- Ra mắt giáo chủ.
Mặc dù với thân phận bọn họ không cần cúi đầu, nhưng lễ nghi không thể bỏ được.
Niệm Băng vội vàng cung kính nói với mấy vị Tiền bối:
- Ra mắt các vị Trưởng lão. Gia gia, người sao cũng đến đây?
Vẻ mặt Dung Thân Vương trở nên ngưng trọng, mặt bình tĩnh như nước, nhìn Tích Lỗ ở bên cạnh, trầm giọng nói:
- Nghe nói ngươi trở thành sứ giả của Băng Nguyệt Đế quốc, có chuyện này sao?
Từ khi Dung Băng có được tin tức Niệm Băng đã đến, lại biết Niệm Băng triệu bảy Trưởng lão đến nghị sự, nên lão lập tức chạy đến đây.
Niệm Băng vuốt cằm nói:
- Không sai. Con lần này chính là đại biểu cho Băng Nguyệt Đế quốc mà đến. Đây là Tích Lỗ đại ca là bằng hữu của con. Người một nhà cả, không có gì không tiện cả
Vừa nói, Niệm Băng vừa đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống.
Dung Thân Vương vẫn luôn nhìn theo Niệm Băng, nhìn thấy hắn ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Việc này ngươi cần phải giải thích cho ta
Niệm Băng lạnh nhạt trêu chọc, nói:
- Gia gia, một khi người đã giao Huyết Sư giáo cho con, như vậy, người nên tin tưởng vào quyết định của con. Tôn chỉ của Huyết Sư giáo là gì con hiểu rất rõ. Con có khả năng xử lý được. Người đến vừa khéo, con cũng đỡ phải đi tìm người. Có một số việc con muốn bàn bạc với người đây.
Vẻ mặt Dung Thân Vương dịu đi một chút, nói:
- Niệm Băng, ta lúc trước quyết định truyền chức vị Giáo Chủ cho ngươi, chính là coi trọng vào năng lực của ngươi. Ta tin rằng Huyết Sư giáo dưới sự lãnh đạo của ngươi có thể phát triển rất tốt. Nhưng lần này, ngươi lại đại biểu cho Băng Nguyệt Đế quốc đến đây, cùng đi còn có Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự. Khiến ta không thể không hoài nghi mục đích của ngươi. Ngươi nên biết đại hội Bốn nước quan trọng thế nào đối với Hoa Dung Đế quốc Chúng ta. Còn nữa, ngươi đã mất tích hơn một năm, ngươi là người lãnh đạo của một Giáo, ngươi làm việc không có trách nhiệm như vậy, làm ta sao có thể yên tâm được chứ?
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Người yên tâm. Bây giờ con sẽ giải thích với người. Đầu tiên, con hỏi người một chuyện: Đại hội bốn nước rất quan trọng với Hoa Dung Đế quốc, nhưng đối với Dung gia Chúng ta có quan trọng như vậy không?
Dung Thân Vương ngẩn người, vẻ mặt bảy vị Trưởng lão bên cạnh hơi động, dường như đang muốn xem Niệm Băng định nói gì. Dung Thân Vương nhíu mày nói:
- Đối với Dung gia Chúng ta đương nhiên cũng quan trọng. Hoa Dung Đế quốc là căn cơ của Chúng ta. Hoa Dung Đế quốc mạnh mẽ, thì Dung gia tự nhiên cũng mạnh theo
Niệm Băng lạnh nhạt nói:
- Nếu quả thực đơn giản như vậy, thì Huyết Sư giáo cũng không nên tồn tại. Gia gia, con muốn nói với người, Huyết Sư giáo tồn tại vì Dung gia, chứ không phải tồn tại vì Hoa Dung Đế quốc. Nếu không phải vì con không có mặt trong Giáo thì chuyện của Kì Lỗ Đế quốc ta tuyệt đối không để bổn giáo giúp người làm việc.
Dung Thân Vương nhìn đôi mắt màu Lam của Niệm Băng, trong lòng đã hiểu được một ít ý hắn muốn nói, trầm giọng nói:
- Ngươi nói tiếp đi
Niệm Băng nói:
- Huyết Sư giáo Chúng ta, mặc dù là thế lực ngầm khổng lồ nhất của Ngưỡng Quang Đại lục nhưng vẫn luôn luôn thần bí, thậm chí không có mấy người biết sự tồn tại của Chúng ta. Nhưng ở Kì Lỗ đế quốc, bổn giáo đã tổn thất không nhỏ. Chỉ cần là người có tâm, liền có thể thấy được Hoa Dung Đế quốc đã lợi dụng lực lượng không thuộc về mình. Hoa Thiên đại đế là huynh đệ của người. Nhưng người có nghĩ đến không, hắn lúc này là Đế vương, rất quen thuộc với tình huống trong quân đội, chỉ sợ bí mật của bổn giáo đã bị bại lộ một chút. Hơn nữa trong chiến dịch đó, tổn thất của bổn giáo không hề nhỏ, chẳng lẽ đây là hy vọng của người sao? Tính mạng của huynh đệ bổn giáo phải trả giá vì Hoa Dung Đế quốc sao? Người luôn luôn là thần tử, có lẽ người không sợ bốn chữ Công Cao át chủ. Nhưng một khi người đã giao nhiệm vụ bảo vệ Dung gia cho con, con không thể không nghĩ nhiều một chút. Cho nên, con đã quyết định, bắt đầu từ bây giờ, không có lệnh của con, Huyết Sư giáo sẽ không xuất lực vì Hoa Dung Đế quốc nữa
Nghe được những lời này của Niệm Băng, bảy vị Trưởng lão đều khẽ vuốt cằm. Đại Trưởng lão càng tán thưởng. Lúc trước khi Dung Thân Vương quyết định đển Huyết Sư giáo trợ giúp Hoa Dung Đế quốc tấn công Kì Lỗ đế quốc, lão đã từng có ý phản đối. Nhưng lúc đó Niệm Băng lại không có ở đó, mà các vị Trưởng lão còn lại đều ủng hộ Dung Thân Vương, cho nên đến cuối cùng vẫn tiến hành. Niệm Băng mặc dù không có tham gia chiến dịch lần đó, nhưng phân tích của hắn lúc này rất chính xác. Mỗi một cái phán đoán đều như tận mắt nhìn thấy vậy.
Dung Thân Vương lạnh giọng nói:
- Nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là Ma Pháp sư có thể thống nhất Đại lục. Chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không ngừng cố gắng vì điều đó
Niệm Băng mỉm cười đứng dậy nói:
- Gia gia, xin người trước tiên bình tĩnh một chút được không? Không sai, con hiểu nguyện vọng cuối cùng của một vị Thống soái. Nhưng con vẫn dùng câu nói đó. Những điều người cố gắng, đều là cố gắng vì Hoa Dung Đế quốc, mà không phải vì Dung gia của Chúng ta. Tiếp theo, Thống nhất đại lục cũng không nhất định là phải đi chinh phục. Với phương pháp thống nhất của người, được lợi cuối cùng chỉ có thể là Hoa Dung Đế quốc. Nhưng, nếu lấy phương pháp thống nhất của con, được lợi chính là Dung gia của Chúng ta. Khi Băng Nguyệt Đế quốc thay vua đã xảy ra biến hóa, con tin rằng người biết rất rõ. Mặc dù con cũng không phải là Quân vương của Băng Nguyệt Đế quốc, nhưng con dám nói, chỉ cần con ra lệnh một tiếng, Băng Nguyệt Đế quốc sẽ biến đổi thực sự, trở thành căn cứ địa tốt nhất của Dung gia Chúng ta. Đây là điều mà người đi chinh chiến bao năm đạt được sao? Mục đích cuối cùng của con chỉ có một, đó chính là lấy lực lượng của Huyết Sư giáo Chúng ta khống chế mỗi một quốc gia trên Đại lục, trở thành vị Vua chính thức của Đại lục. Con nghĩ, hiệu quả như vậy còn hơn việc chinh chiến của ngài rất nhiều
- Ta đồng ý với cách của Giáo Chủ.
Đại Trưởng lão đứng dậy, đi đến phía sau Niệm Băng. Dung Thân Vương là con trai lão, lão sao không rõ suy nghĩ của con mình chứ?
Dung Thân Vương nhìn thấy cha chủ động đi đến sau lưng cháu mình, trong mắt không khỏi xuất hiện vẻ mất mát. Các vị Trưởng lão khác cũng trước sau đi đến sau lưng Niệm Băng, dùng hành động chứng minh mình ủng hộ Niệm Băng. Mặc dù Niệm Băng đã biến mất trong hơn một năm, nhưng hành động biến thiên ở Băng Nguyệt Đế quốc hầu như không có khả năng hoàn thành đã do một tay hắn thao túng mà hoàn thành, mang đến lợi ích rất lớn cho Huyết Sư giáo. Cũng chính là với hành động lần đó, khiến cho Niệm Băng có một uy vọng rất cao trong giáo, chính thức nhận được sự thừa nhận của Huyết Sư giáo Thất Lão. Niệm Băng đã dùng hành động chứng minh suy nghĩ của mình có thể thi hành.
Nhìn bảy vị Trưởng lão, lại nhìn Niệm Băng, Dung Thân Vương chua xót nói:
- Có lẽ, ta thực sự đã già.
Đại Trưởng lão không khỏi tức giận nói:
- Hỗn đản, dám trước mặt ta dám nói là già, ngươi không phải là già, mà là hồ đồ
Dung Thân Vương lúc này mới nghĩ đến mấy vị Trưởng lão trước mặt đều là Trưởng bối của mình, không khỏi xấu hổ nói:
- Cha, con không phải có ý đó. Một khi mọi người đã quyết định ủng hộ Niệm Băng, con cũng không có gì để nói. Thực ra con cũng hiểu được lời Niệm Băng nói rất có lý. Nhưng con càng muốn dùng thực lực của mình, dùng máu và sắt thống nhất cả Đại lục
Niệm Băng đứng lên, đi đến bên cạnh Dung Thân Vương, đỡ lão ngồi xuống:
- Ga gia, thực ra người không cần bận tâm. Con quyết định như vậy là dựa theo cả cục diện. Là vị thống soái mạnh nhất của Đại lục, con hiểu kì vọng trong lòng người. Nhưng Ngưỡng Quang Đại lục Chúng ta lúc này không thể xảy ra chiến tranh được nữa. Bời vì kẻ thù bên ngoài lúc nào cũng có thể xuất hiện. Đối mặt với kẻ thù cường đại, chúng ta chỉ có thể liên hợp hoàn toàn, không phân biệt quốc gia mà liên hợp mới có thể đối phó được. Mặc dù điều con nói không biết khi nào sẽ xuất hiện, cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện, nhưng Chúng ta không thể không đề phòng.
Nhìn thấy ảnh mắt kinh ngạc của Dung Thân Vương và bảy vị Trưởng lão, Niệm Băng tiếp tục nói:
- Mọi người nhất định muốn biết hơn một năm nay con đã đi đâu, mà ngay cả mạng lưới tình báo của Huyết Sư giáo cũng không thể tìm được con. Đây là bởi vì con căn bản không có ở trên Ngưỡng Quang Đại lục. Người thường không biết sự tồn tại của nơi đó, nhưng con nghĩ, mọi người nhất định sẽ biết, chính là Thần Chi đại lục nơi Chúng Thần tụ tập. Con chính là đến đó nên mới mất tích hơn một năm trời
- Cái gì? Ngươi đến Thần Chi đại lục?
Dung Thân Vương sợ hãi kêu lên. Đối với người của Ngưỡng Quang Đại lục mà nói, Thần Chi đại lục là một nơi rất thần bí, nơi đây có Chúng thần trong truyền thuyết.
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Không sai. Con chính là đi đến Thần Chi đại lục. Con lưu lại đó gần một năm rưỡi, con rốt cuộc hiểu được Thần là cái gì. Cái gọi là Thần thực ra cũng là người mà thôi. Bọn họ có lịch sử rất lâu đời. Hơn nữa, những tên Thần này, còn xa mới bằng được Thần thánh trong tưởng tượng của mọi người. Bọn họ đều là những kẻ ích kỷ. Không thể phủ nhận, đám Thần Nhân này đều có thực lực rất cường đại. Mặc dù có cấm chế phong ấn khiến bọn họ không thể dễ dàng đi vào Đại lục của Chúng ta. Nhưng con có thể khẳng định, một khi bọn họ xuất hiện, thì tuyệt đối sẽ mang lại tai nạn đến cho Ngưỡng Quang Đại lục. Kẻ thù có thể xuất hiện mà con nói chính là chỉ bọn chúng. Số lượng Thần Nhân mặc dù không nhiều, nhưng yếu nhất trong bọn chúng cũng có thực lực xấp xỉ Vũ Thánh. Thần Chi đại lục không hề tốt đẹp như trong truyền thuyết, Ngưỡng Quang Đại lục so với nơi đó chính là Thiên đường. Một đám Thần Nhân có thực lực cường đại nếu đi từ Địa ngục đến Thiên đường sẽ làm cái gì?
Lập tức, Niệm Băng đơn giản nói qua những gì mình biết về Thần Chi đại lục ra một lần, nhưng giấu về Phong ấn chi bình Mặc Áo Đặc Tư và bốn Chân Thần. Cũng không nói mình tại sao mình lại phải đến đó.
- Chính là vì có sự uy hiếp đó, nên đối với Chúng ta mà nói, nhất định phải phát triển thật nhanh khi còn đang hòa bình, dựa vào ưu thế về số lượng đối phó với Thần Chi đại lục. Cho dù bọn họ không đến, Chúng ta cũng vẫn phải chuẩn bị. Nếu không, Ngưỡng Quang Đại lục sẽ phát sinh biến hóa rất lớn, xảy ra tai nạn rất lớn
Nhìn vẻ mặt không dám tin tưởng của Dung Thân Vương và bảy vị Trưởng lão, Niệm Băng gật gật đầu với Tích Lỗ. Màn hào quang màu vàng bắt đầu khởi động, ngụy trang của Trường Sinh đao trong nháy mắt được thu lại, lộ ra dáng vẻ thật của Tích Lỗ.
- Ải Nhân tộc trong truyền thuyết, không biết gia gia và bảy vị Trưởng lão đã nghe nói qua chưa. Nhưng con có thể nói cho mọi người biết, thực lực của Tích Lỗ đại ca đã vượt xa Thần Sư, tiếp cận đến cấp mười ba, cũng chính là cao thủ Thần Cấp trên Thần Chi đại lục. Con nghĩ điều này đã có thể chứng minh lời con nói
Yên lặng, tất cả mọi người trong hội nghị trầm mặc. Niệm Băng trở lại ngồi ở vị trí của mình. Hắn không hề vội vàng, hắn biết, những lời mình nói đối với đám người Dung Thân Vương dù sao cũng rất khó tin, bọn họ cần một thời gian để suy nghĩ. Hắn cũng tin rằng, với trí tuệ của gia gia mình, không khó để hiểu được suy nghĩ của mình.
Thật lâu sau, Đại Trưởng lão mở miệng trước tiên:
- Niệm Băng, vậy suy nghĩ lúc này của ngươi như thế nào? Ta muốn nghe ý tưởng của ngươi.
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Con nghĩ rất đơn giản. Duy trì cục diện hiện tại của Đại lục. Hoa Dung Đế quốc và ba Đế quốc còn lại Nam bắc giằng co, cùng nhau phát triển. Bốn nước hòa đàm tự nhiên phải hoàn thành. Đồng thời, Áo Lan Đế quốc, Băng Nguyệt Đế quốc và Lãng Mộc Đế quốc sẽ kết thành liên minh. Nói như vậy, Hoa Dung Đế quốc cũng không có lý do để tấn công ba nước, chỉ có thể như vậy, mới có thể khiến Đại lục trở lại hòa bình.
Hắn nói lại những lời đã nói với Lạc Nhu và Mộc Tinh lúc trước một lần, cũng nói rõ quan điểm của mình. Niệm Băng biết, Đại hội bốn nước mặc dù mới bắt đầu nhưng chỉ cần gia gia của mình đồng ý với ý tưởng của mình, thì đại cục đã định. Hội nghị cử hành sẽ chẳng xảy ra chuyện xấu gì. Mục đích của Hoa Dung Đế quốc đã đạt được, đồng thời mục đích của Niệm Băng cũng đạt được.
Dung Thân Vương nói:
- Chuyện của Hoa Dung Đế quốc không phải một mình ta có thể quyết định được. Niệm Băng, mặc dù ta đồng ý với phương án của ngươi. Nhưng ngươi có nắm chắc thuyết phục được người bạn già của ta không? Hội nghị lần này là do Tô Càng chủ trì. Ngươi muốn thuyết phục hắn cũng không phải là một chuyện đơn giản. Nói về trí tuệ, ta chưa thấy ai cao minh hơn hắn.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Con và người thông minh nói chuyện, con nghĩ Tô gia gia sẽ hiểu được thế cục hiện giờ. Huống chi lúc này Hoa Dung Đế quốc cũng chỉ cần hòa bình mà thôi. Còn về sau này, chỉ cần ba đế quốc còn lại phát triển, Hoa Dung Đế quốc muốn phát động công kích cũng không phải một chuyện dễ dàng. Trước khi đến đây, con đã suy nghĩ rất cụ thể. Sau thời gian này, điều mà Huyết Sư giáo phải làm chính là xâm nhập vào Lãng Mộc Đế quốc và Áo Lan Đế quốc. Khi hai Đế quốc này cũng giống như Băng Nguyệt Đế quốc, thì Dung gia Chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ suy tàn.
Dung Thân Vương gật gật đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý với cách làm của ngươi. Sự thật mà nói, Huyết Sư giáo cũng chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Chỉ cần ba nước kia đồng ý hòa đàm, thì hội nghị lần này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Niệm Băng đứng lên nói:
- Gia gia, con về trước đây. Tương lai của Dung gia còn phải dựa vào người. Đợi hòa đàm chấm dứt, con sẽ lập tức rời khỏi đây. Có tin tức gì con sẽ thông qua Huyết Sư giáo thông báo cho người. Tăng cường luyện binh, tăng cường thực lực mà Chúng ta có thể nắm giữ, lấy bất biến ứng vạn biến, là thượng sách. Bảy vị Trưởng lão, con đi trước.
Trong tiếng đưa tiễn của bảy vị Trưởng lão, Niệm Băng mang theo Tích Lỗ rời khỏi trụ sở bí ẩn của Huyết Sư giáo. Mặc dù nói chuyện rất ngắn, nhưng hắn đã đạt đến hiệu quà mình muốn, vậy là đủ rồi. Bây giờ hắn còn có một mục tiêu. Chỉ cần thuyết phục được mục tiêu cuối cùng này, thì Đại hội bốn nước đã hoàn toàn nằm trong bàn tay khống chế của hắn. Khi Niệm Băng và Tích Lỗ trở lại lữ quán, trời đã dần tối. Còn chưa đi đến cửa phòng mình, hắn đã nghe thấy tiếng cười vui ở vách phòng bên.
Tích Lỗ chép chép miệng nói với Niệm Băng:
- Đi đi, bồi tiếp mấy bà vợ của ngươi đi. Ta về trước tu luyện một lát, chữa thương cho khỏi.
Nói xong, hắn mở cửa đi vào trong phòng. Niệm Băng nhẹ nhàng đi đến trước cửa, vừa lúc nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong. Thông quan Thiên Nhãn Huyệt, hắn rõ ràng phát hiện trong phòng chẳng những có Long Linh tam nữ, mà còn có cả Lạc Nhu và Ngọc Như Yên.
Chỉ nghe Long Linh nói:
- Niệm Băng đi lâu như vậy sao còn chưa về?
Phượng Nữ bật cười nói:
- Linh Nhi muội muội. Ngươi không thể như vậy chứ, vừa mới tách ra một lát, ngươi đã nghĩ đến hắn. Chúng ta phải liên hợp lại, nếu không sau này bị hắn khi dễ đó?
Ngọc Như Yên nói:
- Phượng Nữ, Thần Thần, Linh nhi, các ngươi đều đã quyết định lấy Niệm Băng sao?
Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh trong chốc lát. Niệm Băng bên ngoài cũng vểnh tai lên, muốn nghe xem tam Nữ trả lời như thế nào.
Người mở miệng đầu tiên chính là Lam Thần, nàng nũng nịu nói:
- Mẹ, chuyện của Chúng con người đã biết, con không lấy hắn làm chống còn có thể lấy ai được chứ? Tỷ tỷ và Linh Nhi còn biết hắn trước con, các nàng chỉ sợ cũng không thể rời xa Niệm Băng. Khi đó, Niệm Băng đã liều mạng để cứu con, cũng giúp Tỷ tỷ và Linh Nhi mở ra Thiên Nhãn Huyệt. Từ trong Thiên Sứ chi lệ, Chúng con đã hiểu được trái tim hắn. Thực ra, mỗi một người đàn bà đều có lòng ghen, đều hy vọng mình có thể chiếm giữ người mình yêu. Nhưng Chúng con lại không hy vọng Niệm Băng khó xử vì mình. Tỷ tỷ, Linh Nhi và con đã thương lượng qua, một khi hắn đã yêu Chúng con, mà Chúng ta cũng không thể nào bỏ hắn, vậy chỉ có thể ở cùng một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ. Con nghĩ, chúng con ở chung sẽ rất tốt.
Phượng Nữ và Long Linh nhìn nhau, đồng thời gật gật đầu. Ngọc Như Yên chán nản than nhẹ một tiếng, nói:
- Thật sự là quá tốt cho tiểu tử này. Vậy các ngươi quyết định bao giờ xác lập quan hệ với hắn?
Phượng Nữ nói:
- Tâm nguyện lớn nhất của Niệm Băng chính là có thể cứu cha mẹ của mình ra. Chờ khi chúng ta đón được Bá phụ, bá mẫu rồi nói sau. Mẹ, Chúng con tin rằng Niệm Băng sẽ không làm Chúng con thiệt thòi.
Long Linh nói:
- Đúng thế. A di, Niệm Băng mặc dù đôi khi thần thần bí bí, nhưng hắn đối với Chúng con rất tốt. Gả cho một nam nhân nguyện hi sinh tính mạng của mình cho Chúng con, Chúng con còn gì phải bất mãn chứ? A di, người an tâm đi. Chúng con chính là ba tỷ muội, hắn nếu dám khi dễ chúng con, thì sau này…
Niệm Băng đang đứng ngoài cửa, mắt hơi ươn ướt. Từ lúc trở về đến giờ, hắn luôn bận rộn vì thế cục của Đại lục, chưa có cơ hội nói chuyện với ba nàng. Lúc này nghe ba nàng nói về mình như vậy, trong lòng hắn rất ấm áp. Đúng lúc, này Niệm Băng đột nhiên cảm giác một cỗ khí tức giá lạnh ở sau lưng, theo bản năng xoay người lại. Vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự. Trong lòng cả kinh, Niệm Băng thầm nghĩ, sao mình lại có thể bỏ quên bà ta chứ. Mình nghe thấy, chỉ sợ bà ta cũng nghe thấy. Thân phận của Thần Thần lần này chỉ sợ không thể che dấu được nữa.
Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự lạnh lùng nói:
- Lần trước người sử dụng Thần Hàng thuật bên ngoài Băng Nguyệt Thành là ngươi?
Niệm Băng lúc này đã không còn gì để mà giấu diễm nữa, gật gật đầu nói:
- Không sai, người đó chính là ta.
Âm thanh bên ngoài lập tức khiến đám người trong lòng kinh hãi. Thân ảnh lóe lên, ba mẹ con Ngọc Như Yên, Long Linh và Lạc Nhu đi ra. Lam Thần lúc này đã đưa trả Thần Lộ Đao cho Niệm Băng, nên trên người không hề ngụy trang. Chợt nhìn thấy Sư phụ mình, lập tức cúi đầu, không nói lên lời. Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự nhìn Băng Vân, lại nhìn Niệm Băng, hàn quang trong mắt trở nên rất phức tạp, gật gật đầu nói:
- Tốt, quá tốt. không ngờ rằng, kết cục của hai đệ tử mà ta đắc ý nhất trong cuộc đời này lại đều như vậy. Băng Linh, Băng Vân đều rời khỏi ta mà đi. Tốt, tốt, tốt, Niệm Băng, với thực lực và trí tuệ của ngươi, chuyện bên này ngươi có thể hoàn toàn tự giải quyết, ở đây không cần đến ta nữa. Trăm ngày sau, ta chờ ngươi ở Băng Thần Tháp, đến đó quyết định sống chết của cha mẹ ngươi. Băng Vân, đến lúc đó ngươi theo hắn đến gặp ta. Nếu đến lúc đó không thấy, hậu quả các ngươi biết rồi đó.
Nói xong, bà ta không hề dừng lại một giây, xoay người đi về phòng của mình.
- Sư phụ
Lam Thần đau đớn kêu lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất. Hình dáng buồn bã của Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự khiến trái tim nàng đau đớn, công ơn dưỡng dục bao năm, sao có thể quên được chứ?
Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự dừng bước lại:
- Không cần gọi ta là Sư phụ. Lời dặn dò của ta ngươi đã sớm quên. Ngươi lúc này đã có mẹ, có Nam nhân, không cần đến vị Sư phụ là ta nữa
- Không, không phải vậy. Sư phụ…
Nước mắt chảy xuống mặt Băng Vân. Băng Tuyết Nữ Thần Tế tự không hề dừng lại nữa, trở về phòng của mình. Cho dù thông minh như Niệm Băng lúc này cũng không biết Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự đang suy nghĩ cái gì. Nhưng có thể khẳng định, bà ta sẽ không lưu lại đây nữa. Niệm Băng tự tin, với thực lực của mấy người mình, hơn nữa còn có Tích Lỗ hoàn toàn có thể giết chết bà ta. Nhưng hắn đã đáp ứng với Lam Thần là không giết Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự, bây giờ, nên làm thế nào? Trăm ngày sau, chỉ sợ sẽ trở thành trận quyết chiến cuối cùng. Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự đi rồi, mang theo thuộc hạ của bà, dừng lại ở Đô Thiên Thành không đến một ngày lại rời đi. Sự đau khổ của Lam Thần, khiến Niệm Băng nhớ đến cảm nhận của mình khi Tra Cực qua đời. Hắn biết Lam Thần lúc này rất cần mình an ủi.
Trong phòng, Niệm Băng ôm Lam Thần vào ngực mình. Phượng Nữ và Long Linh đều đang ngồi trên giường mình. Bốn người không ai nói gì, chỉ có tiếng khóc của Lam Thần mà thôi. Ôm thân thể mềm mại động lòng người của Lam Thần, Niệm Băng nhỏ giọng an ủi:
- Đừng khóc, đây là kết quả tất yếu
Mắt Lam Thần đẫm lệ nhìn hắn, nức nở nói:
- Sư phụ không cần ta. Mặc dù Sư phụ rất nghiêm khắc đối với ta, nhưng ta biết người rất yêu thương ta. Chuyện của Băng Linh Sư tỷ lúc trước đã khiến người rất đau khổ. Mà lúc này, ta… ta chưa bao giờ thấy ánh mắt tuyệt vọng của Sư phụ như vậy. Niệm Băng, ta muốn đuổi theo Sư phụ
Niệm Băng ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, nói:
- Không, ta sẽ không để nàng đi. Nàng là vợ của ta. Ta tuyệt đối không muốn chuyện mà cha mẹ ta đã gặp lại xảy ra trên người Chúng ta. Trăm ngày sau, chính là lúc giải quyết. Nàng yên tâm, một khi đã đáp ứng nàng, ta nhất định sẽ không giết bà ta
Sự căm hận với Băng Tuyết Nữ Thần Tế Tự và tình yêu với Lam Thần khiến trong lòng hắn rất mâu thuẫn.
- Rất xin lỗi, ta đã làm huynh khó xử. Có lẽ, Chúng ta vốn không nên ở cùng nhau. Ta biết người huynh yêu là Tỷ tỷ và Linh Nhi. Chuyện xảy ra giữa Chúng ta chỉ là trùng hợp mà thôi. Niệm Băng, ta không trách huynh, là do ta sai. Huynh cũng đã trả giá vì ta nhiều như vậy, để ta đi đi
Lam Thần nói ra những lời làm thương tổn chính mình.
Niệm Băng khẽ hôn lên môi nàng:
- Nha đầu ngốc, nói gì ngốc vậy? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu được tình yêu ta dành cho nàng sao? Ta vĩnh viễn không để nàng rời đi, không bao giờ.
Vừa nói, hắn vừa dùng ống tay áo lau khô nước mắt trên mặt Lam Thần:
- Ta ở lại đây cùng ba nàng. Ta không hy vọng sáng mai tỉnh dậy, vợ của mình lại đột nhiên thiếu đi một người
Phượng Nữ đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lam Thần, tức giận nhìn Niệm Băng, nói:
- Chúng ta còn chưa phải vợ của huynh
Niệm Băng mỉm cười nhìn thoáng qua Lam Thần đang thất thần:
- Không phải rất đơn giản sao. Ta có một đề nghị rất tuyệt, không bằng các nàng ghép ba giường lại với nhau. Chúng ta ngủ chung với nhau, các nàng không phải sẽ trở thành vợ chính thức của ta sao?
Mặt Phượng Nữ đỏ lên:
- Đáng ghét, huynh nói cái gì? Đừng có mà suy nghĩ lung tung
Lam Thần cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Niệm Băng. Khuôn mặt bi thương của nàng cũng đỏ lên, hiển nhiên là nhớ đến cảnh trong huyệt động lúc trước.Niệm Băng cười hắc hắc, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên gường, đặt chân trên giường Lam Thần, thỏa mái ôm lấy bờ eo mảnh khảnh của Phượng Nữ:
- Mặc kệ, dù thế nào hôm nay ta cũng không đi, ở đây ngủ lại với các nàng. Ngay cả mẹ cũng đồng ý để các nàng theo ta, còn gì phải thẹn thùng nữa chứ
Trong giọng nói hài hước của hắn, không khí trong phòng nhất thời trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Phượng Nữ bị hắn ôm, nàng nhìn thoáng qua muội muội của mình, trong lòng cảm thấy xấu hổ, muốn tránh khỏi bị Niệm Băng ôm lấy, nhưng Niệm Băng lại ôm rất chặt, dù thế nào cũng không thoát được.
Long Linh cười hì hì, vội vàng về lại giường mình, đưa lưng về phía ba người Niệm Băng, nói:
- Không liên quan đến ta, ta không nhìn thấy gì hết, không nghe thấy gì hết
Niệm Băng xoay người ngồi dậy, chen vào giữa Lam Thần và Phượng Nữ, một tay ôm lấy một người nói:
- Hôm nay đừng ai mong chạy thoát được. Ta muốn cho các nàng trở thành vợ thực sự của ta. Ngủ chung, ha ha.
Phượng Nữ và Lam Thần hầu như đồng thời xoay tay lại một vòng đánh lên vai Niệm Băng, sắng giọng nói:
- Ai ngủ chung với huynh?
Niệm Băng giả vờ kêu đau:
- Mưu sát chồng
Thân thể trực tiếp ngã xuống, mắt nhắm lại, ngừng thở.
Phượng Nữ cười khúc khích, nàng và Lam Thần căn bản là không dùng sức, dùng sức véo mạnh lên đùi Niệm Băng một cái:
- Đáng ghét, không được giả chết
- Oa, ta lại sống.
Niệm Băng ngồi dậy, vừa lúc Phượng Nữ quay đầu nhìn hắn. Tốc độ hắn ngồi dậy cực nhanh, Phượng Nữ chưa kịp phản ứng gì, đã bị hắn hôn lên môi. Thân thể mềm mại của Phượng Nữ khẽ run lên, bàn tay đang giữ tay Niệm Băng nhẹ ra. Niệm Băng xoay người quay đầu lại hôn một cái lên môi Lam Thần, đây là lần đầu tiên hắn thân thiết với các nàng sau khi trở về từ Thần Chi đại lục. Phượng Nữ vừa muốn oán trách, thì vẻ tươi cười trên mặt Niệm Băng đột nhiên biến mất, ôm chặt các nàng vào người, nói:
- Đáp ứng với ta, không được rời xa ta. Các nàng là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời ta, nếu mất đi các nàng, vậy ta sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa
Nhìn thấy vẻ chân thật trong mắt Niệm Băng, Phượng Nữ chủ động ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói.:
- Không, Chúng ta sẽ không rời xa huynh
Lam Thần biết, những lời này của Niệm Băng chủ yếu nói cho mình nghe. Nàng cũng biết, Niệm Băng đến đây nói cười với Tỷ tỷ mình để làm mình cao hứng. Nên tình cảm trong lòng bắt đầu dang lên, cũng dựa vào vai hắn:
- Niệm Băng, rất xin lỗi, làm mọi người phải lo lắng. Cái cần phải đối mặt thì sẽ có lúc phải đối mặt, có lẽ ta đã nghĩ quá nhiều
Mỹ nữ trong lòng, tâm trạng Niệm Băng trở nên kích động. Nhìn các nàng thật sâu, nghiêm túc nói:
- Một khi đã như vậy, vậy tối nay chúng ta ngủ chung đi
- Đáng ghét
Niệm Băng bật lên tiếng kêu thảm thiết, nhảy dựng lên trên giường. Cho dù thân thể hắn cứng cỏi đến mấy, thì đùi non bị dùng sức véo như vậy cũng không chịu được. Ngay lập tức, kẻ đáng thương bị ba Nữ nhân đẩy ra khỏi phòng. Tiếng cửa phòng đóng lại, chỉ còn hắn với vẻ mặt chán nản nhìn cửa phòng mà than thở.
Dựa vào tường hành lang, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia mỉm cười:
- Nếu có thể ngủ với các nàng, thật là một chuyện tuyệt vời.
Tinh thần lực, từ trong Thiên Nhãn Huyệt phát ra ngoài. Dị quang lóe lên trong mắt Niệm Băng, cảm giác tinh thần khổng lồ của hắn đã bao trùm khắp cả Lữ điếm. Hắn tìm thấy mục tiêu của mình liền đứng dậy, đi về phía mục tiêu. Nơi hắn tìm thấy cách phòng các nàng Phượng Nữ không xa. Rất nhanh, Niệm Băng dừng lại ở trước cửa phòng, đưa tay gõ nhẹ cửa, lẳng lặng chờ đợi.
- Ai?
Giọng nói của Mộc Tinh từ trong phòng vang lên, từ giọng nói của nàng, Niệm Băng có thể nghe được, vị Công chúa của Lãng Mộc Đế quốc này có vẻ hơi mệt mỏi.
- Là ta, Niệm Băng.
Hắn bình tĩnh trả lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Tiếng bước chân từ trong phòng vang lên. Cửa mở ra, Mộc Tinh mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Nàng hiển nhiên sẽ không nghĩ rằng Niệm Băng sẽ đến tìm mình, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Sao? Không mời ta vào sao? Mộc Tinh công chúa
- Ồ, mời vào bên trong
Mộc Tinh tránh khỏi vị trí trước cửa, để Niệm Băng bước vào trong phòng mình. Bố trí trong phòng không khác mấy so với các phòng khác trong Lữ điếm. Niệm Băng trực tiếp đi đến ngồi ghế ở gian phòng khách bên ngoài. Mộc Tinh rót một chén nước cho hắn, sau đó ngồi xuống ghế đối diện với hắn.
- Mộc Tinh công chúa không nghĩ rằng ta sẽ đến sao?
Niệm Băng uống một ngụm nước rồi mới nói.
Mộc Tinh nói:
- Quả thật không ngờ rằng ngươi sẽ đến. Không cần gọi ta là Công chúa gì đó, trực tiếp gọi tên là được rồi. Tìm ta có việc gì, Niệm huynh?
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Công chúa không cần khách khí. Một khi nàng đã bảo ta gọi nàng bằng tên của nàng, vậy nàng cũng nên gọi tên của ta. Có thể thấy, mấy ngày nay Công chúa nghỉ ngơi không được tốt.