Mục lục
Ta Muốn Làm Thiên Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Viên Sơn Trang,

Phong trần mệt mỏi chạy thêm 1 canh giờ nữa, đến tận giờ hợi, Tống Khuyết 3 người mới trở về nơi đây.

“Ngao ô....”

Vẫn luôn là Husky con này trung thành đồng bạn trước tiên đánh hơi thấy chủ nhân, gào lên một tiếng dẫn người chạy ra ngoài cổng đón lão gia trở về.

“Thiếu gia, đại ca, các ngươi trở về rồi!”

Dương gia tỷ muội như hai con chim nhỏ lao vào ôm chặt lấy ngày nhớ đêm mong thiếu gia, hành động này để bên cạnh Thải Hồng khá là bất mãn, như một cô bé bị người đoạt đồ chơi vậy ủy khuất bĩu môi.

Cảm nhận đây hết thảy, Tống Khuyết buồn cười:

“Được rồi, tất cả quay vào nhà rồi nói.”

“Dạ, thiếu gia, vị này tỷ tỷ là?”

“Nàng gọi Thải Hồng, sau này chính là chúng ta 1 thành viên, đợi người đông đủ sẽ cho các ngươi nói kỹ càng.”

Bâng quơ giải thích một câu, Tống lão gia liền dẫn mấy người đi về mình sân.

Thời điểm này, Tả Mục có vẻ ngủ say vừa tỉnh, lúc này mới mặc xong quần áo, hai mắt nhập nhèm đi ra.

“Ra mắt thiếu gia... ái ui!”

Đang nặn ra nụ cười thật tươi chào đón đại lão bản trở về Tả Thần côn thấy đi bên cạnh Tống Khuyết một người liền lập tức kinh hãi gần chết, chân không nghe sai sử tự vấp vào nhau ngã sõng soài ra mặt đất, nhưng hắn cũng không thấy đau, trái lại dùng tốc độ càng nhanh hơn ngồi dậy lết mông về phía sau, tay còn không kìm nén được run rẩy đưa ra.

“Ngươi.... nàng.... nàng...”

“Được rồi, còn ra thể thống gì!” – Sợ Thải Hồng tủi thân, Tống Khuyết quát lớn.

“Nói ngươi cần luyện tập tâm cảnh, tâm như băng thanh trời sập cũng không sợ hãi, thấy thái sơn đổ cũng không đổi sắc đâu rồi? Suốt ngày hoang mang rối loạn.”

“Thiếu gia..!”

Còn muốn biện hộ mấy câu Tả Mục thấy nhà mình đại lão ánh mắt bắt đầu nguy hiểm liền rùng mình ngậm miệng, ngoan ngoãn chủ động đứng dậy nhận sai:

“Thiếu gia nói đúng, thuộc hạ tu luyện còn chưa đến nơi đến chốn, để mọi người chê cười rồi.”

Nói còn cố gắng nặn ra một nụ cười khá miễn cưỡng, nhưng Tống gia cũng không thêm trách mắng, lúc này vỗ nhẹ bàn tay đang bám chặt lấy mình của Thải Hồng an ủi, nhanh chóng dẫn người vào trong sân.

“Đao Tử, cho người nghiêm mật canh phòng, không ai được lại gần chỗ này phạm vi 20 trượng.”

“Rõ, thiếu gia!” – Khác mấy người từ Tả thần côn biểu hiện cũng hiểu được sự việc nghiêm trọng, lập tức cẩn trọng giới nghiêm.

Đợi tất cả đi vào trong phòng, Tống Khuyết mới quay sang Thải Hồng nói:

“A Hồng, ngươi có thể bỏ đấu bồng ra rồi.”

“Dạ, ca ca.”

Thải Hồng nhút nhát đáp khẽ một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn nghe lời đem che trên đầu đấu bồng bỏ đi, còn định thuận tiện cởi bỏ luôn trên người quần áo nhưng bị Tống đại quan nhân kịp thời ngăn lại.

Xem ra sau này cần phải dạy nàng cả những thường thức cơ bản.

Nhìn cô bé này biểu hiện thiên chân vô tà, như một tờ giấy trắng tinh không chút tạp niệm vậy Tống Khuyết cũng ê răng. May mà trong nhà còn 2 thiếu nữ nữa, để các nàng cho nhau bảo ban dạy dỗ hẳn cũng không quá khó khăn.

.......

Tống Khuyết gian phòng,

Nhiếp, Dương mấy người nhìn đứng cạnh thiếu gia cái kia tuyệt mỹ dung nhan đều nhất tề hít một hơi lạnh.

Quả thật quá xinh đẹp rồi, vừa thanh thuần vừa yêu mị, đẹp đến kinh tâm động phách.

Chỉ có ngốc Hùng đối với mỹ nữ hứng thú thiếu thiếu, thằng này ngược lại đem chú ý đặt vào Thải Hồng phần cổ gáy xong ngạc nhiên dò hỏi:

“Thiếu gia, cô nương này có bệnh rồi?”

Thải Hồng nghe vậy càng thêm tự ti, mặt trắng nhợt cúi đầu, tay xuống vê góc áo bất an.

Tống gia đau lòng đem tay nàng nắm lấy an ủi, lúc này mới mở miệng:

“Thải Hồng không có bệnh, chỉ là so với chúng ta, cơ thể nàng khá đặc biệt thôi. Cũng như Hùng Bá ngươi, đây có thể coi như là một loại đặc thù thể chất.”

“Khà khà, hóa ra giống như lão Hùng ta Hình Thiên Chiến Thể. Thảo nào ta nhìn một cái liền ra ngay, khà khà khà.”

Có vẻ như Hùng Bá bộ dáng thành thật chất phác để người sinh thiện cảm, hơn nữa nghe thằng này nói bản thân cũng có thể chất khác lạ như mình, có người đồng cảnh ngộ Thải Hồng lúc này cảm thấy khá hơn rất nhiều, ngẩng đầu tò mò nhìn về trước mặt tên to xác.

Ngốc Hùng còn rất thân thiện nhe ra hàm răng trắng hướng nàng cười, để Thải Hồng lập tức vui vẻ.

“Hì hì..”

Thấy không khí bắt đầu trở nên ấm áp hài hòa, Tống Khuyết mới nhân cơ hội giới thiệu mọi người cho mỹ nữ này nhận thức, sau đó cười vỗ đầu nàng:

“Được rồi, Thải Hồng ngươi ra kia chơi đùa cùng Husky bọn nó, ca ca còn có chuyện muốn bàn cùng mọi người.”

“Dạ!”

Đã sớm muốn cùng đám này nhung mao dễ thương gia hỏa chơi Thải Hồng lập tức ngoan ngoãn đáp một tiếng, liền theo chân Husky, Ngộ Không chạy ra ngoài vườn ngồi chơi đi.

Trong phòng Tống Khuyết lúc này mới cho mọi người bàn giao về nàng thân phận.

Lần này thật cũng không có bao nhiêu điều giấu giếm, để nghe vào tai mấy người đều tấm tắc kỳ lạ, thật sự tất cả cũng là lần đầu gặp chuyện ly kỳ như thế.

“..... chính vì thế mọi người không cần lộ ra thái độ kỳ thị để nàng chạnh lòng, phải coi đó như người nhà, giống một người muội muội của mình đến quan tâm đối đãi, nhớ chưa.”

“Thiếu gia yên tâm!” – Mấy người đồng thời đáp lời, Dương Mật, Dương Tử còn không quên trừng mắt nhìn Tả Thần côn một cái.

Tả Mục:....

“Lần này tiêu diệt ma nhân, ta còn...”

“Gừ... Grào....”..... “Chít..chít chít..”

Đang lúc Tống lão gia tiếp tục nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai để mấy người dồn dập biến sắc.

Đợi hắn kinh hãi phi thân ra ngoài, cảnh tượng ngoài sân thật sự để người nhìn thấy hiểu ngay, tiện đà Tống Khuyết vừa buồn cười vừa đau đầu.

Hóa ra là Thải Hồng muốn cùng chơi với Husky mấy đứa, tất cả đều không sao, đều vui vẻ đón nhận nàng rồi. Chỉ có Manh Manh con hồ ly kiêu ngạo kia vẫn một bộ cao lãnh, quyết tâm không thèm để ý.

Nhiều lần gọi nó xuống không được sau, Thải Hồng định tiến lên bế lấy nó, ai ngờ Manh Manh lại nhảy một cái lên đầu Tiểu Hắc thị uy gầm gừ đe dọa.

Cái này còn được, Thải Hồng lập tức dạy 2 đứa nó làm người, tất cả nhất loạt bị dây leo trói chặt không thể cử động giữa không trung, bây giờ đang sợ hãi hét rầm lên đây.

“Được rồi a Hồng, không cần bắt nạt bọn nó rồi!”

“Dạ, ca ca!”

Tiểu mỹ nữ ngoan ngoãn buông ra hai con cún nhỏ, Manh Manh lập tức như chim sợ cành cong vậy chạy đến sau lưng nhà mình chủ nhân tìm kiếm che chở.

Không quản con tiện hồ ly này phản kháng liền xách cổ nó giao cho Thải Hồng, Tống Khuyết mới quay sang Dương Mật hai người phân phó:

“A Mật, a Tử các ngươi cho Thải Hồng tỷ tỷ thu xếp chỗ nghỉ ngơi. Cả 3 chịu khó trước chung một gian phòng cũng được, thuận tiện dạy cho nàng một chút thường thức cuộc sống.”

“Vâng, thiếu gia!”

“A Hồng, ngoan ngoãn nghe hai muội muội nói, không cần làm tổn thương đến người trong nhà, nhớ chưa?”

Đang thích thú vuốt ve Manh Manh bộ lông mềm mại Thải Hồng nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu cam đoan:

“Ca ca yên tâm, Hồng nhi sẽ đặc biệt nghe lời.”

Dương gia tỷ muội ở chính là bên cạnh Tống Khuyết một gian sương phòng, vì thế hắn lúc này liền dẫn Dương, Nhiếp 5 người ra sân, để lại không gian cho mấy nữ dọn dẹp.

…..

Ngồi ngoài sân, Tống đại quan nhân mới tiếp tục khi nãy câu chuyện:

“Lão Nhiếp, về Trần gia các ngươi bị diệt tộc việc kia, lần này điều tra Huyết Y lão tặc ta cũng đã tra ra một chút manh mối.”

“Thiếu gia, mời cho thuộc hạ được biết!” - Nhiếp Phong nghe thế kích động hai mắt đỏ bằng, vội vàng quay sang bức thiết hỏi.

Ở đây mấy người ngoại trừ Hùng Bá cũng không ai biết hắn chuyện cũ đâu, lúc này đều kinh ngạc lắng nghe. Tống Khuyết cũng không bán cái nút, một năm một mười cho bọn hắn giảng thuật:

“Mấy ngày này ta cho vị kia huynh đệ đi âm thầm điều tra chuyện này, kết quả thật sự vô cùng kinh người. Hoá ra Tổng Bộ đầu Hoàng Trạch cùng Lưu gia huynh đệ tất cả đều là Huyết Ma yêu nhân.

Bọn chúng chính là cùng nhau cấu kết hại ngươi Trần gia đồng thời đem xưa kia những bản án mất tích nhất nhất đổ lên đầu các ngươi nhằm đánh lạc hướng dư luận.”

Cái gì?

Lần này không chỉ lão Nhiếp, Dương Kế Nghiệp bọn họ đều là rùng mình biến sắc.

Tổng Bộ đầu lại chính là Ma nhân, cái này đâu phải chỉ là hai từ kinh người có khả năng diễn tả hết.

Nhiếp Phong lệ khí dâng trào, cắn răng nghiến lợi gằn giọng:

“Thảo nào chuyện động trời như thế cuối cùng đều bị ém nhẹm cho qua, hoá ra là Hoành Trạch lão cẩu này giở trò. Ta Nhiếp Phong thề sẽ có ngày đem bọn chúng phanh thây xé xác.”

Vỗ vỗ vai cái này theo mình đã lâu tiểu đệ, đợi hắn bình phục được một chút tâm tình Tống Khuyết mới trầm giọng nói:

“Không cần phải chờ quá lâu, có lẽ mấy ngày tới thời gian ta sẽ cho ngươi cơ hội quay lại Linh Giang báo thù.”

“Phốc!”

Con người rắn rỏi Nhiếp Phong lúc này hai mắt đỏ hoe, quỳ rạp xuống đất run rẩy bái tạ:

“Đa tạ thiếu gia!”

“Được, không cần phải như thế, đứng lên đi chúng ta cùng nhau bàn đối sách.”

Tống lão gia hiền lành kéo hắn dậy rồi tiếp tục mở miệng:

“Đối với ta mà nói, bây giờ lẻn vào ám sát Hoàng Trạch hay Lưu gia mấy người chỉ là chuyện dễ như ăn cháo. Nhưng bản thiếu muốn chính là bọn chúng không những phải chết, còn phải chịu thân bại danh liệt, đời đời bị người phỉ nhổ mới xứng đáng với tội ác mà đám gian nhân này gây ra.”

Lời này đưa đến ở đây mọi người cộng minh, dù sao Huyết Ma yêu nhân quả thật tội ác đầy trời, thiên nhiên chính là kẻ thù của nhân loại. Tả Mục hầu như không cần suy nghĩ căm phẫn sục sôi hiến kế:

“Thiếu gia, không phải Vu nhị gia Vu Chính Minh là Lục Phiến Môn Dương Nam Tuần sát sứ sao, chúng ta bây giờ lập tức đi gọi người về đây đem tặc nhân bắt quy án.”

Khẽ liếc thần côn này một cái, Dương Kế Nghiệp lúc này mới nhíu mày mở miệng:

“Nếu đơn giản như thế ta nghĩ thiếu gia đã không phải đắn đo như này, hẳn bên trong còn chuyện gì khúc mắc nữa khiến ngài khó xử?”

Gật đầu tán thưởng nhìn cái này trí dũng song toàn ái tướng, Tống Khuyết gật đầu:

“Không sai, ta bây giờ còn chưa dám gọi Lục Phiến Môn người, tất cả đều phải tự tay đi làm chính là vì bản thiếu cũng cùng đám này ma nhân dây dưa không rõ.”

“Hítttt!!!”

Mấy người nhất tề đều hít vào một hơi lạnh, Tả Mục run rẩy mặt trắng bệch lắp bắp hỏi:

“Thiếu … thiếu gia, ngài cũng luyện cái kia hút người tà công?”

“Ngươi thấy có đứa Huyết Ma yêu nhân nào yêu thích làm náo động mà lại mạnh mẽ như bản thiếu sao?”

Tống gia lườm một cái để thằng này Thần côn ngượng ngùng cúi mặt xuống sau hắn mới trách trời thương dân bắt đầu chém gió.

“Là hơn 1 năm trước đó, khi ta tiêu diệt Huyết Y lão tặc một cái chân rết không bao lâu, đối phương liền tìm đến cửa định trả thù.

Nhưng sau hắn thấy bản thiếu tư chất thật tốt quá nên không đành lòng hạ sát thủ, ngược lại dùng trong nhà tất cả mọi người tính mệnh làm uy hiếp, bắt ta ăn vào độc đan để khống chế ta vì hắn làm việc.”

Còn có chuyện này!

Nhiếp, Hùng 2 người nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy thật sâu tự trách cùng hổ thẹn. Ba người còn lại cũng không khác gì, bất giác đều nghĩ mình thật bé nhỏ khi đứng trước cái này vĩ ngạn thiếu gia.

Xưa nay chỉ có tặc nhân dùng chủ nhân an nguy để đe dọa uy hiếp hạ nhân, bây giờ cách làm ngược lại còn là thấy lần đầu. Mấy người đều bị hắn nhân cách mị lực thật sâu cảm động.

Kẻ sĩ vì người tri kỉ mà chết, chỉ số trung thành của mấy vị lúc này đều hết thảy phá trần.

Thật minh chủ Tống lão gia vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK