Sau khi đến phúng viếng Vân Thiên Tường, Tống Khuyết mấy người đang chuẩn bị rời đi chỗ này, bỗng nhiên có tiếng nói truyền đến.
“Vị này công tử tiểu thư, có thể hay không cho bà lão xin chút lửa.”
Theo tiếng nói nhìn lại, mọi người chỉ thấy cách bọn họ xe ngựa không xa, một vị lão phụ nhân thân hình gầy gộc, mặc quần áo cũ kỹ tay chống quải trượng, tay kia còn xách theo một rổ đồ vật đang khép nép đứng dưới gốc cây. Thấy mọi người nhìn sang, bà lão mới tiếp tục nhút nhát nói:
“Công tử tiểu thư, từ sáng sớm hôm nay bà lão ta đến thăm nhà mình lão đầu tử, nhưng già lẩm cẩm, đến đây rồi mới nhớ ra là mình không mang theo dao đánh lửa, không có cách nào đốt vàng mã. Chờ mãi mới thấy có người khác đến, mấy vị có thể hay không cho ta mượn dùng một lát?”
Nơi này vốn ít người lai vãng, không biết sau nhóm người mình còn có ai khác ghé qua không. Vì thế nhìn bà lão này bộ dạng đáng thương, Vân Hi lập tức cảm thấy đồng tình.
“Chuyện nhỏ mà thôi, để ta tặng bà bà một cái xem như duyên gặp mặt.”
Nói rồi kêu Thanh Trúc lấy từ trong giỏ đồ ra một bộ dao đánh lửa đưa cho nàng.
Từ nãy giờ vẫn không nói gì Tống Khuyết lúc này đưa tay cầm lấy đồ từ Thanh Trúc, đối diện với vị kia lão bà bà đang run rẩy chống gậy đến gần, hắn nhe răng cười hiền lành rồi tiến lên mấy bước:
“Bà bà không cần vất vả như thế, để tiểu tử mang đến cho ngài.”
“Cám ơn công tử, các ngươi thật sự là người tốt!”
“Khà khà, bà bà quá khen, mọi người cứ chê ta khờ đây.”
Tống gia cười ngốc ngốc xoa đầu rồi ân cần đưa dao đánh lửa cho nàng:
“Bà bà ngài cầm lấy, cẩn thận không rơi.”
“Tiểu tử thật chu đáo!”
“Hắc hắc!”
Nói trở mặt liền trở mặt, hai người cũng không phải loại gì lương thiện. Hầu như đồng thời, khi cả hai còn cách nhau nửa mét, Tống Khuyết cùng vị này bà lão đồng thời xuất chiêu.
Mụ già kia cái đầu gậy chống bất chợt phun ra một đống kim châm bắn đầy về ngực và mặt Tống gia, nhưng đã sớm có để phòng hắn làm sao có thể bị trúng chiêu, lúc này liền đơn giản né người, bàn tay co lại thành quyền không chút lưu tình vung ra.
Mãnh Hổ Quyền!
“Ầm!”
Cái kia bà già cũng là phản ứng mau kinh người, tuy này một quyền tốc độ quá nhanh không kịp tránh né nhưng nàng vẫn là kịp thời đưa gậy chống lên xoay ngang đón đỡ.
Cây gậy không biết làm bằng chất liệu gỗ gì mà cứng rắn vô cùng, chịu đến Tống Khuyết hơn 3 Tượng lực một quyền mà cũng không gẫy, chỉ là uốn cong lại, bà lão cũng là mượn cơ hội này dùng hoá kình xảo diệu hoá giải lực đạo lùi lại sau mấy bước.
“Chết đi!”
Chưa kịp để nàng thở hắt ra, Tống lão ma lạnh lùng giọng nói đã vang lên bên cạnh như sát bên tai.
Bà lão hết hồn, ngửa đầu nhìn lên thấy kia hắc tiểu tử đã như một đám mây đen che phủ tầm mắt, bàn tay to như chiếc quạt mo co thảnh trảo chẳng biết khi nào đã phủ lên trên đỉnh đầu nửa trượng.
“Phụt!”
Vị này thích khách vậy cũng không phải dạng tầm thường, lúc này gặp nguy nhưng bất loạn, đối mặt với Tống Khuyết sát chiêu liền há mồm phun ra một đám vụ khí màu hồng.
Tống đại quan nhân gặp chơi đánh nhau còn nhổ nước bọt thế này thì quá sợ hãi, người còn chưa tiếp xúc, chỉ thoáng ngửi qua cái kia thoang thoảng mùi hương hắn đã thấy mắt mũi tê rần, vội vàng giữa không trung đạp phi yến bộ lùi lại, tay trảo cũng lập tức hoá thành chưởng quét qua một cái đem độc khí cuốn tan.
“Khặc khặc, tiểu tử thật cảnh giác, lần này Độc Bà Bà liền tạm tha ngươi một mạng.”
Mụ già kia vậy mà muốn nhân cơ hội này quay đầu bỏ chạy, Tống Khuyết khinh thường:
“Đã đến vậy để mạng lại đi!”
Nói đồng thời dưới chân hắn bùng nổ ra so với khi nãy còn nhanh hơn mấy thành tốc độ, như một tí chớp bôn tập về phía địch nhân.
Đối thủ của hắn vị kia bà lão trên mặt hí hước tươi cười gặp cảnh này liền như thấy quỷ vậy nụ cười cương ở trên mặt. Thấy con mồi không hề có dấu hiệu trúng độc, còn không cần ngừng nghỉ chút nào điều tức đã lao đến thế này mụ liền vội vàng liều mạng lui lại, miệng còn hú lên:
“Tiểu tử, nhìn lại ngươi đồng bạn đi.”
Không cần nhìn, Lĩnh Vực cũng đã cảm nhận được Vân Hi mấy người tình huống.
Thanh Trúc lúc này đã hôn mê bất tỉnh, Vân Hi còn có tri giác nhưng cũng là loạng choạng muốn ngã, không căng được bao lâu. Chỉ có Hùng Bá thể chất đặc biệt, lại cũng tu luyện Lưu Ly Kinh có hiệu quả kháng độc nên lúc này vẫn chống cự được, còn đủ sức đỡ lấy Thanh Trúc cùng Vân Hi hai người.
Kết quả này để Tống Khuyết vô cùng tức giận.
Thực sự là vẫn chủ quan, khi nãy phát hiện mụ già này thân thể khác thường sau hắn đã nổi lòng nghi ngờ. Nhưng cứ nghĩ bảo vệ mọi người cách đối phương mấy trượng thế liền an toàn vô ngại, ai ngờ tặc nhân độc tố lại lợi hại đến thế.
Chuyện đến bây giờ quay lại kiểm tra Vân Hi mấy người rồi để mặc bà lão này chạy vậy mới là ngu. Nhanh chóng bắt lấy người đem về tìm ra thuốc giải mới là chính đạo.
Cũng may từ Hùng Bá tình hình liền biết, bọn họ trúng không phải là chí mạng độc dược. Hoặc cũng có lẽ khoảng cách quá xa, độc tố của mụ bị suy yếu không ít, nói chung tạm thời 3 người tính mạng vẫn còn chưa lo.
“Hùng Bá, bảo vệ Vân Hi.”
Hắn đầu cũng không ngoái, động tác không dừng, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi càng thêm kiên quyết tốc độ tiến lên.
Cái kia Độc Bà Bà thấy thế thần tình nghiêm nghị rất nhiều, biết gặp kẻ khó chơi nàng lúc này cũng phải buộc dùng ra giữ nhà bản lĩnh.
Chỉ thấy đang chạy trốn mụ vậy bỗng nhiên quay đầu, bàn tay từ bên hông một cái túi vải khẽ giật, trong đó hàng hà sa những con côn trùng màu đen xám bé như những con muỗi ồ ạt lao ra, chớp mắt một cái đã tạo thành một đám mây muốn đem Tống Khuyết vây lại.
Đối với những điều không biết, tốt nhất nên giữ lại một chút e dè. Tuy mình da dày thịt béo lại kháng độc, nhưng hắn cũng không dám quá mức chủ quan. Hơn nữa chẳng may những này côn trùng vòng qua hắn đến tấn công Hùng Bá 3 người thì nguy vậy.
Nghĩ thế Tống gia liền hơi khựng lại, há mồm hấp lớn, chỉ trong sát na lồng ngực hắn như được cất cao thêm mấy phần, ngay sau đó là há mồm rống to.
“Gào... ô ooo!!!”
Tiếng này hổ gầm kèm theo khủng bố sóng âm như một cái vô hình máy nghiền vậy đem trước mặt đám tiểu đồ vật hết thảy chấn ngất, như mưa rào rơi lả tả xuống dưới mặt đất.
Đúng lúc này,
Ẩn nấp trong đám kia con trùng, 2 đạo tàn ảnh màu đen như 2 mũi tên dùng tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị bắn về phía Tống Khuyết cổ họng và rốn. Việc diễn ra quá nhanh, vừa rồi Lĩnh Vực cũng chưa kịp phản ứng cái này 2 ám tiễn đã đến trước mặt hắn nửa trượng.
Cũng may âm công cũng khiến bọn chúng đình trệ trong chốc lát như thế mới cho Tống đại quan nhân kịp có thời gian phản ứng. Tay hắn lập tức nắm lấy Ô Long Đao, Thất Sát Ma Đao nhanh đến kỳ cùng liên tiếp chém ra hai đao gạt về hắc ảnh. Chiêu thức phát sau mà đến trước, tại bọn chúng còn cách bản thân 3 tấc đã đem đồ vật đánh bay.
Lúc này mới có thời gian nhìn rõ ràng hai thứ này, Tống Khuyết ồ lên kinh dị:
“Thiên Độc Tông người?”
Này hai cái ám tiễn vậy mà lại là 2 con rắn nhỏ to bằng chiếc đũa, thủ đoạn này cùng lần trước giảo thủ với Mân Cống y xì đúc, bản lĩnh dùng độc như này tuyệt đối là đám kia người sẽ không sai.
“Tiểu Bích, tiểu Ngọc!”
Vốn tưởng sẽ nhân cơ hội mà nới rộng khoảng cách Độc Bà Bà thế mà lúc này lại không chạy, nhìn thấy 2 con rắn nhỏ kia bị đánh bay mụ như nổi điên thế thét lên chói tai rồi thi triển khinh công chạy về phía chúng.
Bây giờ Tống lão gia so với trước đó chạm trán Nguyễn Tuấn Huy thời điểm vũ lực cách biệt thiên sai địa viễn. Này hai đao vừa nhanh vừa độc, hai con tiểu độc xà kia thân tuy là cứng rắn không bị nhất thời chia làm hai khúc nhưng cũng là bị đánh cho bên trong linh hồn nhỏ yếu gần như bị tan rã, lúc này còn đang đau đớn không thể hành động, nằm rít gào quằn quại dưới đất đây.
“Ác tặc, thương ta bảo bối, chết đi!”
Độc Bà Bà như nổi điên, hai bên ống tay áo các loại ám khí, độc vật như không cần tiền vậy ném về phía Tống gia, làm hắn cũng phải kiêng dè lùi lại mấy bước.
Mẹ nó, không biết ai mới là ác tặc đây. Nhìn đối phương như con nhím thế để người khó hạ miệng, Tống Khuyết tức giận.
Tức thì trong tay hắn xuất hiện mấy thanh phi đao, theo hắn động tác khẽ vung, mấy đao này liền hoá thành một đạo ánh sáng màu bạc, như tên lửa lập trình sẵn vậy chuẩn xác tìm tới Độc Bà Bà trên người yếu hại.
“Keng keng keng …”
Độc Bà Bà đang hăng hái ném độc bỗng gặp cảnh này liền vội vàng thu tay, cầm lấy trượng gỗ múa một vòng đem phi đao hết thảy cản lại.
Con mụ này thực sự ghê gớm, Tống gia cũng phải nể phục mấy phần.
Từ nãy đến giờ hắn còn chưa từng nhìn thấy nàng dùng chân khí đâu, vậy đối phương hẳn cũng như hắn chỉ là Nhị lưu võ giả. Cùng là Nhị lưu lại có thể chống chọi lại mình lâu như vậy, quả thực khó mà tin nổi.
Nhưng đây không phải lúc mến tài, bên kia 3 người tình hình thế nào còn chưa rõ đây. Tống Khuyết lập tức bật hết hoả lực, đao trên tay hắn như biến mất, xung quanh người bỗng nhiên xuất hiện một lồng đao khí bảo vệ, cả người lần nữa hung mãnh xông lên.
Vừa mới thu hồi hai con rắn nhỏ Độc Bà Bà đối mặt với Tống gia thần uy cuồn cuộn thì quá sợ hãi, mụ vội vàng không quản trên người còn cái gì độc dược hết thày ném ra ngoài.
Không ra một lát, tại nơi nàng xung quanh đã là mù mịt các loại xanh đỏ tím vàng bụi khí, dưới đất cỏ cây cũng hết thảy héo khô rồi bốc lên từng đốm xanh hoả diễm, nhìn qua cũng biết độc tố cỡ nào kinh khủng.