Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tầm sắc mặt đại biến. "Như Ý, chẳng lẻ ngươi sẽ không thể tỉnh táo suy nghĩ cẩn thận lại sao? Ta đợi ngươi hai năm, chính là hy vọng ngươi có thể bình tĩnh một chút, nhưng ngươi lại vẫn cố chấp như trước, ngươi thấy cứ tiếp tục như vậy đối với ngươi tốt hơn sao? Tại sao không thể lý trí một chút? Như Ý trước kia ta biết của không phải như thế. Như Ý, chúng ta từ nhỏ đồng thời lớn lên, mặc dù ta không dám nói mình là chánh nhân quân tử, nhưng ta Lam Tầm cả đời này đối công tước đại nhân tuyệt không có một câu nói dối. Ta có thể làm phát thệ trước mặt mọi người, tất cả những gì ta, Lam Tầm nói đều là sự thật, nếu không trời tru đất diệt."

Như Ý ngây ra một chút, nhưng lửa giận trong mắt lại không hề suy giảm. "Vậy ý tứ của ngươi hôm nay là gì, cho dù nói thế nào, ta với ngươi đã không còn quan hệ gì, ngươi hôm nay lại hướng công tước đại nhân cầu hôn, không chính là cố ý muốn vũ nhục ta sao?"

Lam Tầm thở dài một tiếng, nói: "Như Ý, ta sao có thể làm như vậy? Trong lòng ta, ngươi luôn có địa vị rất quan trọng, ngươi là người ta yêu a! Hơn hai năm nay, ngươi tới biên cương chấp hành nhiệm vụ, ta không ngày nào không nhớ tới ngươi, ta hướng công tước đại nhân cầu hôn, là bởi vì ta yêu ngươi a! Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể tin tưởng ta đối với ngươi là thật tâm của đây?"

Trái tim Như Ý đã bắt đầu run rẩy, nhìn Lam Tầm khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ thành thật, vẻ tức giận trên mặt của nàng dần dần thu liễm, ngốc trệ đứng đó nhìn hắn. Nàng dù thế nào cũng vô pháp tin tưởng, lúc đó chỉ là một chuyện hiểu lầm.

Lam Vũ mở miệng. "Đủ rồi, hai người các ngươi đừng nói nữa, mọi chuyện ta đã minh bạch. Bất luận nói thế nào, dùng ngôn ngữ kích động, thương tổn Như Ý, đều là lỗi của Lam Tầm. Lam Tầm, ngươi theo ta nhiều năm như vậy. Biết tính tình của ta rồi đó. Như Ý, ngươi đã chịu ủy khuất rồi, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi hết giận. Như vậy đi. Như Ý, từ bây giờ trở đi, ngươi và Như Mộng đều là nữ nhi của ta. Lam Tầm làm thương tổn nữ nhi của ta tất nhiên phải chịu hình phạt. Lam Tầm, ngươi không cần tái giải thích cái gì nữa, Như Ý vì ngươi mà ra biên cương hơn hai năm, chịu không biết bao nhiêu khổ cực, bây giờ nàng và ngươi đã không còn tình cảm gì, nhưng thương tổn ngươi tạo cho nàng vĩnh viễn không cách nào tiêu trừ được, đừng nhiều lời với ta, ngươi tự hành kết thúc đi."

"Cái gì?"

Ba người đồng thời kinh hô, một người là Như Ý, hai người khác phân biệt là Ngọc Như Yên và Niệm Băng. Ngọc Như Yên vội la lên: "Vũ ca, chuyện này cũng không thể toàn toàn trách Lam Tầm. Hắn theo ngươi nhiều năm như vậy, tính tình bỉnh tính của hắn ngươi còn không hiểu rõ sao? Ngươi sao lại quyết định xử phạt tùy tiện như vậy? Vũ ca......"

Niệm Băng lúc này đã bước vài bước tới Lam Tầm bên người, là hắn khuyên Lam Tầm hướng Lam Vũ công tước đề thân, lúc này lại xuất hiện tình huống như vậy, hắn sao lại không lo lắng được?" Đúng vậy! Công tước đại nhân, Lam Tầm cho dù có sai, tội cũng không tới mức phải chết? Ngươi sao lại coi mạng người như cỏ rác vậy?"

Quyết định tùy tiện Lam Vũ công tước làm ấn tượng của hắn đối với công tước giảm đi rõ rệt, thậm chí cả hảo cảm đối với công tước phủ của trong một khắc này cũng đã biến mất. Lam Vũ công tước trên mặt lộ vẻ lạnh như băng, lạnh nhạt nói: "Như Yên, chuyện khác ta có thể nghe lời của nàng, nhưng chuyện này thì không được. Nàng cảm thấy Lam Tầm không sai sao? Quả thật đây là một chuyện hiểu lầm, nhưng làm một nam nhân, biết rõ là hiểu lầm cũng không chịu giải thích với Như Ý, điều này nói lên điều gì? Nói lên hắn rõ ràng là đùa bỡn với trái tim của Như Ý, nói lên hắn coi tôn nghiêm của bản thân còn trọng yếu hơn Như Ý. Nếu hắn có thể giải thích sớm với Như Ý một chút, kiên nhẫn bày tỏ Như Ý một chút, Như Ý liệu có phải chịu thống khổ hơn hai năm? Như Ý đứa nhỏ này đã quá đáng thương rồi, bây giờ lại bị thương tổn như vậy, nàng nói ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ? Niệm Băng, lúc trước chúng ta trách lầm ngươi, nhưng đây là chuyện nội bộ của công tước phủ ta, mong ngươi không nên nhúng tay vào. Lam Tầm, ngươi động thủ đi."

Lam Vũ công tước của ngữ khí cực kỳ quyết liệt, nhưng Niệm Băng lại kỳ dị phát hiện, trong mắt hắn tựa hồ có vài tia mỉm cười hiện lên, là ảo giác của bản thân sao? Không, tuyệt đối không phải ảo giác. Hắn quả thật cười. Suy nghĩ một, Niệm Băng đã minh bạch được một chút của nguyên do trong đó, liếc mắt nhìn Lam Vũ công tước rồi thở dài lui về phía sau vài bước, không hề ngăn cản. Lam Tầm ngẩng đầu nhìn Lam Vũ, lại nhìn Như Ý, sắc mặt của hắn trở nên dị thường bình tĩnh, cung kính nói: "Công tước đại nhân, Lam Tầm được ngài nuôi nấng từ nhỏ, mạng của ta vốn là của ngài, mệnh lệnh của ngài Lam Tầm tuyệt sẽ không phản kháng. Ta, ta trước khi chết chỉ có một yêu cầu cuối cùng, hy vọng ngài có thể đáp ứng."

Nói tới đây, hắn quỳ xuống sát đất, khí phách thấy chết không sờn khiến Niệm Băng khâm phục. Lam Vũ công tước lạnh nhạt nói: "Ngươi nói đi. Nể tình ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta sẽ tận lực giúp ngươi." Lam Tầm cũng bởi sắp chết mà hoảng sợ, nghe Lam Vũ công tước đáp ứng trên mặt nhất thời toát ra sắc mặt vui mừng. "Công tước đại nhân, ta quả thật là thật lòng yêu Như Ý. Ngài nói đúng, là ta chỉ để ý tới mặt mũi của mình mà làm cho thống khổ hơn hai năm nay Như Ý, khiến trong lòng nàng có một bóng ma không cách nào quên được, hết thảy đều là sai lầm của ta, ta đáng bị trừng phạt. Yêu cầu cuối cùng của ta chính là muốn nhờ ngài chiếu cố thật tốt cho Như Ý, sau này tìm một trượng phu tốt cho nàng, có thể quan tâm tới nàng, thương yêu nàng, như vậy, cho dù ta dưới ở dưới ba tấc đất, cũng có thể nhắm mắt liễu. Công tước đại nhân, phu nhân, các ngươi bảo trọng, Lam Tầm cho dù trong địa ngục cũng nhất định cầu bình an đến cho công tước đại nhân và phu nhân."

Hàn quang chợt lóe, trường kiếm rút ra, động tác của Lam Tầm thậm chí không có một tia đình trệ, hai tay cầm chuôi kiếm, cơ hồ dùng toàn lực để tự cắt vào cổ của mình. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trường kiếm tỏa ra hàn quang lóng lánh trứ chói mắt, mặc dù Lam Tầm không sử dụng đấu khí, nhưng ai cũng nhìn ra được, hắn rất quyết tâm.

Ngọc Như Yên nhắm chặt đôi mắt, nước mắt theo khuôn mặt chảy xuôi, bình thường Lam Vũ tại mọi phương diện đều rất nghe lời nàng, nhưng nếu Lam Vũ quyết tâm đlên, Ngọc Như Yên cũng không dám phản đối, Lam Tầm cũng là nàng nuôi lớn, lúc này lại có kết cục như vậy, nàng thật sự không cách nào nhẫn nại, tay phải lặng lẽ giơ lên, đã định sử dụng đấu khí cứu hắn, đối với nàng mà mở mắt cùng nhắm mắt lại cũng không khác nhau quá lớn.

Nhưng ngay nàng giơ tay lên, lập tức bị Lam Vũ công tước mạnh mẽ dùng cả hai tay trế trụ, Ngọc Như Yên hơi vùng lên, nhưng nàng lập tức ngừng giãy dụa, bởi nàng biết thời gian đã không còn đủ. Trong lòng kích động mãnh liệt, thầm nghĩ xong rồi.

"Không nên." Một tiếng hét vang lên, Ngọc Như Yên mở mắt, chỉ thấy Như Ý hai tay cầm chắc tay Lam Tầm, trong mắt tràn ngập buồn bã. "Không nên a! Ngươi đừng chết."

Lam Tầm buồn bã nói: "Như Ý. Ngươi cần phải làm vậy? Ngươi hẳn minh bạch, đối với chúng ta mà nói, mỗi câu mỗi lời của công tước đại nhân đều là mệnh lệnh, dừng cản ta, đáp ứng ta, sống thật tốt."

Như Ý không để ý tới Lam Tầm, vừa dùng toàn lực nắm chặt tay hắn, vừa quay đầu lại nói với Lam Vũ công tước: "Công tước đại nhân. À, không, nghĩa phụ, van cầu người tha cho Lam Tầm đi."

Lam Vũ âm thanh lạnh lùng nói: "Như Ý, hắn làm tổn thương ngươi như vậy, sao có thể tha được. Ngươi là nữ nhi của ta, ai cũng không thể khi dễ ngươi. Ngươi tránh ra đi. Nghĩa phụ sau này nhất định sẽ tìm cho ngươi một trượng phu tốt."

Như Ý dùng sức của lắc đầu, nước mắt bay tứ tán trong không trung. "Không. Không. Nghĩa phụ, ta muốn ai khác, ta chỉ cần Lam Tầm, van cầu người tha cho hắn đi. Hắn là ta người duy nhất ta yêu trong kiếp này."

Lam Vũ trong mắt lại hiện lên ý cười, chỉ là Như Ý đang trong tâm trạng kích động trung và tâm tình Lam Tầm cũng đang u ám nên không phát hiện. "Như Ý, ngươi không phải đã không thích hắn nữa sao? Vừa rồi ngươi còn nói tuyệt đối không gả cho hắn. Ngươi cũng biết rồi đó, quân lệnh như sơn, ta đã ra lệnh, không thể dễ dàng thu hồi."

Như Ý quỳ xuống bên người Lam Vũ, nói: "Nghĩa phụ, những lời ta nói vừa rồi đều là giả, kỳ thật ta vẫn yêu Lam Tầm, ta thông suốt rồi, kỳ thật hết thảy đều do ta, chỉ trách ta quá đáng thôi, nếu lúc đầu không phải bởi ta ghen ghét, không phải bởi ta luôn miệng bức bách Lam Tầm, hắn cũng sẽ không nói ra những lời như vậy, Lam Tầm không sai, kẻ sai chính là ta. Nghĩa phụ, người muốn trừng phạt thì trừng phạt ta đi. Van cầu người, không nên giết Lam Tầm, hắn là người tốt, hắn đối người trung tâm như vậy, cho dù không có công lao cũng có chút khổ lao, van cầu người liễu."

Lam Vũ thở dài một tiếng, nói: "Nhưng ra lệnh đã ra không thể dễ dàng sửa đổi. Như vậy đi, quy định cũng không phải là vật chết, nếu ngươi nguyện ý gả cho hắn, nể tình hắn đã con rể của ta, ta sẽ tha cho hắn một mạng, nếu không, hắn không có lý do tiếp tục sống sót. Như Ý, ngươi nguyện ý gả cho Lam Tầm không?"

"Nguyện ý, ta nguyện ý. Nghĩa phụ, ta nguyện ý gả cho hắn, người không nên giết hắn liễu." Như Ý cơ hồ không chút nghĩ ngợi buột miệng nói, tay cầm kiếm của Lam Tầm lỏng ra, trường kiếm keng một tiếng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ngọc Như Yên ngạc nhiên nhìn về phía trượng phu của mình, chỉ thấy Lam Vũ ha ha cười. "Vậy là được rồi, giảng hòa là tốt rồi, mấy đứa nhỏ các ngươi quả thật khiến ta hao phí tâm tư. Bây giờ được rồi, Lam Tầm, ta đã đem nữ nhi bảo bối Như Ý của ta gả cho ngươi, ngươi sau này nên chiếu cố thật tốt cho nó, bảo vệ nó, nếu ngươi còn dám khi dễ nó, hừ, đừng trách ta không khách khí."

Lam Tầm mặc dù nguyện ý vì công tước mà chết, nhưng tới con kiến cũng muốn sống huống chi là người, có thể không chết đương nhiên kà tốt nhất, hơn nữa lúc này có thể cùng Như Ý gương vỡ lại lành, hết thảy đều trở nên tuyệt vời. Cảm giác từ đại bi tới đại hỷ khiến hắn quả thực khó có thể tin tưởng, nhưng, hắn của thần chí coi như thanh tỉnh, vội vàng kéo tay Như Ý hướng Lam Vũ khấu đầu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Ai yêu." Công tước đại nhân vừa rồi còn khí thế uy nghiêm đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, khiến Lam Tầm và Như Ý đồng thời từ mặt đất đứng lên, nhưng cảnh tượng trước mắt bọn họ chính là Ngọc Như Yên một tay nhéo lổ tai Lam Vũ, vẻ mặt bất thiện của nói: "Được lắm, Lam Vũ, ngươi vừa rồi tất cả đều là diễn kịch đúng không, ngay cả ta cũng lừa, ngươi nói, gạt ta nhiều nước mắt như vậy, bây giờ làm sao?"

"Nhẹ tay thôi, Như Yên ngươi nhẹ tay thôi. Ta biết sai rồi, ngươi nghe ta giải thích đã! Vừa rồi ta nếu không diễn của chân thực một chút, làm sao có thể khiến cho Như Ý bộc lộ chân tình được đây? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giết Lam Tầm sao? Hai người bọn chúng mặc dù đều sai, nhưng Lam Tầm dù sao cũng là nam nhân, để cho hắn chịu một hồi ủy khuất đổi lấy một lão bà như hoa như ngọc của, vẫn là tiện nghi cho hắn rồi."

Lam Tầm và Như Ý lúc này mới phản ứng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt đồng thời trở nên đỏ bừng, lại quỳ xuống trên mặt đất, cung kính nói: "Đa tạ công tước đại nhân đã thành toàn."

Ngọc Như Yên buông tay đang nhéo Lam Vũ, nói: "Còn gọi công tước đại nhân sao? Sau này cứ gọi nghĩa phụ nghĩa mẫu là được. Hai hài tử các ngươi có thể kết hợp, ta thật sự rất cao hứng liễu, đứng lên đi."

Niệm Băng đứng ở sau lưng Lam Tầm của lúc này trong lòng dâng lên một tia hâm mộ, nếu bản thân cũng có thể cùng Phượng Nữ được trưởng bối trợ giúp lập gia đình thật là quá tốt a! Lam Vũ công tước không hổ là Áo Lan đế quốc quân phương đệ nhất nhân, năng lực chỉ huy và cải chánh không có thể so sánh được. Nếu không phải mình từ trong ánh mắt hắn nhìn ra liễu một chút mánh khóe, sợ rằng cũng đã bị đã lừa gạt rồi.

Hành động của hắn thật sự là cao siêu a! Như Ý và Lam Tầm đứng dậy, Như Ý tránh khỏi tay Lam Tầm, lúc này, nàng tâm kết đã cởi, trong mắt vốn hàn lãnh biến thành liễu làm xuân thủy ấm áp, xoay người hướng Niệm Băng nói: "Niệm tiên sinh, xin lỗi, lần trước là ta quá xúc động, không biết rõ mọi chuyện, đã xuống tay hạ sát thủ với ngươi, xin ngươi tha thứ. Kỳ thật, ta xem của bộ dáng của ngươi không phải loại người đó, chỉ là ngoài miệng không muốn chịu thua mà thôi. Xin lỗi."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Mặc dù cảm giác oan uổng của rất khó chịu, bất quá, mọi chuyện đã quá khứ, cho qua đi. Chúc mừng Như Ý cô nương và Lam Tầm huynh kết hợp, tiểu đệ trên người không có gì giá trị, hôm nay vừa lúc muốn làm chút đồ ăn cho Ngọc a di, các ngươi đồng thời tới nếm thử một chút, coi như là hạ lễ ta tặng cho các ngươi đi."

Dụng việc nấu ăn làm hạ lễ, đối với người bình thường mà nói, tựa hồ có chút rẻ mạt song mọi người ai cũng không để ý, chỉ coi đó là thiện ý của Niệm Băng, nhưng bọn họ lại không biết, thức ăn do Niệm Băng làm, không lâu trong tương lai, giá trị đã không thể dùng ngàn vàng để so sánh. Thủ nghệ của Băng Hỏa Ma Trù không phải ai cũng có thể nhấm nháp được.

Ngọc Như Yên đi tới bên cạnh Niệm Băng, áy náy nói: "Niệm Băng, ta đã trách lầm ngươi rồi. Là a di bất hảo, ngươi có thể tha thứ cho a di không?"

Niệm Băng lắc đầu, mỉm cười nói: "A di, kỳ thật người cũng không sai. Dù sao chúng ta chỉ gặp qua hai lần, đổi lại là ta, cũng sẽ tin tưởng người của mình. A di, ngài hoàn nguyện ý đưa Thiên Hoa bài cho ta ư?"

Đối mặt vị a di tuyệt mỹ này, Niệm Băng trong lòng vốn không có ý trách cứ, lúc này, hắn trong lòng chỉ đang suy nghĩ, mẫu thân trách cứ hài tử lại có cái gì sai đây? "Đương nhiên." Ngọc Như Yên từ trong lòng lấy ra Thiên Hoa bài, một lần nữa đeo lại trên cổ Niệm Băng, Thiên Hoa bài mang theo hơi ấm của Ngọc Như Yên ấm áp trên ngực, khiến Niệm Băng của toàn thân cùng tâm hồn đều cực kỳ thoải mái. "A di, ta bây giờ nấu cho các ngươi ăn nhé, cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, mời các ngươi tới bên bàn đợi một chút, ta sẽ tận lực làm nhanh một chút."

Nói xong, hắn đi tới bàn làm bếp. Ngọc Như Yên cùng Lam Vũ đều cười, bọn họ đều rất vui, Niệm Băng có ý muốn nấu ăn cho bọn họ cật, nơi này có thể làm ra cái gì, hai người mang theo Lam Tầm ba người đi tới cái bàn gần đó ngồi xuống, lúc trước Như Ý chuẩn bị mười cái ghế bây giờ thậm chí còn thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK