Bước vào bên trong, Tống Khuyết cũng không khỏi bị thời đại này trình độ cơ quan kiến trúc chấn động một phen.
Chỉ thấy cái này tòa lầu bên trong vậy mà trống rỗng đấy, dường như là một cái mái vòm bao xung quanh một tiểu hồ ở giữa vậy. Từ trên tầng 3 mấy ô cửa lớn, ánh sáng mặt trời không chịu chút nào cản trở chiếu vào, không gian bên trong cực kỳ sáng sủa so với bên ngoài không kém bao nhiêu.
Dưới hồ trồng đầy hoa sen, hoa súng, kỳ lạ là đầu xuân cũng đã khai nở, tại ánh nắng vàng hiện lên đặc biệt lung linh rực rỡ. Giữa hồ cắm mấy căn cột đá cao vượt mặt nước một trượng, xung quanh mấy căn cột chống cũng làm bằng đá, tại trên đó còn có thác nước nhỏ phun ra, trêu đến trong nước đàn cá tung tăng bơi lội, thực sự khiến người cảnh đẹp ý vui.
Âm thầm dùng Lĩnh Vực cảm nhận bên trong cơ quan kỹ xảo, Tống gia liền hô to chịu phục. Thật sự xảo đoạt thiên công, nhìn thế là đủ rồi.
Đang lúc hắn say mê ngắm nhìn, một bóng hình quen thuộc mỉm cười hướng bọn họ mấy người đi đến.
“Tống huynh! Có phải rất đẹp? Lần đầu đến nơi này ta cũng như ngươi bị chấn động nửa ngày còn chưa hồi phục.”
Ứng tiếng nhìn lại, Tống Khuyết liền hồi thần mỉm cười:
“Tử San, hóa ra ngươi ở trong này. Ta còn đang thắc mắc làm sao không nhìn thấy ngươi đây.”
“Ha hả, ta chính là tại nơi này cho mọi người dẫn đường. Tống huynh, Vân tiểu thư, mấy vị liền theo ta đi.”
“Được, làm phiền Tử San ngươi rồi!”
Theo chân Từ Tử San tiến lên tầng 2, tại chỗ này tầng 3 chính là để trang trí lấy ánh sáng, tầng 2 chính là chỗ ngồi cao nhất rồi. Tại đây cũng chỉ bố trí 20 bàn, đủ thấy bên chủ sự đối với Tống Khuyết rất là quan tâm.
Từ mỹ nữ bận rộn nhiều việc, đưa bọn họ đến đây, hẹn ước Tống Khuyết cẩn thận mấy câu rồi liền đi xuống rồi, tiếp tục làm nàng công việc lễ tân đi.
Nhìn này tiểu tặc trước mặt mình cùng nữ nhân khác đả tình mạ tiếu, Vân Hi bất giác trong lòng cảm thấy không quá thoải mái, nhịn không được chua chua nói:
“Tống công tử quen biết thật rộng nha, cả Thiên Hà Kiếm phái mỹ nhân cũng nhận thức được rồi. Không biết có cần tiểu nữ chỉ cho ngươi mấy địa điểm lãng mạn để ước hẹn giai nhân.”
Ồ, giọng nói này, chẳng lẽ đang ghen.
Chẳng lẽ cô bé này thích ta?
Tống lão gia lòng vui rạo rực, xem ra ca mị lực là kiểu gì cũng dấu không được sao.
Trong đầu ngàn lần vạn lần dặn dò mình nhất định phải cảnh giác, không thể để rơi vào ảo tưởng tình yêu, đừng bị người cho ăn dưa bở. Tống tình thánh cười hớn hở quay sang giải thích:
“Khà khà, vừa rồi chính là Thanh Hà huyện lệnh Thiên kim, chúng ta tự nhiên có duyên gặp mấy lần. Vân Hi ngươi chớ lo lắng, trong lòng ta ngươi vẫn đang là dẫn đầu đấy, chỉ cần ngươi phát thêm một chút lực nữa vậy là có thể dễ dàng đem ta đẩy ngã rồi, cố gắng lên nha!”
“Ai muốn đem ngươi đẩy ngã rồi!”
Vân Hi cũng bị tiện nhân này tức giận không nhẹ, quát khẽ một câu liền giận dỗi không để ý hắn nữa, quay mặt dựa đầu qua lan can nhìn dưới tiểu hồ đàn cá, mắt không thấy tâm không phiền.
.....
Mỹ nhân không thèm bắt lời, Thanh Trúc cũng không vui, Tống lão gia chỉ có thể chuyển sang cùng lão Thẩm câu được câu không trò chuyện. Đợi một hồi, nghe bên ngoài tiếng quát hắn mới tinh thần tỉnh táo nhìn về phía bàn chủ tọa bên kia.
“Đại tiểu thư tới!”
Chỉ thấy tấm rèm được 2 bên tỳ nữ vén lên, một cô gái như được chúng tinh phủng nguyệt từ trên bầu trời tiên cảnh vậy bước xuống nơi này.
Đẹp, phi thường đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến không hợp với lẽ thường!
Đây chính là Tống Khuyết đánh giá khi nhìn thấy nàng lần đầu tiên.
Mái tóc dài màu bạch kim như dải tinh hà sáng chói chảy xuôi xuống nhân gian.
Dáng người trước lồi sau lõm duyên dáng yêu kiều, ngũ quan càng là tinh xảo như thượng thiên tỉ mỉ điêu khắc chế tạo mà thành, không một tia tì vết, không thể để người tra ra bất cứ khuyết điểm.
Nhất hút hồn người chính là trên tuyệt thế dung nhan đó điểm xuyết một đôi như hồng bảo ngọc con mắt, đỏ đến lung linh yêu dị, mỹ không cách nào tả xiết.
Đây không phải là vẻ đẹp thuộc về nhân gian, người này có thể là tiên, là thần, là ma nhưng tuyệt đối không phải nét đẹp cực hạn của con người có thể đạt đến.
Đây chính là đẳng cấp của thập đại mỹ nhân sao! – Tống Khuyết sợ hãi than.
Mình không xứng, ít nhất bây giờ mình không xứng một chút nào.
Hắn không tự chủ dâng lên cảm giác này, đồng thời cũng hiểu khi nãy lão Cao một phen lời nói. Quả thật là chỉ dám ngưỡng vọng mà nhìn nha.
Tinh thần lực cường đại như Tống Khuyết cũng bị vị này Huyết Nguyệt Yêu Cơ kinh diễm đến rồi, còn lại người bất kể nam hay nữ tự nhiên cũng khó thoát được nàng mị lực, đều ngơ ngác ngắm nhìn không nói nên lời.
.....
“Chào mừng mọi người đã đến với buổi hôm nay Dao Trì Tiệc Trà.”
Âm thanh thánh thót lanh lảnh vang lên kéo đám người quay về thực tại.
“Vị kia công tử hẳn là Hắc Kim Cương Tống Khuyết đi?”
Vị trí của Triệu Minh Nguyệt cùng Tống Khuyết gần như đối diện, nàng rất dễ dàng quan sát thấy người này trong mắt thất thần lóe lên tức qua, ý chí cực kỳ cường đại không giống người khác vậy sa vào huyễn cảnh. Vì thế lúc này hiếu kỳ mỉm cười đặt câu hỏi.
Tuy mặt nàng mỉm cười, Tống Khuyết còn cảm nhận được cảm giác lành lạnh xa cách đấy, xem ra tính cách của cô bé này cũng giống như tên, giống một vầng Minh Nguyệt cao cao tại thượng, chỉ có thể để phàm nhân ngước mắt nhìn lên.
Lòng biết đây không phải nhân gia cố tình, tất cả chỉ là do hắn linh mẫn tinh thần tưởng tượng ra, nhưng Tống lão gia vẫn là còn thấy không quá thoải mái. Thật sự như điểu ty đối mặt nữ thần vậy, tay chân gò bó thất thố, cảm giác này thật không chút dễ chịu nào. Phải gắng gượng lắm Tống Khuyết mới giữ vững cho mình không lộ ra cảm xúc khác thường, trầm giọng chắp tay trả lời:
“Đúng là tại hạ, ra mắt Triệu tiểu thư!”
“Sự tích của ngươi ta đã nghe qua, thật sự không tồi!”
Mỉm cười gật đầu khen ngợi hắn một câu, Triệu Minh Nguyệt mới điềm nhiên đi về phía chủ tọa ngồi xuống. Tuệ Vô con lừa trọc lúc này cũng đã xuất hiện đi sau nàng ngồi cạnh đó không xa.
Chỉ là đơn giản như thế một câu nói của giai nhân, Tống đại quan nhân hầu như đã trở thành trong sảnh chín thành nam nhân cái gai trong mắt, không thiếu người nhìn về phía hắn đã là trần trụi ghen ghét và đố kỵ.
Tinh thần linh mẫn hắn lập tức cảm giác gai gai, nhưng Tống gia cũng không làm sao quan tâm, tiếp tục ngồi về chỗ, yên lặng theo dõi tiếp theo diễn biến.
“Tống công tử hảo phúc khí, trên đời không có mấy người có thể vào Yêu Cơ pháp nhãn đâu.” - Vân Hi vậy cũng có chút đố kỵ tiến sát đến bên tai hắn nói nhỏ.
Ngửi bên người thoang thoảng hương thơm, Tống Khuyết vẫn cảm thấy như Vân Hi mỹ nữ vậy chân thật hơn cả, vị kia Triệu Minh Nguyệt vậy quá lạnh, như quảng hàn tiên tử trên cung trăng vậy không thuộc về nhân gian.
Nhìn Vân Hi một mặt ước ao giống truy tinh dáng vẻ, hắn buồn cười trêu:
“Vân Hi ngươi cũng thấy chưa? Ta mị lực chính là như thế không thể ngăn cản, ngươi có ý tưởng gì cần lập tức thực hiện ngay nha, nhanh tay thì có chậm thì vô, đợi ta cái này bông hoa tuyệt thế bị người hái rồi lúc đó hối đã muộn.”
Đáp lại hắn chính là nhị chỉ bẹo hông, đáng tiếc thằng này da dày thịt béo không làm sao thấy đau, hơn nữa hành động này cũng quá ái muội rồi, không ít người đang chú ý bên này cũng nhìn thấy.
Vân Hi làm ra như thế động tác cũng liền hối hận, không hiểu ma xui quỷ khiến hay làm sao, lúc này đành xấu hổ đỏ mặt cúi đầu sang một bên như đà điểu. Bộ dạng đáng yêu để Tống đại quan nhân không khỏi cười khẽ.
Tại đây người đều là tu vi tinh thâm hạng người, bên này 2 người tuy là thì thầm nhưng không tránh được người khác nghe thấy đấy. Minh Nguyệt tự nhiên đồng dạng một chữ không lọt, nhưng nàng cũng không giận, nhìn cục sắt đen thù lù bên kia tao bao dáng vẻ, vị này Yêu Cơ liền không nhịn được nhoẻn miệng cười duyên.
Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc.
Đơn giản một nụ cười lập tức điên đảo chúng sinh, đem mọi người lần nữa đưa vào vô hạn ảo cảnh.
…..
“Người tới, dâng trà!”
Triệu Minh Nguyệt giọng nói leng keng châu ngọc vang lên đem mọi người thức tỉnh. Nhiều người lập tức sợ hãi thu liễm tâm thần không dám đưa mắt sang bên này nhìn thêm.
Theo thị nữ lần lượt từng bàn dâng lên một bình trà thơm, Minh Nguyệt mới tiếp tục mở miệng:
“Trà này gọi Vấn Đạo trà, là Tam Thanh Quan trên núi ngàn năm cổ thụ hái xuống lá trà chế luyện mà thành. Phụ thân ta cũng khó khăn lắm mới vào tay được mấy cân như thế. Chư vị mời thưởng thức!”
Tống Khuyết nghe thế cũng hiếu kỳ rót ra mấy chén rồi đưa lên miệng nhấp thử.
Chỉ một ngụm nhỏ, Tống Khuyết đã cảm thấy hương khí thấm tận ruột gan, một cảm giác sảng khoái lan toả từ đầu đến chân khiến hắn cả người tinh thần tỉnh táo, đầu óc thanh minh. Quả thật dư vị vô cùng.
“Trà ngon!” - Tất cả mọi người đều không kiềm chế được phát ra từ nội tâm tán thưởng.
“Đọan thời gian vừa rồi tại Dương Nam đạo chúng ta không ngừng xuất hiện các vị thiên tài tuấn kiệt, nhất là như Tống thiếu hiệp đây tuổi trẻ đã có Nhất lưu chi tư. Phụ thân ta cực kỳ vui mừng nên lần này mới đặc biệt ban thưởng Vấn Đạo Trà để mọi người thưởng thức, chư vị xem như lần này được dính Tống thiếu hiệp quang.”
Từ đầu đến giờ Tống lão gia có thể nói chiếm hết nữ thần ưu ái, đây đã là lần thứ hai mọi người nghe Triệu Minh Nguyệt nhắc đến tên hắn rồi đấy. Một đám Yêu Cơ não tàn phấn quả thật đem Tống tặc hận đến chết.
Ngồi một chỗ Tống Khuyết cũng cảm thấy sau lưng từng đợt ớn lạnh, nếu ánh mắt có thể giết người hẳn hôm nay hắn cũng đã bị đám nam nhân ở đây thiên đao vạn quả. Cũng may tinh thần hắn cường đại dị thường mới không thất thố, lúc này không kiêu ngạo siểm nịnh lần nữa chắp tay:
“Triệu tiểu thư quá lời, chỉ là một chút may mắn thôi.”
Gật gật đầu, cũng không nói thêm vấn đề này nữa Minh Nguyệt mở miệng:
“Mọi người mời cứ việc chậm rãi thưởng trà!”