Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Niệm Băng cảm nhận được Phệ ma đao băng lãnh, hắn thật sự nghĩ đến mình mất đi cánh tay trái. Nhưng trong tích tắc Phệ ma đao chạm mặt đất, hắn cảm giác được rõ ràng Phệ ma đao kêu gọi mình, khi đó hắn nhận thức được chuôi ma khí hắc ám giới nầy đã chấp nhận mình làm chủ nhân mới của nó.

Thánh Diệu đao cùng Phệ ma đao đều được Niệm Băng thu vào trong không gian chỉ giới. Trên không gian chỉ giới vốn không có nhiều quang mang bảo thạch, sao lại có ngân quang đại phóng, cả khối bảo thạch hoàn toàn biến thành pha lê màu bạc. Trong khi Niệm Băng kính sợ nhìn chăm chú, chỉ giới phảng phất cùng tay hắn hoà thành một thể, ngân quang quanh quẩn ngón tay một vòng biến mất không thấy, nhưng phía trên khối bảo thạch kia vẫn duy trì pha lê màu bạc. Sao lại thế này? Không gian chỉ giới đã xảy ra biến hóa sao?

"Đúng! Nó đã tiến hóa. Giới chỉ này tuy không là cực phẩm nhưng lại thu nhận nhiều cực phẩm bảo đao như vậy. Dưới sự ảnh hưởng của các loại khí tức nó đã tiến hóa thành không gian hệ ma pháp vật phẩm tốt hơn. Có thể làm ma pháp vật phẩm trữ vật tiến hóa, có thể thấy mấy thanh bảo nhận kia của ngươi thật thần kỳ, hãy giữ lợi thế của chúng. Ta tin tưởng rằng ngươi sẽ siêu việt hơn mấy vị tiền bối chúng ta, thành cường giả trong nhân loại."

Niệm Băng chuyển ánh mắt hướng Hi Lạp Đức, mỉm cười nói: "Tiền bối, cám ơn ngài. Bây giờ chúng ta nên ra khỏi đây, ta nghĩ bây giờ ngài có thể gọi sủng vật của mình."

Hi Lạp Đức gật gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, đi đến Niệm Băng, "Từ nay về sau không cần gọi ta là tiền bối, ta lớn tuổi hơn, người lại cùng Miêu Miêu là bằng hữu. vì thế gọi ta là một tiếng thúc thúc đi."

"Thúc thúc?" Niệm Băng kinh ngạc nhìn Hi Lạp Đức. "Ngài không phản đối ta cùng Miêu Miêu lui tới sao?"

Hi Lạp Đức than nhẹ một tiếng, "Nếu là thiên định, nhân lực há có thể cưỡng cầu? Trải qua mọi việc phát sinh ngày hôm nay, ta đã minh bạch rất nhiều thứ. Niệm Băng, ngươi lấy đức báo oán. Chẳng những không so đo sự tình ta muốn giết ngươi, ngược lại sau khi rơi vào vực sâu đã cứu mạng ta. Chỉ dựa vào điểm này, ta đã nợ ngươi quá nhiều rồi, ngươi quả là một tiểu tử vĩ đại. Cho dù sau này Miêu Miêu lớn lên có chọn ngươi ta cũng yên tâm, cho nên không có cái gì phải lo lắng nữa. Ngươi cùng Miêu Miêu là bằng hữu, ta hi vọng chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Ta nợ ngươi một cái mạng."

Niệm Băng vươn người, cười nói: "Qua cơn mưa bầu trời cảm giác rất mỹ diệu a. Hi Lạp Đức thúc thúc, ngài yên tâm đi, quả thật ta coi Miêu Miêu như là muội muội. Thời gian không còn sớm nữa, ngài nên trở về, nếu không Miêu Miêu lại lo lắng. Ta nghĩ, lúc này ta cũng nên đi thôi. Trù nghệ đại tái Đáp Lỗ thành đã kết thúc, ta trở về cũng không còn ý nghĩa. Ta sẽ đi đến một địa phương khác, chỉ có kinh lịch càng nhiều, tài năng của ta mới phát triển tốt, một ngày nào đó chúng ta còn có thể gặp mặt lại. Thúc thúc, tái kiến, ngài bảo trọng! Băng, ngươi đại biểu cho rét lạnh, Hỏa, ngươi là nguồn suối nóng rực, khí tức băng cùng hỏa a, xin các ngươi cho phép ta dung hợp đặc tính của các ngươi, lấy cộng đồng nguyên tố của các ngươi dẫn dắt, cộng hưởng đi." Hai tay bắt chéo lại trước người, tam giác màu đỏ cùng tam giác màu lam đồng thời hình thành một hồng, lam lưỡng sắc lục mang tinh, khí tức ma pháp dấy lên bao quanh Niệm Băng xoay tròn. Trước người lục mang tinh duy trì chói sáng chung quanh.

Hi Lạp Đức nhìn Niệm Băng, mỉm cười nói: "Tiểu tử. Cả ngày ngươi đã cho ta một bài học rồi, ta cũng tin tưởng. có ngày chúng ta gặp mặt lại, thuận buồm xuôi gió a."

Niệm Băng mỉm cười gật đầu, trong ngân quang lóe ra trên không gian chỉ giới, Tự do chi phong đích khinh ngâm nhảy vào trong tay Niệm Băng, "Bạch do chi phong! ngươi có thể thấy hết thảy thế gian, ngươi có thể đi mỗi một ngõ ngách trên mặt đất, ta thỉnh cầu ngươi hoá ta thành cánh chim, mang ta bay đi." Thanh sắc quang mang quẩn quanh chung quanh Băng Hỏa đồng nguyên lục mang tinh, lấy Tự do chi phong đích khinh ngâm làm vật dẫn, bao phủ thân thể Niệm Băng di động trên bầu trời, mặc dù tốc độ không mau, thân thể chậm chậm mà đi, Niệm Băng hướng Hi Lạp Đức vẫy tay, "Hi Lạp Đức thúc thúc bảo trọng"

Nhìn bóng Niệm Băng biến mất dần ở cuối vực sâu, Hi Lạp Đức nở nụ cười "Lấy Băng Hỏa đồng nguyên dẫn Mô phỏng ma pháp, năng lực trên thân rồng lại dùng trên thân người, Niệm Băng hả, ngươi đúng là một ma pháp sư kỳ quái. Có lẽ ngươi là đệ nhất toàn hệ pháp sư trên đại lục này, ta chờ xem ngày ngươi quang mang chiếu sáng."

Được gió hộ tống, Niệm Băng rốt cuộc bay ra khỏi vực sâu, một lần nữa hít thở không khí mát mẻ của mặt đất. Cảm giác được sống lại làm người khiến trong hắn rất là thư sướng. Không đáp thẳng xuống, chỉ phân biệt phương hướng, rồi nhắm hướng tây nam bay đi. Niệm Băng nhìn Ngạo Thiên đao trong lòng thầm nghĩ, khi nào chính mình không nhờ mấy cái ma pháp đao này cũng có thể đủ tự do khống chế Mô phỏng ma pháp mới chính thức nhập môn kỹ xảo ma pháp này. Xảy ra chuyện đặc biệt đêm qua, Niệm Băng càng nhận thức được uy lực của ma pháp trận, ngay cả Long triệu hoán sư Hi Lạp Đức cường đại như vậy, dựa vào thượng cổ ma pháp trận đều có thể chế trụ hắn. Nếu có thể đào móc được càng nhiều thượng cổ ma pháp trận, đối với tu luyện ma pháp của mình sau này tất nhiên càng có lợi lớn.

Nghĩ đến thượng cổ ma pháp trận hắn không khỏi liên tưởng đến một chỗ, mặc dù chỉ là đi qua một lần, nhưng hắn được yêu cầu nhớ lại nơi này có bao nhiêu ma pháp trận, phụ thân từng nói với hắn, nếu có thể lĩnh ngộ luyện thành hoàn toàn ma pháp thư nơi nầy, ít nhất cũng đạt tới cảnh giới ma đạo sư, lần này tham gia Tân duệ ma pháp sư đại tái, thừa lúc nghĩ biện pháp đi xem, chỉ biết có trà trộn vào thành công hay không?

Tại một nơi nào đó bên trong Long Mộc đế quốc.

Trong sâm lâm không khí thường dễ chịu nhưng quyển khí không dễ chịu như không khí. Phượng Hư mặt trầm như nước nhìn nhà gỗ trước mặt, đâu không phải một căn nhà gỗ bình thường, chu quanh nhà gỗ, còn có cỗ ma pháp trận nguyên thủy nhất, chuyên môn dùng để giam cầm phạm nhân trong bổn tộc.

"Người thứ hai, ngươi là người thứ hai đào tẩu từ nơi này. Phượng Yên hỡi Phượng Yên, ngươi chắc chắn không nghĩ tới, nữ nhi của ngươi lại trở thành người thứ hai đào tẩu. Trốn, tất cả đều trốn rồi, chẳng lẽ trời cao muốn triệt Phượng tộc nhất mạch ta sao?" Nói tới đây hai hàng nước mắt trên khuôn mặt già nua của Phương Hư chảy xuống, làm hắn tựa hồ già thêm mấy phần.

"Đại ca." Phượng Không từ phía sau Phương Hư đi tới, "Có lẽ chúng ta đã bức người quá đáng chăng, dù sao Phượng nữ là một đứa nhỏ, mỗi nữ hài tử đều có ước mơ tình yêu của mình."

Hồng quang lóe lên, Phương Hư nước mắt trên mặt bốc hơi, hừ lạnh một tiếng: "Làm bổn tộc Hy vọng chi phượng, sớm đã biết phải buông bỏ cái gì. Huống chi trong bổn tộc chẳng lẽ không thiếu thanh niên vĩ đại sao? Phượng Không đệ, ngươi không cần vì tiểu nha đầu mà giải thích nữa. Bây giờ còn có thời gian, trước Đại điển Phượng hoàng Niết bàn, nhất định phải đem Phượng nữ trở về. Nếu không chúng ta cả một chút cơ hội cũng không có. Không đệ, Phượng nữ từ nhỏ cùng ngươi thân thiết nhất, ngươi dẫn Phương Hương, Phượng Địch, Phượng Nguyệt, Phượng Thuấn bốn người xuất phát bây giờ, dựa vào khí tức truy tung, ta không tin không bắt được nha đầu về."

Phượng Không thở dài một tiếng, còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn lại bóng lưng tiêu điều kia của Phượng Hư, lắc lắc đầu, xoay người đi.

Bên trong sâm lâm, mái tóc dài màu hồng phất phiêu vũ tại không trung. Phượng nữ trong núi rừng khẩn cấp dong đuổi, đối với khu vực sâm lâm này. Nàng thật sự quá quen thuộc. Cho dù nhắm mắt lại tuyệt sẽ không đi nhầm.

"Xin lỗi, xin lỗi trưởng lão, ta không thể không trốn đi. Ta yêu Niệm Băng, Niệm Băng vì ta mà chết. Nhưng ta cả lần cuối cùng cũng không thấy mặt hắn, ta muốn đi nhặt xác hắn, ta muốn vì hắn mà thủ linh hai năm, các ngươi yên tâm trước Đại điển Phượng Hoàng niết bàn ta nhất định sẽ quay về", lúc này trong lòng Phượng nữ tràn ngập bi thương và tưởng niệm Niệm Băng.

Phượng Hư lúc trước nói có một chút sai rồi. Thân làm Phượng tộc hy vọng chi phượng, Phượng nữ vẫn biết trách nhiệm trên người mình trọng đại bao nhiêu. Cũng biết Phượng Yên bỏ đi làm Phượng tộc bị đả kích nặng nề. Lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Băng, Niệm Băng đã ra tay làm thịt bồ câu cho nàng ăn, sau khi ăn xong, nàng đối với thanh niên anh tuấn kia sinh ra hảo cảm. Mặc dù hắn có thâm cừu, mặc dù hắn có sự truy cầu xa xôi, nhưng hắn cũng xuất sắc vậy.

Sau lại, mỗi một lần gặp lại Niệm Băng, Phượng nữ đều giật mình phát hiện biến hóa trên người hắn, cũng có thể cảm giác rõ ràng được trong lòng Niệm Băng ẩn dấu một tia bi thương. Cùng là không có phụ mẫu, Phượng nữ đối với Niệm Băng cực kỳ đồng tình. Trong tâm hảo cảm đối với Niệm Băng tăng nhanh nhưng dù vậy, Phượng nữ chỉ coi Niệm Băng là bằng hữu mà thôi. Nàng biết nàng không thể dễ dàng sinh lòng ái mộ, nhất là đối với người ngoại tộc, vì nàng là đại biểu cho tương lai Phượng tộc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong Hỏa long động, Niệm Băng, Phượng nữ nói về tình yêu của mình, Phượng nữ cố nén kích động trong lòng nói ra điều khó xử của mình, Niệm Băng cùng không làm khó hắn, tại thời khắc cuối cùng, hắn chịu hy sinh mình để cứu mọi người. Hết thảy đều lưu lại trong tâm Phương nữ dấu ấn sâu đậm. Niệm Băng tuy sinh tử chưa biết, nhưng Phượng nữ có thể đoán được kết quả. Gia Lạp Mạn Địch Tư long vương, với hấp dẫn của thực vật cùng quy định của long thần sẽ không làm hại Niệm Băng. Khi đó, nàng vẫn như trước không có biểu lộ tình cảm của mình. Trong tâm trí của nàng, tộc nhân của mình là vị trí thứ nhất.

Công tước phủ, một lần nữa gặp lại Niệm Băng, thấy hắn bình an trở về, trong nháy mắt tình cảm lại chiến thắng lý trí, khiến nàng muốn gục đầu trên ngực Niệm Băng, nhưng chỉ trong nháy mắt, lý trí Phượng nữ đã khôi phục. Nàng biết như vậy mình và Niệm Băng không có chỗ tốt, cho nên nàng vì nghĩa mà lựa chọn tránh né, nhưng nàng không ngờ, Phượng Hư trưởng lão lại phái Phượng Hương đi giết Niệm Băng, Nàng từ miệng Phượng Không biết được tin Niệm Băng đã chết, cảm tình dồn nén trong lòng cuối cùng phát tan trùng trùng trở cách, phát tan tất cả sợ hãi trong lòng, trong sát na nàng mới ý thức được tên Niệm Băng đã khắc sâu trong tim nàng, nàng yêu Niệm Băng, trong lòng nàng chỉ có Niệm Băng. Nhưng cũng đã chết, bị giết bởi vì quan hệ với mình, thanh niên anh tuấn đã từng cứu mình, cũng như mình không có cha mẹ, cừu hắn còn chưa kịp báo, hắn cũng kìm nén tình yêu của mình, tất cả đều vì mình suy nghĩ, nhưng hắn đã chết rồi.

Khi Phượng nữ vừa tỉnh lại thì đã về tới Phượng tộc. Bị Phương Hư trưởng lão giam vào nhà cấm chế, Phượng Hư muốn bảo ban nàng, trừng phạt giam hãm nàng. Quả thật Phượng nữ cũng muốn tạ tội lắm chứ. Nàng suy nghĩ cẩn thận ba sự kiện, sự kiện thứ nhất, tình yêu đối với Niệm Băng, nàng biết chính mình không thể yêu người thứ hai. Sự kiện thứ hai, nàng nghĩ đến thi thể của Niệm Băng vẫn trên cây trong rừng, hắn đã chết nhưng cả thi thể cũng không có người thu gom lại, bất kể thế nào mình cũng làm cho hắn yên nghỉ trong tĩnh lặng! Cuối cùng sự kiện nàng nghĩ tới là cừu của Niệm Băng. Một khắc nàng quyết định xong, bất luận nỗ lực bằng cách nào, phải thay thế Niệm Băng báo huyết hải thâm cừu kia. Hận của Niệm Băng đúng là hận của mình, mặc dù Niệm Băng đã chết, nhưng nàng thề vì Niệm Băng mà thủ tiết.

Nhà cấm chế của Phượng tộc chỉ có một người chạy thoát đó là Phượng Yên, Phượng nữ cũng không nghĩ tới với năng lực của mình có thể chạy trốn. Nhưng khi tình cảm trong lòng nàng bùng nổ là lúc đôi mắt màu lam xinh đẹp kia vì nhớ tới Niệm Băng mà rơi huyết lệ, cấm chế tự nhiên biến mất. Phượng hoàng huyết lệ đem hắn thoát ra nhà cấm chế, bây giờ hắn thầm nghĩ muốn sớm đi tìm thi thể Niệm Băng, để hắn được mai táng một cách thỏa đáng.

Với thực lực vừa mới bước vào cấp bậc vũ thánh, chạy đi đối với Phượng nữ mà nói cũng chẳng khó khăn gì. Mười ngày sau, nàng đã về tới sâm lâm mà Niệm Băng gặp chuyện không may, nhưng dù đã lần tìm từng tấc đất nàng cũng không phát hiện thi thể Niệm Băng. Chẳng lẽ đã bị dã thú mang đi sao? Không thể thế, bởi vì khoảng cách từ sâm lâm đến Áo lan đế quốc Hiếu đô cũng rất gần. Nơi này dã thú dũng mãnh đã sớm bị đuổi đi, nhưng thi thể Niệm Băng là ở đâu đây? Chẳng lẽ hắn không chết? Các trưởng lão gạt mình ư?

Với tâm tình xao xuyến, Phượng nữ tiến vào Áo Lan thành, Áo Lan thành vẫn như xưa. Nhưng khi đi vào Lam Vũ công tước phủ, nàng lại do dự, bất kể là Ngọc Như Yên hay Lam Vũ hắn đều không có khả năng chống lại. Muốn hay không muốn đi vào hỏi bọn hắn? Do dự trong chốc lát, Phượng nữ cắn răng một cái hướng đại môn công tước phủ đi tới, hắn tin tưởng rằng, Ngọc Như Yên dù sao với mình cũng là đồng tộc, mình lại không phải tìm đến trả thù, vị tất sẽ làm thương tổn mình.

Trong khi Phượng nữ chuẩn bị tiến vào công tước phủ, đại môn công tước phủ lại mở, một thân ảnh quen thuộc lọt vào mắt Phượng nữ.

"Tử Thanh Kiếm, là ngươi sao?" Phượng nữ dò hỏi.

Tử Thanh Kiếm thân mặc một ngân sắc giáp vị đặc chế cho hắn, xứng với vẻ uy nghi của hắn càng làm tăng thêm thân hình tráng kiện, hắn đang chuẩn bị ra ngoài mua một vài thứ cần dùng, lại không nghĩ rằng vừa ra khỏi cửa lại đâm đầu gặp người mình đêm mơ ngày tưởng.

"Phương nữ" Từ Thanh Kiếm thanh âm tràn ngập tám phần hưng phấn, hai phần kinh ngạc, bước vài bước tới trước mặt Phương nữ, khuôn mặt cương nghị có chút gượng ép, chợt gặp lại Phượng nữ hắn chẳng biết nên nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK