Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộng cô nương nhìn về phía Niệm Băng lãnh ý cũng từ trong mắt bắn ra bốn phía, Niệm Băng không hề nhìn thấy một tia tình cảm ba động: "Hắn? Ngươi nên mang hắn đến mỹ dung hệ mới đúng, mỹ nữ nơi đó rất nhiều nói không chừng sẽ thần hồn điên đảo vì hắn, không cần khảo hạch cũng có thể trực tiếp tiến vào học viện, chúng ta nơi này không thu phế vật, ngươi dẫn hắn đi đi."

Tên trung niên cười hắc hắc nói: "Ta nghĩ hắn cũng không thích hợp làm đầu bếp, dù sao người thì ta cũng đã mang đến, ngươi có thu hay không cũng không có quan hệ đến ta. Tiểu tử, cái này không nên trách ta, có bản lãnh thì hãy tự mình thuyết phục Mộng cô nương đi, tất cả khảo hạch đều do nàng ta phụ trách." Nói xong những lời này, tên trung niên xoay người bước đi căn bản không để cho Niệm Băng có cơ hội phản ứng.

Niệm Băng cũng không có để ý tới tên trung niên, chỉ cần hắn đem mình đến nơi này là đủ rồi, Mộng cô nương lạnh lùng mà xinh đẹp này làm cho Niệm Băng có vài phần tò mò, từ trên người nàng Niệm Băng thấy được Lan Mộng học viện này cũng có vài phần đạo hạnh. Điều hắn chú ý không phải là dung mạo của Mộng cô nương mà là tay nàng, nàng có một đôi tay thon dài, móng tay cắn ngắn chỉnh tề, khi dùng bàn tính thì các ngón tay vô cùng linh hoạt, đôi tay này tuyệt đối phải là một đầu bếp tài năng mới có thể có được.

Mộng cô nương thấy Niệm Băng còn đứng ở đó, không khỏi nhíu mày nói: "Ta nói ngươi không nghe thấy sao? Bây giờ ngươi có thể đi được rồi, đừng đứng ở chỗ này làm chướng mắt, cao lớn như vậy liệu làm được cái gì."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Cao lớn tựa hồ không phải là sai lầm của ta, vừa rồi người kia đã nói, chỉ cần hắn mang ta đến nơi này là có thể được khảo hạch, ta còn chưa làm thì làm sao có thể đi được."

Mộng cô nương hừ một tiếng nói: "Ta nói cho ngươi hiểu, tên kia gọi là Lý Tam, một lần hắn ngẫu nhiên cứu được viện trưởng học viện chúng ta. Viện trưởng trong lúc vô ý đã đáp ứng hắn chỉ cần là học sinh hắn mang đến, các hệ không cần chờ đủ mười người cũng có thể trực tiếp tiến hành khảo hạch. Nhưng ai biết hắn đã bắt lấy cơ hội này lấy việc này mà kiếm sống, dẫn học sinh đến đây khảo hạch rồi nhận tiền phí. Nói vậy ngươi hẳn đã đưa cho hắn không ít tiền, nhưng mà tiền này có lẽ ngươi mất trắng. Từ này về sau không nên dễ dàng tin tưởng người khác nữa, lần này chính là cho ngươi một cái giáo huấn."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Một ngân tệ để mua một cái giáo huấn hình như là không được tiện nghi cho lắm! Lý Tam đã có sự cho phép đặc biệt thì ta phải được tham gia khảo hạch mới đúng a!"

Mộng cô nương lạnh nhạt nói: "Khảo hạch của ngươi đã xong cho nên ngươi có thể đi được rồi. Chúng ta nơi này không thu những hạng người vô năng, cho dù học trên năm năm ngươi cũng không có thành tích gì đâu, đầu bếp có lẽ là một cái chức nghiệp đê tiện nhưng không phải ai cũng có thể làm tốt cái chức nghiệp này."

Niệm Băng trong lòng cảm thấy buồn cười, cho dù trù nghệ của mình còn không có đạt tới đỉnh cao nhưng khẳng định không thể tính là hạng người vô năng được nên tò mò hỏi: "Mộng cô nương, nàng khảo hạch ta như thế nào mà đã xác định ta không có tư chất làm đầu bếp."

Mộng cô nương hiển nhiên cũng có chút nhẫn nại, thanh âm lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi quần áo mộc mạc nhưng khí chất một người sẽ không dễ dàng thay đổi, đôi tay của ngươi rõ ràng chưa từng trải qua lao động. Một nam nhân còn đeo nhẫn, ngươi nghĩ rằng mình rất tuấn tú hay sao? Trong mắt ta chỉ là trù nghệ bạch si (ngu ngốc) mà thôi, ngươi theo một số nghề nghiệp lấy dung mạo là việc chính thì còn có khả năng. Hãy đi đi, chúng ta không chào đón những đệ tử như ngươi đâu."

Niệm Băng nhìn đôi tay của chính mình, hắn biết Mộng cô nương này đã nghĩ hắn là một tay ăn chơi trác táng, bây giờ có giải thích cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có sự thật mới có thể chứng minh hết thảy. "Mộng cô nương, nói như thế nào ta cũng đã bỏ ra một ngân tệ cho lần khảo hạch này, nàng nói như vậy để cho ta rời đi làm ta quả thật rất khó chấp nhận, nàng xem như thế này có được không, cho ta một cơ hội làm một món ăn thử xem có được không."

Mộng cô nương có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng, Niệm Băng chấp nhất như vậy thật sự là nàng không nghĩ tới, lãnh đạm nói: "Không cần phiền toái làm đồ ăn như vậy, nhìn thấy các món ăn bên kia không? Chỉ cần trong nửa canh giờ ngươi có tài năng đem tất cả đồ ăn bán hết thì có thể chứng minh ngươi có thiên phú làm một trù sư, ngươi có thể tùy ý cải thiện mấy món ăn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là dưới tính huống ăn không chết người."

Niệm Băng theo phương hướng ngón tay của Mộng cô nương nhìn lại, chỉ thấy một cái quầy khác cách cái quấy này không xa, trên quầy có một tấm vải trong suốt che lại, chỗ đó có hơn mười bàn thức ăn, cái này không phải là một phần nhỏ bình thường, mỗi một bàn đồ ăn sắp lên chén đĩa có thể đủ cho hơn mười bàn, cứ như vậy mà tính, ít nhất mỗi khách nhân phải mua hơn ba phần thì mới có thể đem tất cả bán hết, trong nửa canh giờ bán hết mấy cái này rõ ràng là muốn làm khó chính mình. Mỉm cười, Niệm Băng cũng không có nói thêm cái gì, đi đến bồn nước bên cạnh rửa tay sạch sẽ rồi đi thẳng vào phía sau quầy.

Sau quầy vốn đã có một gã đầu bếp trẻ tuổi, lời của Mộng cô nương hắn tự nhiên nghe được, thấy Niệm Băng đi tới hắn làm một cái thủ thế xin mời, vẻ mặt như là đang xem một vở kịch vui. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Nhìn mấy món ăn hình thức đơn giản trước mặt, Niệm Băng cầm lấy chiếc đũa nhấm nháp một ít, sau khi tính toán hắn bắt đầu bắt tay vào làm việc. Đầu tiên, hắn lựa chọn chính là một mâm Lương Phan Hoàng Qua (rau trộn dưa chuột), trực tiếp mang cái mâm từ phía sau rèm ra phía trước đặt ở trên quầy, hướng tên đầu bếp bên cạnh đang xem nào nhiệt nói: "Có thái đao không?"

Tên đầu bếp kia sửng sốt một chút nói: "đây mà mua lương thái (Món rau trộn) không phải là thục thực (đồ ăn nầu chín), ngươi muốn lấy thái đao làm gì?" hăn không nghĩ rằng tên thanh niên dung mạo anh tuấn trước mặt còn có thể làm cái gì.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Không có thái đao ngươi muốn ta bán thế nào đây? Làm ơn cấp cho ta một thanh thái đao, nếu trong nửa canh giờ ta bán không được tự nhiên sẽ rời đi."

"Cấp cho hắn thái đao." Thanh âm của Mộng cô nương truyền đến, tên đầu bếp trẻ tuổi kia đáp ứng một tiếng rồi chạy vào phía sau trù phòng, chỉ trong chốc lát đã cầm ra một thanh thái đao trở lại.

Tiếp nhận thái đao, Niệm Băng chuyển qua chuyển lại trong tay, đem ngón cái đặt tại lưng đao, ngón trỏ đặt sát tại lưỡi đao, ngón giữa, ngón áp út và ngón út nắm chặt lấy chuôi đao. Tuy nhiên chiều rộng của thân đao này cũng không thích hợp cho hắn nhưng bây giờ không phải là lúc bại lộ ma pháp của chính mình, chỉ có thể miễn cưỡng như thế này. Quay đầu nhìn thoáng qua Mộng cô nương, nàng đang nhìn chằm chằm vào chính mình, chỉ là bây giờ trong mắt nàng đã không còn vẻ khinh thường như trước kia mà thay vào đấy là vẻ mặt ngưng trọng, xem ra nàng đã chú ý đến thủ pháp nắm đao của mình.

"Thúy Mộng Hoàng Qua, có ai muốn một phần hay không?" Niệm Băng đề cao thanh âm hô to một tiếng, sự im lặng trong quán cơm nhất thời bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, phần lớn đều mang vẻ mặt căm ghét nhưng rất nhanh vẻ mặt của bọn họ đã chuyển thành kinh ngạc bởi vì nhìn thấy thái đao trong tay Niệm Băng di chuyển. Chiều rộng của thái đao vốn không hợp với đôi tay hắn nhưng khi Niệm Băng dùng cứ như là nước chảy mây trôi, mặt trước đao cứ xoay tròn như là bông vụ, cổ tay hắn dường như không có xương cốt tùy ý chuyển thành tư thế mà hắn muốn, mà Lương Phan Hoàng Qua dưới chuyển động của thái đao cũng hề bắn tung tóe, chỉ là vốn Hoàng Qua đang là hình thoi lại chuyển thành một hình dạng mới. Cái gì là Thúy Mộng Hoàng Qua? Rất đơn giản chính là tất cả Hoàng Qua đều biến thành hình chữ mộng (梦), mà những miếng Hoàng Qua bị vỡ thì cũng được tách qua một bên một cách xảo diệu. Không có một chút nào ảnh hưởng, tay của Niệm Băng cực kỳ ổn định, mỗi một lần run lên một chút thì sẽ có hơn mười khối Hoàng Qua biến thành hình chữ mộng (梦), chỉ là thái đao không thật sự vừa tay khiến cho chữ mộng cũng không hoàn toàn giống lắm, nhiều ít cũng có một chút khác biệt nhưng mà đối với hắn bây giờ mà nói vậy là đủ rồi.

Rất nhiều khách nhân tới gần quầy xem cho rõ ràng, chỉ mỗi đao ảnh tung bay trong tay Niệm Băng đã đủ để hấp dẫn bọn họ. Một tên trung niên vóc người trung bình cũng đi đến trước quầy đồ ăn, vừa thấy biến hóa của Hoàng Qua nhất thời giật mình há to miệng, cái này đã không còn nằm trong phạm trù trù nghệ nữa rồi, đao pháp tinh diệu như thế căn bản không phải là người thường như hắn có thể giải thích được.

Đao trong tay Niệm Băng ngừng lại, mỉm cười nói: "Muốn một phần sao? Một ngân tệ một phần."

Tên trung niên sửng sốt một chút: "Một ngân tệ? Có lầm hay không, cái này vốn ba đồng tệ một mâm mà, làm một chút đã đắt gấp ba rồi sao?"

Niệm Băng ngạo nghễ nói: "Ngươi nghĩ rằng chữ mộng (梦) này không đáng giá một ngân tệ sao?"

Tên trung niên hướng Niệm Băng giơ ngón tay cái lên nói: "Đáng giá, tiểu tử đao công này của ngươi thật sự là thần kỳ a! Cho ta một phần đi, một ngân tệ thì một ngân tệ."

Niệm Băng mỉm cười, xuất ra một phần Thúy Mộng Hoàng Qua, chỉ vào quấy bên kia nói: "Mời đem tiền đưa cho Mộng cô nương, còn ai muốn Thúy Mộng Hoàng Qua nữa không?"

Vài khách nhân ở gần đó đã đứng lên, cho dù không mua nhưng lòng hiều kì thúc dục đã khiến cho bọn họ muốn đến xem rốt cuộc đã xảy ra cái gì, khi bọn hắn nhìn thấy Hoàng Qua hình chữ mộng (梦) thì tất cả đều ngây ngốc, đao pháp thần kỳ như thế khiến cho bọn họ đều chịu bỏ tiền ra mua một phần, lúc NIệm Băng còn muốn tiếp tục bán Thúy Mộng Hoàng Qua thì thân ảnh Mộng cô nương lại xuất hiện trước mặt hắn.

"Tốt lắm, không cần bán nữa, Cẩm Tự Hư Dũ mà chỉ trị giá một ngân tệ thôi sao?" Ánh mắt Mộng cô nương nhìn Niệm Băng có chút phức tạp, ngăn cản hắn tiếp tục làm Thúy Mộng Hoàng Qua.

Niệm Băng mỉm cười, đặt thái đao trong tay xuống nói: "Ta bây giờ có còn là một trù nghệ bạch si không? Không biết có được tính là thông qua kiểm tra hay không?"

Mộng cô nương gật đầu nói: "Ngươi theo ta đến đây. Các vị, thực xin lỗi, đây là tân đệ tử của trù nghệ hệ chúng ta, đã quấy rầy mọi người ăn cơm." Nói xong, dẫn Niệm Băng đi ra phía sau.

Xuyên qua phòng bếp bận rộn, Mộng cô nương trực tiếp dẫn Niệm Băng đến phía sau của căn nhà, "Cẩm Tự Hư Dũ của ngươi là theo ai học vậy?" Giọng nói của Mộng cô nương có chút dồn dập.

Niệm Băng nói: "Là một lão nhân dạy ta, ta cũng không biết hắn tên là gì, truyền thụ cho ta vài ngày đao công hắn đã rời đi."

Mộng cô nương vốn ánh mắt đang trừng lên lại càng mở to thêm nữa, "Ngươi nói cái gì? Chỉ là mấy ngày mà thôi sao? Ngươi cho ta là kẻ ngốc chắc, người thường luyện Cẩm Tự Hư Dũ không có danh sư chỉ điểm cho dù là mười năm cũng không có thành tích gì, đao công của ngươi rốt cuộc là học của ai?"

Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Mộng cô nương, nàng không biết là mình hỏi nhiều lắm sao? Việc ta học đao công của ai là điều bí mật, ta đến trù nghệ học viện là để đi học chứ không phải là nhận sự tra hỏi của nàng."

Thần sắc vội vàng của Mông cô nương bình hòa được một ít, gật đầu nói: "Thực xin lỗi, lúc trước coi thường ngươi là ta sai, ta hướng ngươi bồi lễ." Nói xong, hướng Niệm Băng hành lễ.

Niệm Băng muốn lại đỡ nàng nhưng nghĩ đến nam nữ khác biệt, đưa hai tay ra nhưng lại dừng lại giữa không trung, "Mộng cô nương không cần khách khí, nhìn đôi tay linh họat kia hẳn là cũng rất am hiểu đao công a, có cơ hội chúng ta có thể luận bàn thêm một chút. Ta tới nơi này đúng là muốn gia thâm thêm về trù nghệ của chính mình."

Hàn ý ở trong mắt Mộng cô nương đã giảm đi vài phần, nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đến học viện báo danh, trù nghệ hệ chúng ta cũng có các loại chương trình học, ta sẽ hướng hệ chủ đề cử ngươi."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy phiền toái Mộng cô nương rồi. Ta đã hi vọng có thể ở chỗ này học được một ít tri thức."

Mộng cô nương gật đầu nói: "Mời đi theo ta." đối với Niệm Băng rõ ràng khách khí rất nhiều, hai người từ sân sau rời khỏi khách sạn hướng phía sau đi đến.

Khi Niệm Băng chính thức đi vào Lan Mộng học viện, trong lòng hắn cảm thấy kinh ngạc khó có thể che dấu được, nói là học viện không bằng nói nơi này là một tòa tiểu thành thị đi. Bức tường bao quanh học viện là một bức tường thành cao mười thước. Thậm chí cả thủ vệ cửa thành cũng mặc quân phục tiêu chuẩn của Áo Lan đế quốc, chỉ có tấm biển thật lớn trên đại môn mới có thể nhìn ra nơi này là một học viện.

Mộng cô nương nhìn thấy ánh mắt gần như ngu ngốc của Niệm Băng không khỏi bật cười, nàng bình thường như băng lãnh đột nhiên cười rộ lên nhất thời như là làm gió xuân kéo đến trong mùa đông làm hấp dẫn ánh mắt của Niệm Băng, nói: "Lan Mộng học viện có lịch sử lâu đời, là một trong học viện cổ xưa nhất của Ngưỡng Quang đại lục, học viện chiếm cứ ba phần diện tích của Lan Mộng thành, có thể nói là thành trong thành, ngươi xem mấy cái thành tường này đó chính là tác phẩm của đám học sinh kiến trúc hệ, trong đó còn có thiết kế các hệ thống phòng ngự, sắp xếp hệ thống thủy hệ, hệ thống phản kích và nhiều loại khác, nghe nói lực phòng ngự so với tiểu thành bình thường còn mạnh hơn nhiều lần. Vệ binh canh cửa cũng không phải là quân nhân chân chính mà là các đồng học của vũ kỹ hệ. Vũ kỹ hệ là nổi danh nhất trong các hệ, hệ chủ Nhâm của vũ kỹ hệ là một trong những vũ thánh lợi hại nhất trên đại lục bài danh thứ năm trong mười đại cao thủ vũ kỹ của đại lục. Có sự hấp dẫn đó khiến cho vũ kỹ hệ có nhiều đệ tử nhất trong học viện, đại khái chiếm khoảng năm phần của học viện. Vũ kỹ học viện của chúng ta đã cấp cho đế quốc không ít nhân tài, chỉ cần là người tốt nghiệp hợp cách đều là đối tượng chiêu mộ của đế quốc kỵ sĩ đoàn, thậm chí còn có cơ hội tiến vào vương bài của đế quốc Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn."

Niệm Băng trong lòng thầm tán thưởng quy mô của Lan Mộng học viện này, trên mặt đã lấy lại được vẻ bình thường, gật đầu nói: "Thực lực học viện thật sự là hùng hậu a! Nhưng mà ta đối với các hệ khác không có cách nào cảm thấy hứng thú, Mộng cô nương sao không giới thiệu về trù nghệ hệ của chúng ta, nàng rốt cuộc là sư phụ hay là đệ tử thế? Nhìn bộ dáng của nàng cũng không đến hai mươi tuổi a."

*Hoàng Qua: dưa chuột

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK