“Đổi tên cũng là một ý hay, Hổ Tử ngươi không biết đã nghĩ ra cái tên gì mới chưa?”
“Thiếu gia, a Mật, a Tử! Ta vốn xuất thân cô nhi, nếu không có nghĩa phụ thu nhận dạy dỗ vậy đời này ta cũng đã sớm bị chết đói chết lạnh nơi đầu đường xó chợ, ơn này tại hạ mãi mãi không dám quên.
Tuy nghĩa phụ chưa thu ta làm nghĩa tử, nhưng trong thâm tâm ta đã sớm coi mình là Dương gia một thành viên. Hiện giờ nghĩa phụ cùng các vị huynh đệ đã đi về cõi tiên, tại hạ nhất định phải đứng ra vì hai vị muội muội chống lên một mảnh bầu trời.”
“Vì thế từ nay ta sẽ đổi sang họ Dương, lấy tên Kế Nghiệp, để tỏ lòng đối với nghĩa phụ kế thừa di chí.”
Cái này....
Lý do này quá cường đại rồi, Tống Khuyết cũng ngại ngùng há mồm ngăn cản. Cuối cùng hắn không thể không chấp nhận một sự thật là mình Bộ Kinh Vân ước mơ bay, thay vào đó lại đến một người Dương Kế Nghiệp.
Từ đây Tống gia Tứ đại Gia tướng coi như hết thảy đầy đủ, mỗi người đều là hạng tư chất ngàn vạn tuyển một, võ công cũng là tự mang sở trường riêng, tương lai thật đáng chờ mong.
Tuy hôm nay không đạt được mong ước, nhưng sau đó Dương Kế Nghiệp cũng dâng lên cho hắn ghi ra một bản Dương gia gia truyền võ học Dương gia Thương pháp, bao hàm đủ cả nội công, ngoại công chiêu thức cùng với một bản hắn cũng rất có hứng thú Truy Tinh Tiễn pháp.
Bằng này hai môn võ công Dương gia tướng bao đời gây dựng được lừng lững uy danh, vậy tuyệt đối không phải hạng lơ lỏng tầm thường. Tống Khuyết cũng biết đủ thấy hài lòng.
........
Đang lúc mấy người vui vẻ nói cười, lâu ngày không đến Mai Trang Lý Tín lúc này dẫn theo hắn bảo bối Xảo Xảo chạy qua đây một chuyến.
Thằng này cũng không phải trộm lười trốn tập luyện, mà hôm trước vào thành cùng Lý gia người dùng cơm Tống Khuyết mới biết tất cả là do Chiêm lão đầu đang cho hắn tiến hành đặc huấn đây, xem ra quyết tâm vọng rể thành long thấy rõ.
“Đại ca! Các ngươi đang trò chuyện cái gì mà vui vẻ như vậy? Vị này là ….?”
Gật đầu chào hỏi hai người, Tống lão gia mới cười lên sang sảng cho bọn hắn giới thiệu:
“Ha ha, a Tín, đây là Dương Mật, Dương Tử đại ca Dương Kế Nghiệp, là một vị Lục giai võ giả cao thủ. Hắn đây là nghe a Mật gửi thư chuyên môn chạy tới đây đầu nhập vào ta, mau cho Dương ca ra mắt!”
“Ra mắt Dương đại ca!”... “Dương đại ca!”
“Xin chào Lý huynh đệ cùng vị này đệ muội.”
Nghe lão Dương thế mà là Lục giai cao thủ, hai người Lý Tín sao dám chậm trễ, vội vàng tiến lên thi lễ. Nhất thời cũng chưa để ý làm sao một vị tiền đồ đầy hứa hẹn cao thủ thế này lại để em gái mình đi cho người làm tỳ nữ.
Chuyện Dương gia Tống Khuyết cũng tránh cùng tiểu tử này nói thêm, hắn còn nhớ rõ lao Chiêm chính là Tiết Đức Chung một người thân vệ đây, dù đã nghỉ hưu nhiều năm nhưng ai biết còn hay không liên lạc, cẩn thận vẫn hơn.
“Đại ca, qua rằm tháng 3 nhà chúng ta định về Cự Liễu trấn một lần đi tảo mộ, mẹ ta kêu ta đến hỏi ngươi xem lúc đó ngươi có rảnh đi cùng không?”
Tảo mộ!
Bây giờ không phải đang tiết thanh minh sao? Cũng đã gần 1 năm hắn chưa về qua cho cha mẹ thắp nén hương rồi, Tống Khuyết cũng hơi cảm thấy xấu hổ. Vì thế việc này hắn không chút do dự tại chỗ đáp ứng Lý Tín rồi.
Sẵn hôm nay việc vui, Lý Tín tiểu tử này cũng vừa lúc chạy tới. Tống lão gia vui sướng vung tay lên, cho người vào thành gọi Thẩm Tử Minh, Chung Hồng, Phạm Nhất Vượng mấy người, cùng với bên ngoài Tần Vũ. Hôm nay phải mở tiệc linh đình.
Nói liền làm, dùng ý niệm cho Tia Chớp đi bắt thêm ít con mồi về, hắn bản thân liền xắn tay hoá thân trù thần, dẫn theo Ngộ Không, Dương Mật 2 tỷ muội xuống bếp.
Bữa đó tất cả mọi người ăn được vui sướng tràn trề, lão Thẩm cũng vui mừng vì mình bên này bỗng dưng lại ra thêm một cao cấp chiến lực nhưng đồng thời cũng thấy trên vai áp lực nặng nề.
Bọn hắn Các chủ bước tiến quá mau rồi, mau để cho người chỉ có thể ngưỡng vọng bóng lưng. Sau này tất nhiên sẽ có càng nhiều Lục giai, rồi Thất giai đến đầu nhập, chính mình mấy người còn không biết cố gắng vậy liền nhất định sẽ bị đào thải. Long là sẽ không với xà đồng cư đấy, không áp lực không được nha.
Không để ý đến mấy người kia tâm lý gánh nặng, hôm nay Tống Khuyết cũng là đại xuất huyết, lấy ra trân tàng mấy bình Long Huyết Tửu, chính là loại rượu còn lại tỷ mỉ ủ chế từ Hoả Long Quả của hắn.
Rượu đã được đặt tên, mùa hè sắp đến, kế hoạch thu mua Hoả Long Quả cũng đã bắt đầu để đại lượng sản xuất nhưng hắn còn chưa có ý định kinh doanh thứ này.
Tống Khuyết vẫn đang chờ cơ hội, hơn nữa hắn còn có ý định chế tạo ra bình thuỷ tinh để phối xứng với loại này tuyệt thế rượu ngon. Nhất định phải đi đỉnh tiêm cao cấp con đường, quyết một lần xuất thế liền thiên hạ nức tiếng cái loại đó.
Ở đây mấy người coi như là thực khách đầu tiên nếm thử loại này thần kỳ danh tửu, tất cả đều không khỏi vì nó vị đạo mà chiết phục, hô to hôm nay có phúc ăn uống, miệng cũng không chậm tranh thủ cố gắng uống thêm được nhiều mấy chén.
Nói chung chủ khách tẫn hoan, ăn đến thoả mãn mọi người mới vui vẻ dắt tay nhau mà về.
Đáng nói Tần Vũ coi như cũng được chính thức giải phóng về Tổng bộ làm hắn chức trách Tổng Giáo đầu rồi. Tại đây việc từ nay về sau sẽ do Dương Kế Nghiệp phụ trách, có vị này lão luyện kinh nghiệm sa trường Dương gia tướng, lão Tần chút đó mực nước là còn chưa đủ nhìn.
…..
Mai Trang tiểu hồ,
Tống Khuyết mấy người đang cho nhau chiến đấu kịch liệt, bất phân thắng bại.
Có Dương Kế Nghiệp cái này đỉnh phong Lục giai võ giả, tự thân lực đạo cũng 1 Tượng cao thủ gia nhập, thêm nữa Đao Tử đột phá Nhị lưu, đã có đủ tư cách tham gia một chiến. Tống lão gia một mình độc đấu tứ gia tướng vậy khó khăn có thể nói gia tăng trùng trùng điệp điệp.
