Trông thấy Tống lão gia mấy người trở về lúc đêm, trong nhà đám người làm đều thấy hết sức kinh ngạc.
“Lão gia, ngài có việc gì phải quay về muộn như thế này?” – Gác cổng Lê lão đầu vội vàng cho bọn hắn mở cửa, không cấm tò mò hỏi thăm.
“Ân, là có chút việc cần chuẩn bị. Hơn nữa từ mai nơi này sẽ bắt đầu tu sửa một phen, bọn ta người đều sẽ dọn vào trong thành trú tạm mấy hôm. Lê lão ngươi ở nhà giúp ta để ý nhiều hơn.”
“Lão gia yên tâm, lão đầu tử tuy già nhưng mắt còn chưa mờ. Ngài cứ việc vào thành nghỉ ngơi, nơi này ta sẽ cho ngài nhìn thật kỹ.” – Được Tổ chức giao phó trọng trách, Lê lão đầu phấn chấn vô cùng vỗ ngực cam đoan.
Nhìn hắn bộ xương già này bị gõ bôm bốp rung động, Tống Khuyết không khỏi nở nụ cười.
“Rất tốt, có ngươi lời này ta yên tâm rồi.”
“Hắc hắc...”
Không để ý lão Lê cười ngây ngô, Tống đại quan nhân nhanh chóng đánh cả xe chạy thẳng về mình viện tử.
“Lão gia, chờ ta một chút!”
Chưa đi được bao lâu Lê lão đầu đã hồng hộc chạy theo, Tống Khuyết hiếu kỳ dừng ngựa:
“Lê lão, chuyện gì?”
Vỗ đầu mình mấy cái, Lê lão mới cười ngượng ngùng:
“Ngài nhìn ta cái này trí nhớ, chiều nay có người gửi một túi đồ, dặn dò phải đích tay đưa cho ngài. Ta sợ người khác tò mò nhìn trộm nên đem nó dấu thật kỹ, việc quan trọng như thế mà suýt chút nữa thì quên.”
Đưa tay nhận lấy hắn đưa đến túi đồ, Tống Khuyết khẽ dùng Lĩnh Vực cảm nhận qua lập tức nhướng mày:
“Làm rất tốt, ngài lão tiếp tục trở về gác cổng đi.”
“Được, lão gia. Lão đầu xin cáo từ.”
Để đồ vật sang một bên, Tống gia tiếp tục cùng Hùng Bá 2 người giục ngựa đi tiếp, đợi thu xếp xong xuôi, mọi người trở về riêng phòng mình, hắn mới đem túi vải mở ra.
Bên trong có một lá thư và một bình gốm, trong bình có mấy khỏa đan dược.
Là Huyết Y lão tặc kia, Tống Khuyết không quan tâm đem đan dược ném vào không gian, lúc này mới chậm rãi cầm lên thư đọc xem lão cẩu này nói gì.
Đợi đem thư đọc hết, Tống lão gia mới khó được nở nụ cười vui vẻ.
Huyết Y Tôn Giả những ngày này trôi qua cũng không dễ chịu nha. Bị hắn cho đến như thế một vố, thằng này là đột nhiên nổi tiếng rồi, Dương Nam Đạo một đường thế lực lớn hết thảy đều toàn lực truy tra hắn đây.
Tuy trong thư không nói nhưng Tống Khuyết cũng có thể cảm nhận thằng chó chết này giờ như chó nhà có tang không khác, bị người truy lùng sít sao, không thể không cụp đuôi tìm chỗ lẩn trốn rồi.
Những tháng ngày tới có lẽ sẽ không quay lại, vì thế lần này Huyết Y Lão Tổ gửi thư báo trước cho bọn hắn, đồng thời gửi kèm 3 tháng giải dược.
Ngoài ra lão tặc này còn riêng nhắc nhở Tống gia cẩn thận với Tuệ Vô, đầu trọc này thiên nhãn thần diệu vô cùng, hắn lần này thoát được một kiếp có thể là do tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp chưa lâu. Lần sau tuyệt sẽ không thể may mắn như thế, vì vậy cần tránh tiếp xúc hòa thượng này.
Đọc đến đây Tống Khuyết cũng không nhịn được ê răng.
May mà hắn có Tesseract mới tránh qua kiếp nạn này, nếu không mấy ngày trước hẳn Tuệ Vô sẽ không ngần ngại ban hắn một chưởng, mỹ kỳ danh tru diệt Tống lão ma.
Hòa thượng này như thế sảng khoái cùng mình trở về Mai Trang hẳn là cũng có ý đồ thăm dò. Nghĩ đến đây Tống đại quan nhân không khỏi sợ hãi rùng mình, giang hồ hiểm ác, mình trang giấy trắng này còn thật sự quá đơn thuần rồi.
Còn Huyết Y lão cẩu này, nhắc như thế muộn màng còn tác dụng mẹ gì. Làm lãnh đạo quá không xứng chức, đáng đời bị người đuổi đánh.
Tạm đem mấy việc này vứt sang một bên, Tống Khuyết bắt đầu lên giường đả tọa, nhắm mắt cảm nhận bên kia phân hồn tình cảnh.
.......
Linh Giang Quận,
Tia Chớp nãy giờ vòng vòng bay lượn, phía dưới trong thành tình cảnh hết thảy đều được nó quan sát kỹ càng.
Nhìn Linh Giang Bang Tổng bộ san sát kiến trúc, Tống lão gia tay không khỏi ngứa ngáy khó nhịn.
Ngày hôm nay việc, lão Đỗ toàn Bang đang bị Lục Phiến Môn tra cái thông thấu từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên. Bận sứt đầu mẻ trán như thế mà còn vẫn có thời gian quan tâm đến hắn, phần này tình cảm chân thành làm Tống gia cảm động cực kỳ.
Thế nên bây giờ hắn mới đau đầu nghĩ cách đáp lễ đây.
Nếu không phải hôm nay dùng nguyên liệu tạp chất quá nhiều, khiến thùng thuốc nổ kia uy lực khá là cùi bắp, có lẽ hắn đã trân trọng tặng vị này Đỗ Bang chủ một phát.
Lão Đỗ khi đó hẳn nên cảm thấy rất vinh hạnh, đồ chơi này vốn là Tống gia chuyên môn vì Huyết Y lão cẩu kia chuẩn bị cơ. Tiếc là còn chưa tìm thấy người, hơn nữa bằng chút này là không chơi chết được Nhất lưu võ giả đấy.
Nghĩ một hồi, Tống Khuyết nhẫn nhịn bỏ qua ném bom cái này mê người ý tưởng, điều khiển Tia Chớp hướng ra ngoài thành Linh Giang bến tàu bay đi.
Bây giờ ném xuống thùng này thuốc nổ, ngoại trừ gây nên náo động ngoài hẳn không còn tác dụng gì khác. Hơn nữa như thế một lần động tĩnh quá lớn rồi, không những Linh Giang Bang mà tất cả các môn phái đều sẽ phái người nghe ngóng tìm hiểu.
Dù sao không ai muốn một ngày chính mình gia viên bị trên trời rơi xuống đồ vật cho nổ tan tành. Nếu có người nắm giữ năng lực như thế, vậy ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn đi chết cho người khác yên tâm.
Thế giới này quá nhiều kỳ bí, Tống đại quan nhân cũng không dám chắc người ta có hay không bí thuật gì tra được đến trên đầu mình. Cẩn thận vẫn hơn.
Hèn mọn phát dục mới là vương đạo.
......
Linh Giang bến tàu,
Nơi này là một quần thể kiến trúc cực kỳ rộng lớn, ban đêm không có tàu hàng đi lại nhưng vẫn có mấy chiếc tuần tra tàu sáng đèn trên sông Linh Giang. Ven sông còn ngừng không dưới trăm chiếc tàu vận tải đâu, từ trên cao nhìn xuống mà Tống Khuyết còn thấy dày đặc vô cùng.
Cho Tia Chớp khẽ hạ độ cao, lúc này Tống Khuyết phân hồn liền từ trên người nó tróc ra, lập tức bám thân vào Sơn Tước nãy giờ vẫn dấu mình sau lưng Tia Chớp, điều khiển nó bay xuống.
Mục tiêu Tống gia vô cùng minh xác, lần đầu đến đây lão Vân không phải cho hắn giới thiệu Linh Giang Bang người chính mình ở nơi này còn một dãy nhà kho chứa đồ vật cung cấp các cửa hàng trong thành của bọn họ sao.
Đốt lấy vài cái cho Đỗ huynh đệ nhìn, cái này gọi là gì nhỉ?
Pháo hoa? Đèn hoa đăng siêu to siêu khổng lồ? Ông Tống Vlog bây giờ chưa nghĩ ra nhưng hẳn là đại loại như thế.
Hi vọng lão Đỗ sẽ vui vẻ được ít hôm.
.....
Khu nhà kho Linh Giang Bang,
Được lợi nơi này lão Đỗ uy vọng chính thịnh, xung quanh còn chưa có người dám vuốt râu hùm nên nơi này tuy được coi là trọng địa, bố trí nhân lực canh gác cũng rất đông nhưng thái độ đám hộ vệ còn là thập phần lơ lỏng.
Sơn Tước sà xuống chỗ này không gây nên bất cứ kẻ nào chú ý, kể cả có người nhìn thấy hẳn cũng sẽ không thấy một con chim sẻ nhỏ sẽ là mối uy hiếp gì, tiện thể bỏ qua không thèm quan tâm.
Nhưng mà đây lại không phải một con bình thường chim sẻ, hàng này là hàng thật giá thật Angry Bird đấy.
Tống Khuyết điều khiển nó xung quanh tìm kiếm các lỗ thông gió, kẽ hở quanh kho hàng chui vào xem xét bên trong tột cùng. Đoạn đường này không thiếu mấy lần phải mượn đường chuột cống huynh đệ, mấy vị đại gia này không mấy hữu hảo đây, thế mà đòi cắn chim Tống lão gia, cuối cùng vẫn là hắn lấy đức phục chuột, ban cho bọn nó mấy đạo thần lôi mới dẹp yên chiến sự.
Hẳn sau ngày hôm nay, đám này lão chuột trong gia phả sẽ ghi rõ ràng, chim sẻ cũng là một loài hung cầm không thể trêu vào đấy.
Mất một phen công phu đem bên trong đồ vật kiểm tra hoàn toàn, Tống đại quan nhân trong đầu bay nhanh tính toán.
10 kho hàng, bên trong đồ vật cũng là đủ loại lâm lang mãn mục. Có gạo, lương thực, có khoáng thạch, có da thú, có bó củi..... Tống Khuyết trọng tâm để ý hai kho chứa bông vải cùng bó củi. 2 thứ này dễ bắt lửa, đốt một cái thì cháy phải biết, đêm nay lão Đỗ nơi này hẳn phải sáng nhất Quận.
Đã có quyết định Tống gia nhanh chóng làm việc, từ trong không gian thả ra thuốc nổ bắt đầu khắp nơi chỗ này rải một ít, chỗ kia vung một nắm. Chủ yếu vẫn là chiếu cố bên kho củi, ở đó khó cháy hơn không phải.
Học như trong phim làm một đường thuốc dẫn, Tống Khuyết trước tiên dùng Tesseract đánh lửa châm hỏa bên kho bông, đợi nó bắt đầu bén liền nhanh chóng chui ra ngoài bay sang kho củi, y án thi hành đem nơi này đốt.
Không ra một lát, Linh Giang bến tàu hỏa diễm trùng thiên, tiếng hô mắng quát tháo vang lên nhức óc. Nhưng sức người làm sao đấu lại được tự nhiên, bọn họ cố gắng nữa cũng là phí công đấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa lớn nuốt dần chung quanh đó một mảng kiến trúc.
Này một mồi lửa Tống gia thiêu có thể cháy đến 2 ngày, quả thật khiến hảo huynh đệ Đỗ Như Hối trong lòng ấm áp hỏng rồi, nếu biết tất cả là hắn ban ơn nhất định thật tốt đa tạ không thể.
Đáng tiếc những này Tống đại quan nhân không biết, ngay cả sau đó lửa cháy như nào hắn cũng không được chứng kiến. Bên kho củi thả quá nhiều thuốc nổ rồi, vừa châm lửa một cái Sơn Tước chưa kịp bay đi hỏa thế đã bùng lên, đáng thương chim nhỏ này lúc đó lập tức vinh quang hi sinh vì nhiệm vụ để Tống ba ba thương tiếc hồi lâu.
Cảm nhận phân hồn đã theo không gian trở lại bản thể, Tống Khuyết buồn rầu.
Không biết Tia Chớp đến lúc nào mới tự biết trở về, khi nãy hắn còn dặn dò bé bự này tiếp tục lòng vòng chờ đợi đưa Sơn Tước quay lại đây.
Sơn Tước cũng thật đáng thương rồi, nó một nhúm nhỏ thịt chắc đêm nay bị thiêu cái tro cốt không còn.
Ngày mai lại phải cho nó đi tìm một truyền nhân y bát vậy, dù sao trên Hắc Thiết Trại mấy cây Kim Cốt Quả vẫn còn cần người hàng tuần chăm sóc đây, không thể để không.
Thật sự là bề bộn nhiều việc nha, Tống lão gia thở dài cảm thán.