“Trần huynh không cần như thế, chỉ nhấc tay mà thôi”.
Thương thế mình thế nào tự thân mình rõ ràng, Trần Tử Hào tuy nhìn đối phương nói chuyện nhẹ nhàng nhưng lòng biết để đem mình cái mạng này nhặt lại, không biết vị này Tống huynh phải bỏ ra cỡ nào cái giá lớn đây. Hắn lắc đầu cảm động nói:
“Không rõ Tống huynh phải dùng loại nào linh đan diệu dược nhưng hẳn giá trị không rẻ, tiếc là trên tay ta không còn gì cả để có thể bù đắp”.
Nói đến đây hắn mới nhớ ra đưa tay vào ngực tìm kiếm, nhưng lại sờ cái trống không.
“Trần huynh đang tìm thứ này”.
Không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay, Tống Khuyết mỉm cười đưa cho hắn 2 quyền bí tịch, chính là bọn họ Trần gia võ công gia truyền.
Nhìn thấy này 2 sách, Trần Tử Hào mừng rỡ:
“Hóa ra ở chỗ Tống huynh, tại hạ cứ sợ nó bị rơi dọc đường. Tống huynh, tại hạ không còn gì cả, này 2 quyền võ công gia truyền của Trần gia chúng ta tuy không phái cái gì thần công nhưng uy lực không hề tầm thường, Tử Hào xin mượn hoa hiến phật đem này sách tặng cho Tống huynh, hi vọng có thể bù đắp phần nào chi phí thuốc men”.
Nghe hắn nói Tống đại gia dù mặt dày như tường thành cũng phải đỏ lên, vội ho nhẹ dấu xấu hổ:
“Khục.., thực ra cũng không tốn kém bao nhiêu. Nếu là võ công gia truyền, Trần huynh cứ việc giữ lấy”.
Tống Khuyết đây là thật ngại ngùng, dù sao để cứu đối phương hắn ngoài mất một chút năng lượng cũng không động tay động chân việc gì. Từ việc mang người cho đến thay quần áo, hết thảy đều nhờ Hùng Bá làm.
Còn này 2 cuốn bí tịch hắn cũng dám nói ra là mình đã âm thầm sao chép rồi sao.
“Trần gia giờ đã không tồn tại, có giữ lại cũng chỉ khiến thêm thương tâm. Ý ta đã quyết, kính mong Tống huynh không cần thêm từ chối”.
“Ây, vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh”.
Trần Tử Hào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
“Như thế tốt nhất, tại hạ còn phiền Tống huynh ở lại đây đến đêm nay. Đợi trong thành vắng người ta sẽ âm thầm rời đi, không làm ảnh hưởng đến Tống huynh”.
Tống đại gia còn chưa bắt đầu du thuyết đâu, làm sao có thể như thế đơn giản cho đi. Danh chính ngôn thuận đem 2 quyển bí tịch cất đi, Tống Khuyết lắc đầu mỉm cười:
“Trần huynh chớ vội, tại hạ ở đây có một biện pháp muốn cùng Trần huynh thương lượng”.
“Ồ, biện pháp gì mong Tống huynh dạy ta?” – Trần Tử Hào hai mắt sáng lên hỏi.
Trầm ngâm một lát, Tống Khuyết mở miệng:
“Không biết nếu có thể báo thù, Trần huynh có thể bỏ ra những gì?”.
“Hết thảy, kể cả tính mạng của ta.”
Trần Tử Hào không chút nào do dự kiên nghị nói. Tống Khuyết âm thầm gật đầu, lúc này mới trầm giọng:
“Nếu như ta có thể cho Trần huynh báo thù, không biết Trần huynh có đồng ý hay không đầu phục vào ta?”.
Nghe hắn nói, Trần Tử Hào hơi ngẩn người, lúc sau mới khó khăn nói:
“Vốn Tống huynh ơn cứu mạng, tại hạ hẳn dùng tính mệnh để báo đáp mới là. Nhưng việc Trần gia chúng ta huynh đệ cũng biết, thù nhân thế lực lớn kinh người, ta sợ...”.
“Trần huynh sợ ta không thể hoàn thành hứa hẹn?”.
“Không phải ta chê bai Tống huynh, mà kẻ thù thực lực cao cường, chúng ta khó mà chống lại. Nếu như ngày sau hoàn thành báo thù rửa hận tại hạ may mắn còn sống, ta nguyện đến vì Tống huynh sai khiến được không” – Trần Tử Hào cũng dứt khoát thẳng thắn nói.
Tống Khuyết thấy thế cũng không tức giận, cười hỏi:
“Nếu như ta có thể đảm bảo trong vòng 5 năm giúp Trần huynh báo thù đây, thậm chí không cần 5 năm, 3 năm thế nào?”.
“Tống huynh nói thật?”.
“Tại hạ luyện võ chưa đầy 3 năm, bây giờ 15 tuổi cũng đã là Tứ giai võ giả. Ta dám khẳng định trong vòng 5 năm tất vượt qua Đỗ Như Hối bọn người.
Hơn nữa, Trần huynh có nghe qua gần đây Linh Ứng Tự việc”.
Nghe Tống Khuyết nói mình mới 15 tuổi đã bước vào hàng ngũ Nhị lưu, Trần Tử Hào rung động không thôi, nghe đối phương hỏi hắn suy nghĩ một lúc mới kích động hỏi:
“Nghe nói việc này được Thanh Hà huyện một vị họ Tống thiếu niên hoàn thành, không phải là...”.
“Đúng vậy, chính là tại hạ. Ta có thể đảm bảo, trong vòng 5 năm không hoàn thành được hứa hẹn sẽ mời Linh Ứng Tự Tông sư ra mặt giúp Trần huynh đòi lại công đạo”.
Tông sư chi uy không thể xâm phạm, đối với đối phương có thể giúp mình báo thù việc này Trần Tử Hào tất tin không nghi ngờ. Không còn do dự, hắn kích động quỳ xuống mặt đỏ bừng hô:
“Trần Tử Hào bái kiến chủ nhân... khục...khục...”.
Dùng sức quá lớn làm ho ra một búng máu nhưng hắn không quan tâm, cả người thay vào là cảm giác hưng phấn, nhẹ nhàng.
“Trần huynh không cần như thế, mau đứng dậy”.
Tống đại gia thấy hắn như thế trực tiếp cũng là ngẩn ngơ, vốn còn nghĩ lời hay ý đẹp thuyết phục một phen. Ai ngờ mới nói 2 câu đối phương đã quỳ làm hắn chưa đã thèm, vội vàng lần nữa đem người đỡ dậy.
“Chủ nhân... khục... khục... gọi thẳng tên ta được rồi”.
Dùng Ám Kình cho đối phương vuốt thẳng lưng, Tống đại lão gia hiền lành cười:
“Trần huynh trước thông khí, không cần phải như thế, chúng ta lẫn nhau xưng hô huynh đệ cũng được”.
Cảm giác đau nhói bớt dần, Trần Tử Hào mới nghiêm trang nói:
“Tôn ti không thể loạn, đã Tử Hào nhận ngài là chủ nhân. Từ nay về sau ngài cứ hô thẳng ta tên là được”.
Sống trong gia đình mấy trăm năm vọng tộc, quan niệm tôn ti trong lòng hắn đã sớm thâm căn cố đế. Tống Khuyết cũng khó có thể lay chuyển, chỉ đành cười khổ:
“Vậy ngươi gọi ta thiếu gia đi, gọi như kia ta còn không quen”.
“Dạ, Thiếu gia. Đa tạ thiếu gia thu lưu”.
“Trần huynh... à... Tử Hào, đã ngươi đồng ý đi theo ta, tại đây ta cũng phải nói trước. Thù của ngươi ta nhất định cho ngươi báo, nhưng không phải hiện tại.
Chưa có lệnh của ta ngươi không được tùy ý tìm đối phương, tốt nhất là đem chuyện này chôn sâu vào trong lòng, trong thời gian này đừng quay lại Linh Giang quận. Đợi đến khi ta cảm thấy mình thực lực đủ rồi tất nhiên sẽ vì ngươi báo thù rửa hận”.
Trần Tử Hào cũng không phải kẻ hữu dũng vô mưu, Tống Khuyết càng như thế cẩn thận hắn lại càng cảm nhận được đối phương vì hắn lo nghĩ, cũng vững tin hắn nói ra làm được. Vì vậy trịnh trọng bảo đảm:
“Thiếu gia, ngươi yên tâm. Ta sẽ không lỗ mãng làm việc”.
“Ân, rất tốt” - Tống Khuyết hài lòng gật đầu.
“Hơn nữa cái tên này của ngươi cũng cần đổi, Trần Tử Hào cái tên này quá dễ nhận thấy”.
“Thiếu gia, ta cũng có ý định này. Mẫu thân ta họ Nhiếp, ta vốn định lấy tên giả dùng họ bên ngoại để tránh người tai mắt”.
Họ Nhiếp, Tống Khuyết hai mắt sáng lên. Trong đầu nghĩ đến một người vẻ ngoài phong thần tuấn lãng, hiệp nghĩa hơn người, được thế nhân ca tụng là Phong chi tử, trong gió chi thần.
“Gọi Nhiếp Phong như thế nào?”.
“Đa tạ thiếu gia ban tên, từ giờ ta sẽ gọi là Nhiếp Phong”.
Trần Tử Hào không làm sao do dự lập tức đồng ý, tâm vốn đã chết hắn nào quan tâm những thứ này. Cuộc đời hắn bây giờ chỉ còn 1 mục tiêu rưỡi đó là báo thù rửa hận, nếu mục tiêu này hoàn thành sẽ sống vì mục tiêu khác đó là đền đáp thiếu gia ân tình thôi.
Ác thú vị được thực hiện Tống Khuyết tâm tình vô cùng thư sướng, thầm hạ quyết tâm sau này nhất quyết phải tìm cho Hùng Bá một môn Tam Phân Quy Nguyên Khí, cho Nhiếp Phong xứng bộ Phong Thần Thối.
Chỉ là không biết Bộ Kinh Vân ở nơi đâu.
Haizzz, không biết hắn Tống đại gia mới bao giờ có thể hóa rồng đây.
“Nhiếp Phong ngươi thương thế chưa lành, trước hết cứ tạm ở trong viện này thôi, chút nữa ta sẽ bảo người đem cho ngươi chút thuốc bổ để bổ dưỡng nguyên khí”.
“Rõ, thiếu gia”.
“Còn thương thế của ngươi...”.
Vốn không nắm chắc thu phục đối phương, Tống Khuyết cho hắn chữa thương cũng không mấy dụng tâm, sống được thì sống không sống đem chôn thôi.
Bây giờ đã là người của mình tất nhiên không thể như thế qua loa. Không biết thân dân tất nhiên không phải lãnh đạo tốt.
Nhưng mà lúc này dùng Tesseract năng lượng hiển nhiên không thích hợp lắm, dù sao thứ này càng ít người biết càng tốt. Đến Lý Tín hắn còn phải dùng biện pháp giấu giếm nữa là người vừa đầu nhập như Nhiếp Phong.
“Thiếu gia, ta có thể vận công chữa thương. Không cần ngài thêm tốn kém”.
Chữa là nhất định phải chữa, không thể để đối phương rét lạnh tâm sao. Tống Khuyết nghĩ nghĩ một hồi bỗng nhiên hai mắt sáng lên vui mừng nói:
“Ta còn mấy viên thuốc, chờ ở đây một lát”.
Chạy đi không bao lâu, lúc quay lại trên tay hắn đã cầm một bình sứ bên trong có mấy viên thuốc to như hạt nhãn màu trắng đục. Đây chính là thuốc kháng sinh giản dị bản do chính tay Tống Thần y tinh luyện.
Công cụ đơn sơ tất nhiên không thể tinh khiết như tại kiếp trước nhưng tác dụng khẳng định có. Đối với người điều trị chống nhiễm trùng nội tạng như Nhiếp Phong chẳng phải vừa vặn.
Chỉ là không biết có tác dụng phụ gì không, nhưng với thể chất võ giả hẳn tối đa cũng chỉ gây đau bụng mà thôi.
Hẳn là cũng chỉ thế thôi, không sao.
Hơn nữa có Tống thần y bên cạnh, còn lo lắng xảy ra vấn đề gì sao.
Tống Khuyết thuyết phục bản thân rồi rất nhanh đem bình thuốc cho Nhiếp Phong.
“Cầm lấy, đợi chút nữa ăn xong rồi uống một viên. Đối với ngươi thương thế rất hữu dụng”.
Nhìn Tống đại quan nhân xoắn xuýt hồi lâu, Nhiếp Phong còn nghĩ trong bình thuốc rất quý trọng, lòng cực kỳ cảm động nói:
“Đa tạ thiếu gia ban dược quý”.
“Ha ha, khách khí làm gì”
Tống tiện nhân cười khan, chuyển đi đề tài:
“Ngươi trước hết đi lau người, chút nữa sẽ có người đem thức ăn vào. Yên tâm chữa thương, mấy ngày nữa chúng ta tiếp tục bàn chuyện”.
“Hết thảy nghe thiếu gia an bài”.
Đối với hắn thái độ trăm cái hài lòng Tống lão gia cười gật gù quan tâm vài câu rồi rời đi để nhân gia yên tâm tĩnh dưỡng.