Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ tới đây, Niệm Băng nói: "Ngân đường chủ, nếu thất vị trưởng lão còn chưa tới, chúng ta trước hết làm vài việc cần thiết, tư liệu về các hoàng tử của Băng Nguyệt đế quốc mà ta đã truyền lệnh sưu tầm ở đâu?"

Ngân Nãng trong mắt chợt lóe sáng, đáp: "Xin lỗi giáo chủ, trước khi ngài được thất vị trưởng lão thừa nhận, ta không thể chấp hành mệnh lệnh của ngài. Có lẽ ngài còn chưa biết, giáo chủ có quyền lợi của giáo chủ, nhưng muốn chính thức trở thành bản giáo giáo chủ, còn cần trải qua Huyết Sư đường thất vị trưởng lão khảo hạch mới được. Cho nên, từ mặt nào đó, ngài bây giờ còn chưa phải giáo chủ chính thức. Mọi chuyện đều phải chờ thất vị trưởng lão đến, mới có thể quyết định." Hắn mặc dù nói rất khách khí, nhưng ngạo ý từ trong xương cốt lại nói cho Niệm Băng, tiểu tử, ngươi bây giờ còn không sai phái được ta.

Niệm Băng ngẩng đầu nhìn Ngân Nãng, Ngân Nãng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên, Ngân Nãng chỉ cảm thấy trong ánh mắt Niệm Băng truyền đến một luồng chấn động rất lớn, hắn không chịu được lui về phía sau một bước, miễn cưỡng khống chế để tránh hai mắt hắn, trong lòng nổi lên cảm giác hoảng sợ, hắn năm nay kỳ thật đã năm mươi sáu tuổi, chỉ là vì thực lực cường đại, nhìn qua mới như kẻ bốn mươi, là một trong vài người có tiền đồ nhất trong Huyết Sư giáo, đã được dự định để trở thành một Huyết Sư giáo trưởng lão. Mới vừa thấy Niệm Băng, hắn quả thực có chút khinh thị, Niệm Băng với kim sắc ma pháp bào kiêu ngạo cùng với tính cách nội liễm của hắn là hoàn toàn trái ngược, lại thêm Niệm Băng nhìn qua thật sự quá trẻ, cho nên, hắn cũng không cho rằng Niệm Băng có thể trở thành tân giáo chủ của Huyết Sư giáo. Thế nhưng, một cái nhìn vừa rồi, lại khiến cho tâm tính của hắn biến hóa thật lớn. Tinh thần lực xuyên thấu như thực chất, với thực lực vũ thánh của hắn cũng không dám đối chọi, Ngân Nãng có chút sợ hãi. Lúc này, thanh âm của Niệm Băng vang lên trong tai hắn, "Xem ra, ta hiện tại cái gì cũng không làm được rồi?"

Ngân Nãng rùng mình, cúi đầu nói: "Giáo chủ, ngài có thể tạm thời nghỉ ngơi ở Băng Nguyệt đường. Chờ Huyết Sư thất vị trưởng lão đến, ta nghĩ, bọn họ vài ngày nữa sẽ tới." Khi hắn rất khó khăn mới có thể nói ra mấy câu đó, thân Niệm Băng thủy chung vẫn tản ra một luồng uy áp cường đại, khiến cho hắn hô hấp rất khó khăn. Đó chẳng những là áp lực tinh thần, đồng thời cũng là áp lực lên thân thể.

Niệm Băng gật đầu, nói: "Được, vậy không quấy rầy Ngân đường chủ nữa." Nói xong, hắn xoay người đi ra phía ngoài, sự tình quả nhiên không thuận lợi, Huyết Sư đường thực lực mặc dù cường đại, nhưng nếu mình muốn hoàn toàn nắm trong tay thì quả thực chẳng phải dễ dàng. Bọn họ không làm điều gì sai, dù sao, lực lượng cường đại như vậy sao có thể nói nắm giữ là nắm giữ được chứ?

Niệm Băng đi rồi, lòng Ngân Nãng lại có chút thấp thỏm bất an, đúng lúc này, thủ hạ của hắn báo cáo với hắn chuyện xảy ra lúc trước, "Bạch Phát, Bạch Phát, rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Ra khỏi võ sĩ công hội. Niệm Băng do dự một chút, mình còn nên mượn thế lực của Huyết Sư giáo hay không? Đáp án là có, trước khi chưa có được thế lực của Huyết Sư giáo, mình phải làm chút việc mới được. Mặc dù còn chưa có được thân phận giáo chủ chính thức, nhưng hai lục cấp võ sĩ kia vẫn còn đi theo hắn. Niệm Băng kêu một lục cấp võ sĩ tới, nói: "Đưa ta đến chỗ Phệ Huyết Diệt Hồn. Ta nghĩ, hẳn là các ngươi biết hắn ở nơi nào."

Lục cấp võ sĩ gật đầu, đi trước dẫn đường, Niệm Băng quay đầu nhìn thoáng qua võ sĩ công hội sau lưng, trong lòng thầm nghĩ, chờ khi ta quay lại, nhất định sẽ khống chế cả Huyết Sư giáo.

Vừa đi, Niệm Băng và suy nghĩ về tin tức mình thu được trước khi rời Băng Tuyết thành, Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách, một trong tam đại nguyên soái của Băng Nguyệt đế quốc, chưởng quản kỵ sĩ đoàn cường đại nhất của Băng Nguyệt đế quốc, nổi tiếng với tác phong giết người không chớp mắt, thực lực cực kỳ cường hãn. Ở Băng Nguyệt đế quốc tuyệt đối là nhân vật có thực quyền. Đồng thời, hắn cũng là thân ca ca của Tuyết Cực, đại bá của Tuyết Tĩnh. Tin tức Niệm Băng biết đến cũng chỉ có từng này, ở Băng Nguyệt thành, ngoại trừ Huyết Sư giáo ra, mình có thể tạo quan hệ thì cũng chỉ có vị Tuyết nguyên soái này mà thôi. Hắn đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời là Tuyết Phách sẽ tham dự kế hoạch Biến Thiên, thế nhưng, chỉ cần được hắn ủng hộ một chút, cũng đã là đủ rồi. Chí ít, hắn có thể bang trợ mình đi nước cờ mấu chốt.

Thân là một trong tam đại nguyên soái của Băng Nguyệt đế quốc, phủ đệ của Tuyết Phách có diện tích rất lớn, hai lục cấp võ sĩ đưa hắn trước phủ đệ, Niệm Băng mới bảo bọn chúng ly khai, một mình đi tới đại môn.

"Người nào, dám xông vào phủ nguyên soái." Bốn gã binh sĩ thủ vệ cản Niệm Băng lại, Niệm Băng mỉm cười nói: "Các vị đại ca, ta từ Băng Tuyết thành Thanh Phong Trai đến, muốn cầu kiến nguyên soái."

Vệ binh cao thấp đánh giá Niệm Băng vài lần, nói: "Ngươi chờ một chút." Nói xong, chia ra một người vào phủ hồi báo. Một lát sau, vệ binh mang theo một người có bộ dáng quản gia đi ra, quản gia nghi hoặc nhìn Niệm Băng, hỏi: "Ngươi là người của Thanh Phong Trai? Trước kia tựa hồ chưa thấy qua ngươi." Kim sắc ma pháp bào của Niệm Băng khiến hắn sinh ra một chút nghi hoặc.

Niệm Băng từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho quản gia, nói: "Nhờ ngài đem phong thư này chuyển tới nguyên soái đại nhân, ta nghĩ hắn sẽ muốn gặp ta." Phong thư này, chính là thư đề cử mà trước khi hắn ly khai Băng Tuyết thành, đã nhờ Tuyết Cực viết. Nếu đã xác định mình tới Băng Nguyệt thành làm gì, Niệm Băng cũng phải chuẩn bị cho tốt. Quản gia cầm thư quay vào phủ nguyên soái, Niệm Băng cũng không sốt ruột, đứng ở ngoài cổng phủ nguyên soái nhìn ra đường cái, đúng lúc này, một mã xa chạy tới trước phủ nguyên soái, mã xa nhìn qua rất hoa lệ, người hầu đi theo mã xa kéo màn xe, hai người trước sau bước xuống mã xa.

Xuống mã xa là hai nữ tử, người xuống trước có niên kỷ nhỏ hơn, nhìn qua khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp, người xuống sau là một trung niên nữ tử, y phục hoa lệ, nhưng lại không mất đi vẻ tao nhã, được bao bọc bởi bọn người hầu đi tới đại môn. Niệm Băng vội vàng tránh sang một bên, tạo ra lối đi tới đại môn, nhị nữ thấy hắn thì không khỏi đều ngây người một chút. Thiếu nữ kinh ngạc nhìn tướng mạo anh tuấn của Niệm Băng rồi quay về vệ binh ở một bên hỏi dò: "Hắn là ai vậy? Sao đứng ở trước cửa phủ đệ chúng ta?"

Vệ binh lập tức tiến lên hồi đáp: "Tiểu thư, hắn tự xưng là từ Băng Tuyết thành Thanh Phong Trai đến, cầu kiến nguyên soái. Quản gia đã mang thư của hắn vào cho nguyên soái đại nhân xem."

Thiếu nữ hiển nhiên rất hứng thú với Niệm Băng, "A? Ngươi là từ Thanh Phong Trai tới sao? Nói như vậy, ngươi nhất định biết đường tỷ của ta?"

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Nếu ngươi chỉ chính là Tuyết Tĩnh, ta đây quả thực biết. Nói vậy người chính là thiên kim của Tuyết nguyên soái rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy! Ta là Tuyết Ngọc. Thật lâu không tới chơi Băng Tuyết thành, thật muốn ăn Kim Hương Khuyên của Minh thúc thúc làm." Nhìn dáng vẻ của Tuyết Ngọc, Niệm Băng thầm nghĩ, lại là một cô nương tham ăn.

Trung niên mỹ phụ mỉm cười nói: "Nếu là từ Thanh Phong Trai đến, vậy thì cũng không phải ngoại nhân, ngươi theo chúng ta cùng vào thôi. Ta nghĩ, lão gia sẽ muốn gặp ngươi."

Niệm Băng đi theo mỹ phụ và Tuyết Ngọc tiến nhập phủ Nguyên soái, đi chưa được mấy bước, thì đụng phải quản gia đang đâm đầu lao ra. Tuyết phu nhân liền hỏi, quả nhiên, Tuyết Phách đang bảo quản gia tới mời Niệm Băng vào.

Tuyết Ngọc vốn đang muốn hỏi Niệm Băng về Thanh Phong Trai, lại bị Tuyết phu nhân lôi đi, Niệm Băng đi theo quản gia xuyên qua ba cái sân, lúc này mới đi tới thư phòng của Phệ Huyết Diệt Hồn Tuyết Phách, quản gia bẩm báo một tiếng, rồi mang Niệm Băng vào thư phòng. Vừa vào cửa, Niệm Băng liền thấy được Tuyết Phách đang ngồi ở thư án. Tuyết Phách thân hình cao lớn, ngồi ở chỗ đó xem sách, tướng mạo của hắn chí ít có bảy phần tương tự như Tuyết Cực, khiến Niệm Băng kinh ngạc chính là, vị này Tuyết Phách nguyên soái có danh xưng Phệ Huyết Diệt Hồn này, trên người lại toát ra thi thư khí tức, thoạt nhìn, hắn giống như một vị học sĩ bụng đầy kiến thức, đâu có gì là phong phạm thiết huyết? Đương nhiên, Niệm Băng đã không phải là người thường kiến thức nông cạn, bề ngoài là không đủ để phán đoán một người, hắn lập tức tiến lên hành lễ nói: "Niệm Băng ra mắt Tuyết nguyên soái."

Tuyết Phách buông quyển sách trên tay xuống. Cầm lấy thư tín lúc trước Niệm Băng đưa cho quản gia nói: "Ngươi là do Tuyết Cực phái tới sao, trong thư Tuyết Cực nói ngươi là bằng hữu của hắn, chẳng biết đến đây tìm ta có chuyện gì?" Thanh âm Tuyết Phách trong trẻo, không hùng hậu như của Tuyết Cực, nghe vào tai khiến người ta thấy hết sức thoải mái, Niệm Băng cùng Tuyết Phách bốn mắt nhìn nhau, từ ánh mắt của Tuyết Phách, hắn thấy được vài phần lãnh ý.

Niệm Băng đáp: "Ta lần này tới Băng Nguyệt thành là muốn gặp một vị bằng hữu, còn muốn nhờ Tuyết nguyên soái hỗ trợ. Vị bằng hữu này của ta chính là Băng Nguyệt đế quốc thất hoàng tử Yến Phong điện hạ."

Tuyết Phách kinh ngạc nhìn Niệm Băng, trong mắt toát ra vài phần quái dị. "Ngươi muốn gặp Yến Phong? Hắn mới vừa quay về Băng Nguyệt thành không lâu. Ta mặc dù là trọng thần trong triều, nhưng không thể tùy tiện gặp được hoàng tử." Hiện tại Băng Nguyệt đế quốc quốc vương bệnh nặng, lại là lúc các vị hoàng tử tranh đấu kích liệt nhất, hắn luôn luôn giữ thế trung lập vẫn tạ tuyệt khẩn cầu của mấy hoàng tử, lúc này sao có thể tùy tiện gặp hoàng tử chứ?

Niệm Băng nhớ tới yêu thích đặc thù của Yến Phong, thầm cười khổ trong lòng, với sở thích như vậy của Yến Phong, vị Tuyết nguyên soái này đang nghĩ gì cũng không khó đoán, Yến Phong, Yến Phong, ngươi khiến cho ta phải chịu tiếng xấu rồi, lập tức, hắn nói không đổi giọng: "Nguyên soái không cần lo lắng, ngài chỉ cần nói cho ta biết Yến Phong ở nơi nào là được, ta tự có biện pháp đi gặp hắn." Với thực lực hiện tại của hắn, phòng vệ của hoàng cung thì có là gì?

Tuyết Phách nhíu mày, nói: "Rất cảm tạ ngươi thay đệ đệ ta đưa tin lại đây, thế nhưng, chuyện này ta không giúp ngươi được. Nếu không còn chuyện gì khác, ngươi có thể đi."

Nhìn vẻ mặt cách xa nghìn dặm của Tuyết Phách, Niệm Băng mỉm cười, bình tỉnh nói: "Tuyết nguyên soái không chịu giúp ta, nhất định là sợ gặp phiền toái? Kỳ thật, ta chỉ bất quá muốn cùng bằng hữu gặp mặt mà thôi, nói cho ta biết hành tung của Yến Phong, đối với Tuyết nguyên soái mà nói cũng không phải là chuyện quá khó khăn."

Tuyết Phách hừ lạnh một tiếng, "Nực cười, Tuyết Phách ta chưa bao giờ biết sợ cái gì. Chỉ bất quá, ngươi một ma pháp sư nho nhỏ, dựa vào cái gì để bắt ta giúp ngươi?" Vốn là, Tuyết Cực đã viết trong thư nhờ hắn chiếu cố Niệm Băng, nhưng vừa nghĩ đến Niệm Băng và thất hoàng tử với sở thích đặc thù kia là bằng hữu, Tuyết Phách trong lòng đã cảm thấy khinh bỉ.

Niệm Băng thản nhiên cười, đáp: "Đã như vậy, là ta thất lễ rồi. Tuyết nguyên soái, đương kim Băng Nguyệt đế quốc tình hình vi diệu, ngài thân là trọng thần của đế quốc, chẳng lẽ lại không lo nghĩ cho tương lai của Băng Nguyệt đế quốc sao?"

Tuyết Phách nhướng mày, "Lời này của ngươi là ý tứ gì?"

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Không có ý tứ gì, ta chỉ là thấy Tuyết nguyên soái thân là một trong tam đại nguyên soái của Băng Nguyệt đế quốc, cũng không ủng hộ bất cứ vị hoàng tử nào của Băng Nguyệt đế quốc, mặc dù ngài quyền cao chức trọng, bất luận vị hoàng tử nào kế thừa ngôi vị hoàng đế đều sẽ trọng dụng ngài, thế nhưng, ngài lại không lo nghĩ cho đế quốc sao? Trước mắt mà xem, có hi vọng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất đương nhiên là đại hoàng tử, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử. Nếu bọn họ ba người tranh đấu, tất nhiên sẽ khiến cho chính cục rung chuyển, đối với phát triển của Băng Nguyệt đế quốc rất bất lợi."

Tuyết Phách hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi hiểu cái gì, Áo Lan đế quốc và Lãng Mộc đế quốc đều vì đánh một trận với Hoa Dung đế quốc mà nguyên khí đại tổn, chỉ có lưỡng quốc này tiếp giáp với nước ta, cứ cho là nước ta chính cục có rung chuyển, chỉ cần Tuyết Phách ta còn đây, thì không tới phiên bọn họ nhúng tay vào. Áo Lan đế quốc luôn luôn giao hảo với nước ta, mà Lãng Mộc đế quốc mới bại trận, nguyên khí đại tổn, bọn hắn dám có chủ ý với nước ta ư? Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là bình dân, quan tâm tới chính trị cũng không có chỗ nào tốt. Nể mặt Tuyết Cực ta không làm khó ngươi, nhưng ngươi nếu nói lung tung, cũng đừng trách ta không khách khí."

Niệm Băng nở nụ cười, "Là ta lỡ lời, xin nguyên soái tha thứ, vậy thì, ta còn có một thỉnh cầu, nhất định sẽ không làm khó ngài, ta muốn ở lại phủ nguyên soái làm một trù sư, được chứ?"

Tuyết Phách ngây ra một lúc, "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn làm một trù sư? Nhìn trang phục của ngươi, ngươi hẳn là một ma pháp sư mới đúng chứ."

Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ai quy định là ma pháp sư không thể là trù sư chứ?" Vừa nói, hắn vừa cởi kim sắc ma pháp bào trên người xuống, lộ ra trang phục bình dân bên trong, một đầu bạch sắc trường phát xõa xuống vai, nhìn qua rất quái dị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhìn bạch phát và trang phục bình dân của Niệm Băng, Tuyết Phách nhíu mày, nói: "Ngươi rốt cuộc là muốn đùa giỡn cái gì?"

Niệm Băng tỏ ra kinh ngạc nhìn Tuyết Phách, "Nguyên soái, chẳng lẽ Tuyết Cực thúc thúc trong thư không có nói cho ngài rằng ta là một trù sư sao? Tuyết Cực thúc thúc đã quyết định, Trù Thần đại tái năm tháng sau sẽ do ta đại biểu cho Thanh Phong Trai tham gia thi đấu. Ta nghĩ, trù nghệ của ta nhất định sẽ khiến ngài hài lòng. Vừa rồi khi tiến nhập phủ nguyên soái, ta đụng phải Tuyết Ngọc tiểu thư, tiểu thư tựa hồ rất thích ăn Kim Hương Khuyên của Thanh Phong Trai, thật sự là khéo, ta làm món này rất ngon. Mới tới Băng Nguyệt thành, tiền trên người ta cũng đã tiêu hết, ta cũng không cần nhiều thù lao, chỉ cần nguyên soái có thể cho ta một chỗ nương thân là được."

Tuyết Phách nghi hoặc hỏi: "Ngươi thật sự là một trù sư? Ta lần đầu tiên nghe nói có ma pháp trù sư. Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, trưa nay, chỉ cần ngươi có thể làm ra một bàn thức ăn khiến ta hài lòng, ta sẽ lưu ngươi lại phủ làm trù sư. Người đâu."

"Vâng, nguyên soái." Một người hầu từ bên ngoài đi vào hướng về phía Tuyết Phách hành lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK