thật sự giao thủ cũng không chắc đã bại bởi tiểu tử kia.”
Biết mình lỡ mồm, tên kia cao tầng vội vàng cúi người cười nịnh:
“Là là, Bang chủ nói đúng, tiểu tử kia lần trước chỉ ỷ vào một thân hoành luyện, cũng không so được với bang chủ ngài.”
Không để ý đến hắn, lúc này Đại trưởng lão Hứa Sủng đăm chiêu hỏi:
“Bang chủ, có chắc chắn tiểu tử kia sẽ xuất hiện. Nếu như hắn tiếp tục làm rùa đen rút đầu thì sao?”
Không biết lão đầu này tên gì, Lỗ gia chỉ có thể cười lớn:
“Ha ha, nếu hắn không đến không phải nói rõ hắn sợ ta sao? Chúng ta khi đó có thể mặc sức tuyên truyền chuyện này. Nói bản Bang chủ tu vi đột phá, họ Tống tiểu tử tự nhận không phải đối thủ không dám ứng chiến, lúc đó uy vọng Mãnh Hổ bang chúng ta không chừng lại lên một bậc.”
Không phải như thế đạo lý sao?
Mấy người kia nghĩ thông này đó lập tức đều toét miệng cười.
“Ha ha, còn là Bang chủ suy nghĩ sâu xa, chúng ta bội phục.”
“Cha, nếu như thật sự hắn Tống Khuyết đúng hẹn có mặt thì phải làm sao?” – Không như những người kia lạc quan quá đà, Lỗ Trong Khang lòng vẫn còn băn khoăn chồng chất, không nhịn được nhíu mày hỏi.
Gặp những người khác đều nhìn qua, Lỗ Bang chủ nở nụ cười chắc chắn:
“Hắc, lo nghĩ viển vông. Các ngươi nghĩ tiểu tử đó có thể chống lại được Linh Giang Bang? Đây là Đỗ Bang chủ chính mình ra lệnh nhé.”
Linh Giang bang cái tên này tại nơi này có thể nói sức chấn nhiếp mười phần, nghe hắn lý do thoái thác mấy người phía dưới trong lòng còn chút lăn tăn lập tức bay sạch.
Đúng vậy, có Linh Giang bang, có Đỗ Như Hối tại, Tống Khuyết tiểu tử kia thật sự là mọc cánh cũng khó thoát. Việc này ổn kiếm không bồi, vừa có thể trừ đi mối họa lại có thể kết giao Linh Giang bang.
Làm, cần thiết lập tức làm.
Mãnh Hổ Bang cao tầng độ cao nhất trí thông qua.
Còn chờ gì nữa, một đám vui sướng hớn hở ký tên vào khế ước quyết đấu. Dù sao dẫu biết việc này là giả, nhưng cũng cần phải làm chân thật một chút cho Thanh Hà thành mọi người xem không phải sao.
...........
Sáng hôm đó, không biết bắt đầu từ đâu, toàn Thanh Hà huyện bị một sóng tin tức phô thiên cái địa ập đến, khiến tất cả mọi người dù còn chưa mò ra đường cũng đã nghe được một đại sự kiện.
Hôm nay giờ Mùi, ngoài Đông môn.
Mãnh Hổ bang Bang chủ Lỗ Thiên Hùng hẹn đấu tân tấn tuấn kiệt Tống Khuyết Tống thiếu hiệp.
Người thua, trên tay sản nghiệp tất cả sẽ thuộc về người thắng. Tất nhiên như thế Lỗ Bang chủ sẽ chịu thiệt, vì thế nếu Tống Khuyết thua còn sẽ phải chấp nhận bán mình phục vụ Lỗ gia, thời hạn là trọn đời.
Thông tin không biết có thực sự hay không, nhưng đến giữa trưa vẫn còn chưa có ai đi ra phản bác. Mọi người bắt đầu ẩn ẩn cảm giác lần này là đến thật, lập tức toàn thành sôi trào.
Có dự kiến trước người còn đã nhanh chân chạy ra Đông môn đặt trước chỗ ngồi địa thế thuận lợi, cố thủ chờ đợi từ sớm, chỉ sợ bỏ qua trận này khoáng thế đỉnh cao quyết đấu.
Lần trước Tống gia đại náo Mãnh Hổ bang, do nơi đó địa bàn bị người Mãnh Hổ bang vây chặt, trong thành còn chưa ai được xem qua hắn phong thái đây, lần này phải quyết tâm nhìn cái đủ.
Không thiếu tiểu thư khuê các cũng không màng cố kỵ, vội vàng thúc dục hạ nhân chuẩn bị xe ngựa ra thành quan chiến. Các nàng cũng rất muốn tận mắt chứng kiến vị kia ngọc thụ lâm phong Tống thiếu hiệp có cỡ nào phong thái, lại bằng một ánh mắt cũng có thể khiến Thiết gia thiên kim nhớ mãi không quên.
Nghe nói vị này Thiết Ngọc Nương cô bé cầu ái bị từ chối, đến nay vẫn u sầu buồn bực trốn trong Thiết phủ không muốn ra ngoài đây.
Tống gia nhan như ngọc, thật sự đáng giá chờ mong.
........
Mãnh Hổ Bang,
Vốn còn muốn trốn trong phòng “chuyên tâm” tu luyện một hồi Lỗ Bang chủ, cuối cùng từ sáng ra đến bây giờ đã không nhớ phải tiếp mấy đoàn khách.
Tất cả đều là cùng Mãnh Hổ Bang hợp tác chặt chẽ, rất sợ xảy ra chuyện gì bất trắc chuyên môn đến tìm hiểu tin tức. Dù thật lòng không muốn gặp, đoạt xá lão Lỗ Tống đại quan nhân cũng không thể không phải ra mặt trấn an mấy người này.
Chưa hết, giờ phút này hắn còn đang phải ngồi tiếp chuyện sau lưng chỗ dựa, Huyện úy Đổng Chính đại nhân đây.