Tại một bãi đất trũng ở sâu trong đó mấy chục dặm, Tống Khuyết cùng 3 con sủng vật đang nổi hết da gà nhìn phía dưới cái người điên kia tu luyện.
Chỉ thấy Thiên Hương lúc này khoanh chân ngồi giữa khoảnh đất trống do nàng mới dọn dẹp. Không biết yêu nữ này dùng biện pháp gì, nàng cứ như thế ngồi một lát, xung quanh rắn rết bọ cạp … như nhận thấy cái gì trí mạng hấp dẫn vậy điên cuồng tìm tới nơi này.
Không ra một lát thì có cảnh tượng như bây giờ, một đám nhiều không đếm xuể độc vật vây quanh người tiểu nha đầu này, tạo thành một núi nhỏ như thế chất đầy đến nàng ngang cổ, chỉ chừa lại cái đầu nguyên vẹn lộ ra ngoài.
Đám buồn nôn gia hỏa kia tranh nhanh bò lên đến gần người yêu nữ, rồi thân mật cho nàng … cắn một cái.
Là thực sự trích độc đấy, tuy khoảng cách khá xa nhưng bằng vào Tống Khuyết biến thái thị lực, hắn vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Hàng ngàn, vạn con rắn rết như thế cắn lên người là cảm giác gì Tống gia hắn không biết cũng không muốn biết. Chỉ nhìn thôi hắn đã thấy sợ đái ra máu rồi có được hay không.
Phía dưới vị kia hiển nhiên cũng không sung sướng gì, nhìn nàng đau đến vặn vẹo khuôn mặt liền biết đây là một quá trình vô cùng gian nan trải nghiệm.
Tống đại quan nhân nhiều khi nghĩ mình luyện Thiên Chuy Công là so với giang hồ 9 thành 9 người khắc khổ rồi. Cho đến hôm nay biết bên cạnh hàng xóm đám kia Thiên Độc Tông người tu luyện hắn mới biết mình nhầm, nhầm quá to.
Gậy sắt đánh người đã là gì, ngâm mình trong chảo nóng đã là gì? Trước mặt mình đây mới chân chính là loại độc ác.
Đối địch nhân ác, đối với mình cành ác ngoan nhân đại đế nha.
Tiểu sinh sợ rồi!
Ngay cả có tiếng chúa sơn lâm Tiểu Hắc gặp đám độc trùng này cũng phải run lẩy bẩy kẹp đuôi, 3 con sủng vật liều mạng rúc đầu vào người Tống lão gia tìm kiếm sự che chở, như thế bọn nó mới cảm thấy đỡ sợ hơn đôi chút.
Manh Manh càng là đoạn tuyệt ý tưởng tìm yêu nữ này trả thù trong đầu.
…..
Qua không biết bao lâu, có lẽ phải hơn 1 canh giờ như vậy, khi trên bầu trở chỉ còn le lói chút ánh dương cuối ngày đằng sau xa xa rặng núi, Thiên Hương mới hoàn thành lần này tu luyện.
Chỉ thấy nha đầu này hoàn công đứng dậy, trên miệng rít lên một đám âm tiết kỳ dị sau, đám độc vật đó mới dần dần tản đi. Nàng cũng thuận tiện tại trong đống lúc nhúc kinh dị kia nhặt nhạnh một số đồ vật cho vào một bình gốm, đóng nắp thật kỹ rồi mới hài lòng mặc lên quần áo đi qua chỗ Tống Khuyết bên này.
“Chúng ta đi thôi!”
Ngửi trên người nàng vẫn con vương vất mùi hương kỳ lạ gay mũi, Tống gia âm thầm đứng cách yêu nữ này xa xa một chút.
“Ngươi sợ?” – Thiên Hương tự nhiên cũng nhìn ra được hắn động tác, lúc này cười lạnh hỏi.
Tống lão ma là thật sợ, hắn cũng không phủ nhận, không thừa nhận. Chỉ là đánh trống lảng hỏi sang vấn đề khác:
“Các ngươi Thiên Độc Tông người tu luyện đều là như thế này?”
Nếu thật là thế, sau này gặp đám phần tử khủng bố này hắn cần phải tránh xa xa ra một chút. Người tàn nhẫn liều mạng như thế, thực sự không đắc tội nổi nha.
Cũng may, tiểu ớt cay lập tức khinh thường lắc đầu phủ nhận:
“Tự nhiên không phải, ngoài ta ra sẽ không ai dám như này luyện công. Ta vì thể chất đặc thù nên mới không bị bách độc công tâm mà chết, những người khác liền không được. Hơn nữa dù bọn họ có làm được cũng chắc gì đã chịu nổi nỗi đau vạn trùng cắn xé mà nhẫn nhịn ngồi xuống như này.”
Tống Khuyết thở nhẹ gật gù, còn may, còn lại người đầu óc vẫn trong phạm vi nhân loại bình thường có thể lý giải.
Đồng thời hắn cũng nghe ra trong lời nha đầu này nói để lộ đến tin tức quan trọng.
Thể chất đặc thù?
Hắn hiếu kỳ truy vấn:
“Ngươi cũng vì loại này thể chất mà không bị đám rắn độc trong Vạn Xà Quật giết chết?”
Đang đi đường Thiên Hương bất chợt dừng lại, đưa ánh mắt kỳ dị sang quan sát người bên cạnh một hồi sau mới gật đầu cảm thán:
“Không sai, nhờ nó mà lần đó ta thoát chết, đồng thời cũng được người tôn sùng làm Thánh nữ. Tống tặc, ngươi đầu óc cũng không phải toàn cơ bắp sao, thật sự là tạo hóa thần kỳ!”
Con mẹ mày!
Tống gia thật muốn nhổ cái lưỡi chó của tiện nhân này, thật sự là không thể có cách nào bình thường câu thông. Hắn cảm thấy nếu mình còn tiếp tục cùng cái này yêu nữ nói chuyện, có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ bị nàng tức chết mất thôi.
Thiên Hương hiển nhiên cũng không có giác ngộ phải làm người khác vui lòng, mở miệng không biết là khen hay chửi người một câu sau nàng cũng không quản thằng này nữa mà tiếp tục dẫn đường:
“Phía trước kia hẳn phải có nguồn nước, chúng ta đêm nay sẽ tại đó tá túc một hôm.”
Vốn còn định há mồm nói gì Tống Khuyết vậy đành hậm hực câm nín, giữ đầy một bụng tức mà cắm đầu đi theo nàng. Quả nhiên không được bao lâu, bọn hắn hai người liền thấy được một đầm nước trong vắt, bắt nguồn từ con suối nhỏ bên kia khe núi.
Nhìn dòng nước lưu động thế này hiển nhiên là có thể bình thường sử dụng, Tống đại quan nhân rất hiếu kỳ con nhóc này làm sao mà biết được, vì thế không nhịn được hỏi thăm:
“Tiểu nha đầu, làm sao ngươi biết tại bên này có nguồn nước?”
Vấn đề này cũng không có gì bí mật, Thiên Hương rất sảng khoái cho hắn giải thích:
“Khi nãy ta nhìn thấy có Kim Tuyến Oa, đây là một loại ếch độc chỉ sinh sống gần những nơi có nguồn nước dồi dào vì thế đã trước tiên âm thầm để ý hướng nó đi. Hơn nữa nếu ngươi để ý dưới chân đám này cỏ lan chi, càng đến gần nguồn nước bọn nó lại càng mọc nhiều. Nhìn kỹ hướng bộ rễ chúng nó lan về đâu, đi theo hướng đó chính là sẽ tìm được nguồn nước.”
Ra là thế, Tống Khuyết bừng tỉnh đại ngộ.
Lại học thêm được kiến thức mới. Quả nhiên là đi một ngày đàng học một sàng khôn, như trong Thập Vạn Đại Sơn Bách tộc người ngày ngày làm quen với núi rừng, bọn họ kinh nghiệm hoang dã có thể nói vô cùng phong phú, chỉ lơ đãng để lộ mấy chiêu thế thôi cũng đủ để hắn thu hoạch rất nhiều.
Tống gia tâm phục khẩu phục khen lớn một tiếng:
“Lợi hại!”
Trước đây đi rừng toàn nhờ Tia Chớp trinh sát địa hình, nhưng mấy ngày này hắn phân hồn vẫn đang bám theo bên kia Linh Giang Bang mấy vị bằng hữu, vì thế nếu không nhờ có Thiên Hương, thật sự thằng này còn chưa biết tìm chỗ cắm trại ở đâu đây.
Tiểu ớt cay cũng không có gì cảm thấy đắc ý hay kiêu ngạo, những này thường thức bên trong kia người chỉ cần trưởng thành một chút là có thể biết được rồi. Không có gì đáng giá khoe khoang đấy, nàng chỉ nhàn nhạt nói:
“Đồ vật ngươi muốn ta đã kiếm được về cho ngươi, chỉ là còn cần phải dùng bí pháp nuôi dưỡng khoảng 2 tuần nữa mới trưởng thành được. Ngày mai trời sáng ta còn cần đi thu thập một chút thảo dược cùng đồ vật cần thiết, vì thế đêm nay cần ở lại chỗ này một đêm.”
Trước đó để bù đắp tiền rượu, Tống Khuyết yêu cầu nàng phải vì hắn bồi dưỡng mấy con độc trùng cùng mấy loại có thể độc chết Nhất lưu võ giả độc dược. Hôm nay 2 người chuyến đi mục đích chính là vì tìm kiếm mấy thứ này, vì thế đối với việc phải ở lại chỗ này một đêm hắn tỏ vẻ không sao cả.
“Không thành vấn đề, cũng may ta cũng đã có dự kiến trước mang theo lều trại.” – Tống lão gia cười rực rỡ trả lời.
Được lợi hắn có thói quen chuẩn bị sẵn đồ dùng dã ngoại khi xa nhà nên dù có bất cứ tình huống nào xảy ra cũng không cần đến mức bối rối phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Tất nhiên 1 chiếc lều chỉ ở 1 người, hắn cũng không có thói quen cùng xấu xí nữ nhân ở chung. Vì thế mỗ vị Thánh nữ đành tự mình lo thân rồi, nhưng bằng các nàng Miêu nhân bản lãnh, ở trong rừng một đêm hẳn không có vấn đề, Tống Khuyết cũng không cần vì người khác mà nhọc lòng.
Thằng này hớn hở từ bên hông Tiểu Hắc gỡ xuống bao phục, từ đó lôi ra một bộ lều bằng da bò, thập phần quen việc nhanh chóng đem nó dựng lên, không được bao lâu, bên bờ suối đã xuất hiện một cái tinh xảo lều nhỏ.
Không thèm để ý đang trợn mắt há mồm Thiên Hương, Tống đại quan nhân việc ta ta làm bắt đầu nhặt đá và gỗ về chuẩn bị nổi lửa nấu ăn.
Nhìn thằng chó này như đi nghỉ dưỡng vậy không biết lấy từ đâu ra một đống dao muỗng, nồi niêu xong chảo định mở tiệc trong rừng, tiểu ớt cay cũng thấy ê răng.
Vừa rồi không biết bao nhiêu rắn rết côn trùng bò khắp người nàng, nha đầu này cũng thấy toàn thân nhơm nhớp khó chịu đây. Hắc tiểu tử kia còn không biết ý tránh đi xa xa một chút, cuối cùng không thể làm gì, Thiên Hương đành phải mở miệng đuổi khéo:
“Để ta nhóm lửa, ngươi đi xung quanh tìm mấy con mồi đi!”
“Hắc hắc, không cần phiền toái như thế. Husky, cho lão gia đi bắt mấy thứ về đây, cả Tiểu Hắc nữa!”
“Gâu gâu!!”
“Gào!” - Hai tiểu gia hỏa lập tức vui vẻ lĩnh mệnh đứng dậy rồi nhanh chóng phi thân chạy vào rừng sâu. Manh Manh thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, thực sự ở lại cùng mụ phù thủy kia nó luôn là không được tự nhiên.
Ba con sủng vật đi hết, người cần đi vẫn cứ không đi. Lúc này nhìn Tống lão gia còn thản nhiên tự đắc huýt sáo hát ca đứng chây ì ra đó, vị nào Thánh nữ cũng là tức giận đến cắn răng nghiến lợi.
Nhìn hồ nước trong mát trước mặt, Thiên Hương càng là cảm thấy trên người mình ngứa ngáy khó nhịn, lúc này không nhịn được nữa quát:
“Tống tặc, ngươi đi ra ngoài một lát, bản cô nương muốn xuống nước tẩy người.”
Tống gia trợn mắt, hóa ra tiểu nha đầu này đuổi mình đi mục đích là đây. Hắn lập tức nghiêm mặt từ chối:
“Không được, đã thỏa thuận ngươi không được rời xa khỏi tầm mắt của ta, không cần kiếm cớ rồi.”
“Ngươi...” – Thiên Hương nhất thời nghẹn lời, cuối cùng đành phải nghẹn khuất mở miệng.
“Ta có thể thề độc là sẽ không chạy đi, ngươi lập tức cút ra chỗ khác để bản cô nương tắm rửa.”
Ai ngờ tiểu tử kia nghe vậy chỉ cười xùy:
“Hừ, lời thề nếu tin được vậy heo mẹ cũng có thể leo cây. Tiểu nha đầu, ngươi muốn tắm muốn rửa thế nào thì tùy ngươi nhưng ta là sẽ không rời đi, hơn nữa...”
Tống lão gia còn cho nàng một cái bĩu môi:
“Không cần phải sỉ nhục Tống mỗ, con mắt của ta còn không đến nỗi không có phẩm vị như vậy.”
Cái này ngữ khí, kết hợp với tiện nhân này ánh mắt khinh bỉ coi thường. Ý nghĩ của câu nói này còn cần phải suy đoán sao?
Bị động chạm vào nỗi đau, tiểu ớt cay lại lần nữa táo bạo xù lông.
“Tống tặc!!!”