Hắn lần này cũng là dốc hết tâm huyết bồi dưỡng mình dòng chính. Tài nguyên, đan dược, Tesseract năng lượng hàng ngày cung cấp không nói, hắn bản thân bí tịch kho cũng hoàn toàn tuỳ ý mấy người lựa chọn.
Đáng tiếc Lưu Ly kinh môn này luyện thể thần công lão Dương bây giờ luyện cũng đã quá muộn, kẻ này đã đến luyện tủy đại thành, một thân căn cơ cũng đã định hình không cách nào đập đi luyện lại. Cuối cùng hắn vẫn chỉ là tham khảo một phen rồi chuyên tâm tu luyện nhà hắn Dương gia thương thôi.
Đao Tử ngược lại không vấn đề, hắn tu vi còn thấp, có Tống gia Tesseract năng lượng hỗ trợ, không mấy chốc liền có thể đem Lưu Ly Vô Cấu Thể luyện đến ngoại luyện viên mãn.
Chiến lực tăng nhiều hắn bây giờ cũng đã có thể cùng mọi người đánh qua lại mấy chiêu, khinh công cũng được Tống Khuyết chân truyền, cùng 3 người còn lại phối hợp cũng không đến mức kéo tập thể chân sau.
Lúc này trong sân,
Hùng, Dương hai người chủ công, Nhiếp Phong, Đao Tử còn lại xung quanh du tẩu, lại có lão luyện kinh nghiệm đại hành gia chỉ huy, nếu không phải Tống Khuyết dựa vào Lĩnh Vực thần diệu cùng hơn người nhanh nhẹn vậy rất có thể đã bị mấy thằng này đánh cho nằm úp sấp xuống.
“Leng keng …. ầm ầm..”
Càng bị bức bách Tống đại quan nhân tinh thần càng hăng, trên tay Ô Long Đao trước sau trái phải liên tiếp bay múa, lúc thì cản lại Dương Kế Nghiệp một thương, sau lại đưa Hùng Bá Thiên Vương Chùy hoá giải, còn không đoạn quyền cước tương hỗ đón đỡ Nhiếp Phong quyền, Đao Tử đao. Bốn người tuy là dùng tất cả thế võ vẫn không thể tiến lại gần hắn phạm vi một trượng.
Tỉnh Trung Nguyệt Tống Khuyết đã ban cho Đao Tử, ở đây cũng chỉ còn kẻ này như hắn dùng đao. Thanh kia từ tay Tập Cận cướp được vũ khí từ khi trở về hắn liền giao cho Mạt Dương mấy người hoàn thành tân trang lại, loại bỏ đi trên tay cầm mấy cái đầu lâu xương xẩu quái dị và thay vào đó là một hình đầu rồng uy phong lẫm lẫm, bây giờ đã có thể quang minh chính đại mang ra đường với tên gọi mới đúng nghĩa Ô Long Đao.
Mấy ngày dùng thử hắn đã cảm thấy rất thuận tay, thứ này chất lượng so với Tỉnh Trung Nguyệt tốt hơn không biết bao nhiêu lần, quả thực là một thanh cực phẩm Danh đao, đám kia Sát Thần Tông gia đại nghiệp đại, nhà lại có mỏ, bọn hắn sản xuất ra đồ vật vậy không phải Vân gia người có thể so sánh được.
Lúc này, trên không trung.
Mạo hiểm bị thương tránh qua Dương Kế Nghiệp liên tiếp 7 thương, Tống Khuyết tay dùng nhu lực đưa Hùng Bá chuỳ chếch sang một bên liền nhân cơ hội áp sát, dựa vào gần con gấu đen này rồi lấy bả vai phát kình đập mạnh đem hắn bay ngược ra sau.
Sau đó tốn thêm chút thời gian đem 3 người còn lại đánh bại, lúc này mới kết thúc hôm nay buổi sáng thần luyện.
…..
Đã hiểu rõ nhà mình thiếu gia cùng bên dưới mấy người chiến lực, Dương Kế Nghiệp cũng không khỏi chấn động rất nhiều.
Hắn nhiều năm theo hầu một vị Bát giai Thông Mạch cảnh cường giả, tầm mắt tự nhiên không thấp nhưng tư chất yêu nghiệt như Tống Khuyết cùng Hùng Bá vậy quả thật hiếm gặp vô cùng.
“Thiếu gia, ngài võ công cũng đã gần bước vào hoá cảnh, đợi chút nữa ta cho ngài nói qua một chút môn đạo vậy bằng ngài ngộ tính hẳn không tốn quá lâu thời gian liền có thể hoàn toàn nắm giữ.” - Đi theo hùng chủ như này, Dương Kế Nghiệp cũng cảm thấy vui mừng.
“Ha ha, tốt, phiền lão Dương ngươi rồi.” - Tống gia cũng cực kỳ hài lòng.
“Còn về quyền cước binh khí chiêu thức, ngài cũng đã tu luyện đến cực hạn nhưng hẳn không có người cho thêm chỉ điểm nên ngài còn chưa hiểu phía trước con đường. Thiếu gia mời nhìn!”
Dương Kế Nghiệp nói rồi từ dưới đất cầm lên một chiếc lá nhỏ hướng bầu trời khẽ ném. Đợi lá bắt đầu rơi xuống ngang người, hắn lúc này mới có điều hành động.
Chỉ thấy trên tay kẻ này trường thương như sống lại, thương pháp long xà tại lá cây trên mặt liên tục đâm thọc, khi lại khều gạt quấn quanh, vào ra như giao long xuất tụ nhanh đến tận cùng.
Điện quang hoả thạch tầm đó hắn mới đưa thương khẽ nhấn, mũi thương ghim nhẹ vào cuống lá đưa nó cố định giữa không trung.
Bằng Tống Khuyết thị lực vậy cũng khó khăn lắm mới bắt kịp hắn động tác, Tống lão gia không khỏi cảm thán thốt lên:
“Thật sự kinh người lực khống chế!”
Những người khác vội vàng tiến lên xem rõ tột cùng, tất cả trong mắt đều để lại thật sâu rung động cùng khó tin.
“Dương huynh thương pháp xuất thần nhập hoá, thật sự thần hồ kỳ kỹ vậy.” - Lão Nhiếp thay mấy người nói ra trong lòng lời nói.
Không có ai dị nghị, bởi vì bọn họ cũng đã hoàn toàn bị chiết phục rồi. Chỉ thấy lúc này trên lá cây mai bé xíu như thế, một chữ Dương rõ nét được khắc sâu vào trong không đến nửa li.
Càng đáng sợ chính là tất cả các nét chữ đều đều bằng nhau, không chỗ nào sâu hơn cũng không có chỗ nào nông hơn. Nếu giơ chiếc lá lên hướng mặt trời có thể thấy dương quang rọi vào nhưng không hề xuyên thấu, nghĩa là Dương Kế Nghiệp không làm thủng bất cữ chỗ nào tại trên đó đấy.
Phần này tỉ mỉ lực khống chế thật quá đáng sợ rồi!
Mỉm cười thản nhiên đón nhận Nhiếp Phong khen ngợi, lão Dương lúc này mới tiếp tục:
“Thiếu gia, võ kỹ chiêu thức luyện đến hoàn mỹ chính sẽ như ta vậy có thể tinh vi nắm giữ tự thân từng tơ lực. Nó gọi là Nhập Vi.”
“Nhập Vi?” - Lần đầu nghe đến cái này Tống Khuyết mấy người cũng cực kỳ kinh ngạc.
“Đúng vậy thiếu gia, tinh tế tỉ mỉ làm đến hoàn mỹ liền là Nhập Vi Cảnh, sau đó còn có nước chảy mây trôi Lưu Thuỷ cảnh cùng không có kẽ hở Chân Không cảnh. Đó chính là võ kỹ tam đại cảnh giới mà chúng ta võ giả theo đuổi.”
Nhập Vi, Lưu Thuỷ, Chân Không!
Hoá ra còn có như này một chuyện, Tống lão gia lần nữa được người cho mở ra đại môn chân trời mới.
Tiếp đó thời gian, Mai Trang mấy người dưới sự hướng dẫn của Dương lão sư bắt đầu học tập cảm nhận bóc tách bản thân tơ lực.
Với Tống Khuyết đối với bản thân biến thái lực khống chế, tin tưởng chỉ cần có người dẫn dắt hắn không bao lâu liền có thể đột phá Nhập Vi.