Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Vinh nói:

"Yên tâm, ta làm việc cũng có tính toán, sớm đã phái toàn bộ thủ hạ đi rồi. Tin rằng không lâu sau sẽ có tin tức truyền về. Niệm Băng dù gì chỉ là một ma pháp sư, hắn không thể chạy nhanh được đâu"

"Chạy, vì sao phải chạy chứ?"

Một thanh âm lãnh đạm từ bên ngoài vang lên khiến cho huynh muội Mộc Vinh thất kinh. Mặc dù để cho Hoa Dung đế quốc không phát hiện ra bọn họ dẫn theo một số lượng lớn cao thủ tiềm nhập Đô Thiên thành nhưng với tinh thần lực của bọn họ mà lại không thể phát hiện ra có người ở bên ngoài.

Cửa mở ra, hai người từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu chính là một người đời thứ ba của Dung gia, Dung Băng. Dung Cực sắc mặt lạnh lùng đứng phía sau, trên tay cầm theo một ma pháp trượng.

Mộc Tinh nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt mỉm cười vội tiến lên đón:

"Yến hội đã kết thúc rồi sao? Hai vị sao lại tới đây, không lẽ hai vị muốn luận bàn ma pháp với huynh muội bọn ta?"

Dung Băng lạnh lùng nói:

"Nếu như các ngươi muốn luận bàn thì ta nhất định sẽ thõa mãn nguyện vọng của ngươi. Bất quá lần này ta tới đây không phải vì việc này. Cuộc so tài đã sớm kết thúc, ta nghĩ các ngươi cũng không nên lưu lại Đô Thiên thành làm gì, xin mời lập tức ly khai đi."

Mộc Vinh giận dữ nói:

"Cái này chính là đạo đãi khách của Hoa Dung đế quốc sao?"

Dung Băng lãnh đạm nói:

"Đãi khách thì cũng phải coi khách thế nào. Dạng khách nhân như các ngươi, Hoa Dung đế quốc ta không hoan nghênh. Chỉ vì các ngươi là tuyển thủ thi đấu nên mới không lưu các ngươi lại. Bằng không, muốn ly khai cũng không có dễ đâu."

Mộc Vinh vừa muốn nói gì thì bị Mộc Tinh ngăn lại:

"Được, chúng ta đi!"

Dứt lời vội nắm tay ca ca kéo ra bên ngoài.

"Đợi một chút!"

Dung Băng cất tiếng nói:

"Có việc này quên nói với các ngươi. Gần đây Đô Thiên thành không được yên bình cho lắm. Có một đám cường đạo nhân số chín trăm sáu mươi bảy người tiềm nhập vào trong thành. Hiện tất cả bọn chúng đều đã bị tiêu diệt. Các ngươi trên đường cũng nên cẩn thận một chút, đừng để gặp phải cường đạo."

Nghe thấy con số chín trăm sáu mươi bảy người, toàn thân huynh muội Mộc Vinh chấn động, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Con số này đối với bọn họ rất quen thuộc, chính là đám cao thủ mà bọn họ dẫn tới Hoa Dung đế quốc! Thần sắc Mộc Vinh lúc này rất hoảng loạn, nhưng Mộc Tinh thì ráng gắng gượng bình tĩnh quay về phía Dung Băng hỏi:

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Dung Băng lạnh lùng nói:

"Không có ý gì cả. Hai vị đi đường cẩn thận! Không tiễn."

Mộc Tinh hít sâu một hơi chăm chú nhìn Dung Băng rồi mạnh mẽ kéo Mộc Vinh ra khỏi phòng.

Trong đêm khuya, Mộc Vinh huynh muội ly khai hỏi Đô Thiên thành. Trên đường, Mộc Vinh cuối cùng cũng chịu không nổi lên tiếng nói ra mối nghi hoặc trong lòng:

"Muội muội, tên Dung Băng đó nói có thật không? Không lẽ người của chúng ta...."

Mộc Tinh gật đầu ảm đạm nói:

"Xem ra chúng ta đã coi thường thực lực của Dung gia. Vô thanh vô tức bắt hết cao thủ của chúng ta, quả thật đáng sợ. Bọn chúng ta ác độc như vậy hiển nhiên là muốn hạ thủ với Lãng Mộc đế quốc chúng ta. Chúng ta cần phải sớm trở về chuẩn bị mới được. Hiện tại chỉ hy vọng Dung Băng không nói dối, không phái người truy sát bọn ta thì đã là may mắn lớn nhất rồi. Đi thôi!"

Lau mồ hôi trên trán, Niệm Băng ngồi trên mặt đất, muốn động cũng không thể động nổi. Bên cạnh, Bàn Tử đang rất hưng phấn, không ngừng đem các loại mỹ thực tống vào miệng.

Bàn Tử mặc dù bay rất nhanh nhưng cũng phải tới tối thì bọn họ mới bay được tới Tư Nông tiểu thành. Ngôi thành này nếu xếp về quy mô thì ngay cả một phần mười Đô Thiên thành cũng không bằng. May mắn là Hoa Dung đế quốc rất phồn vinh, vì vậy mặc dù chỉ là một tiểu thành nhưng những thực phẩm mà Niệm Băng cần đều có đủ.

Đã lâu rồi không nấu ăn, lần này lại làm tới hai mươi món tầm cỡ Băng Hỏa Cửu trọng thiên khiến Niệm Băng thật sự mệt mỏi. Đặc biệt là dưới trạng thái hiện tại Niệm Băng đang tổn hao rất nhiều ma pháp lực, nay lại còn dụng pháp lực để nấu ăn khiến hắn càng thêm mệt mỏi.

Bàn Tử giải quyết vấn đề tiền bạc thật sự rất dễ dàng khiến cho Niệm Băng chỉ còn biết gọi hắn là cường đạo. Trong khoảng thời gian một bữa cơm mà không biết hắn từ đâu lôi về cả một bao tử kim tệ. Bàn Tử tựa hồ như không để ý đến tiền bạc, tất cả đều đưa cho Niệm Băng. Hai người sau khi mua đủ nguyên liệu xong liền tới một bếp ăn nho nhỏ. Niệm Băng cứ vậy ở trong đó tới hơn nửa đêm mới hoàn thành xong.

"Ngon! Quả không hổ danh là một cao cấp trù sư! Mỗi một món ăn đều mang biến hóa rất lớn. Không ngờ ma pháp lại có thể thay đổi mùi vị món ăn đến như vậy. Không tệ, không tệ, không uổng ta bỏ nhiều công sức ra. Niệm Băng tiểu tử, ngươi không ăn hay sao?"

Niệm Băng tức giận nhìn Bàn Tử đang không ngừng đưa thức ăn vào cái miệng to tướng:

"Ăn cái gì? Không lẽ ngươi muốn ta trở thành tên mập giống ngươi sao? Hai mươi món ta đã làm rồi thì dù ngươi không thả Phượng Nữ cũng phải để cho nàng ra thở chút không khí chứ, đồng thời cũng là để cho ta xem nàng thế nào. Ta nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng, dù sao vì ngươi ta cũng đã cực khổ cả nửa ngày rồi."

Bàn Tử lắc lắc cái đầu to nói:

"Nói nghe hay nhỉ. Hôm nay mặc dù ngươi nấu ăn rất ngon nhưng cũng chỉ sử dụng có hai loại ma pháp mà làm. Rõ ràng là có thể dùng bảy loại ma pháp mà chỉ dùng có hai, muốn cho có lệ mà. Đã như vậy thì đợi bao giờ ngươi làm được món ăn toàn hệ đi thì tới lúc đó ta sẽ xem xét cho bọn ngươi gặp mặt vậy."

Niệm Băng giận dữ đứng bật dậy:

"Thúi lắm, cái gì mà cho có lệ chứ? Ngươi xem ta là người thế nào? Dù cho là cao đẳng trù sư thì muốn làm món mới cũng phải có thời gian nghiên cứu chứ. Bảy thanh đao ta đã có sẵn, chỉ là trong hai ngày gần đây quá nhiều việc, lại còn chú tâm luyện ma pháp thì thời gian đâu mà nghiên cứu trù nghệ."

Bàn Tử cười hắc hắc nói:

"Đó là việc của ngươi chứ liên quan gì tới ta, dù sao ta chỉ có việc ăn thôi. Đủ rồi, ăn uống no say rồi giờ thì đi kiếm chỗ ngủ cái đã. Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi. Chừng mười ngày nữa ta sẽ tìm ngươi, hy vọng tới lúc đó ngươi có tiến bộ. Tiền ta đưa cho ngươi không được mua ma pháp quyển trục mà chỉ được dùng thực phẩm thôi đó. Lần tới ta mà thấy ngươi dùng ma pháp quyển trục thì ta sẽ không chỉ phòng ngự đơn giản như lần trước đâu. Tiểu tử, ngươi hãy tự cầu phúc cho mình đi!"

Niệm Băng nhìn khuôn mặt núc ních của Bàn Tử chán nản nói:

"Ta cũng tìm nơi nào nghỉ ngơi đây."

Dứt lời quay người bước ra ngoài. Niệm Băng biết Bàn Tử sẽ không dễ dàng buông tha cho Phượng Nữ. Chỉ cần mình cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của hắn thì Phượng Nữ sẽ tạm thời được an toàn, chỉ là mất đi sự tự do thôi. Xem ra muốn sớm cứu Phượng Nữ thì chỉ còn cách nhanh chóng gia tăng thực lực bản thân thôi.

"Đợi một chút!"

Bàn Tử thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tới bên cạnh Niệm Băng

"Tiểu tử, để ngươi nhớ kỹ một chút, đi theo ta cái đã!"

Dứt lời liền bắt lấy Niệm Băng bay thẳng lên không trung. Niệm Băng không hề phản kháng vì hắn biết mình có phản kháng cũng phí công mà thôi. Tinh thần lực lúc này ráng chống đỡ lấy cái thân thể mệt lả. Vì vậy lúc này cách tốt nhất chính là nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Chỉ một chốc lát, Bàn Tử mang Niệm Băng ra phía ngoài thành, tìm một nơi đất trống rồi hạ xuống, ném Niệm Băng xuống đất. Niệm Băng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Bàn Tử đang cười cười hung ác nhìn mình bèn cảnh giác:

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Bàn Tử đưa tay nắm bàn tay to lớn của mình, tiếng xương bẻ vào nhau kêu lách cách, hắn cười hắc hắc nói:

"Ăn uống xong rồi thì phải hoạt động gân cốt một chút, đem ngươi ra làm bao cát đánh một trận cũng là một lựa chọn không tệ. Ngươi yên tâm, ta ra tay có chừng mực lắm, nhất định sẽ không đánh chết ngươi đâu. Đương nhiên là mười ngày sau ta vẫn đi tìm ngươi đó."

Niệm Băng vừa muốn phản ứng thì trước ngực bỗng truyền tới một sức mạnh mãnh liệt. Cả người Niệm Băng bị đánh bay lên không trung, ngực nóng bừng như có ngọn lửa thiêu, năng lượng bành trướng khắp người khiến cho cả người Niệm Băng như tê dại. Nếu không phải khi xưa Gia Lạp Địch Mạn Tư cải tạo thân thể của Niệm Băng thì chỉ sợ một quyền đó đã khiến Niệm Băng xong đời rồi. Bàn Tử như không hề có ý buông tha, người Niệm Băng vừa bay lên thì hắn đã phi tới đánh thêm một quyền nữa kích Niệm Băng văng ra xa. Niệm Băng lúc này chỉ thấy trước mắt một màn đen, cả người như không còn cảm giác giống như xung quanh chẳng còn cái gì. Một lát sau, cả người Niệm Băng lại chấn động. Đến cuối cùng mất đi tri giác rồi ngất đi. Trước khi hôn mê, Niệm Băng còn cảm thấy giống như mình được giải thoát vậy.

Kim quang nhàn nhạt từ người Bàn Tử không ngừng phát ra, sắc mặt của y lúc này rất nghiêm túc. Từng quyền đánh vào Niệm Băng thì kim quang theo đó xâm nhập vào cơ thể hắn. Thân thể của Niệm Băng lúc này không ngừng uốn éo theo lực đánh. Bàn Tử không hề dừng lại, một quyền rồi tiếp một quyền cứ đánh liên tục. Hắn ra tay rất chừng mực, mỗi quyền đều mang lực lượng thấu nhập vào cơ thể Niệm Băng nhưng lại không hề tổn hại gì tới xương cốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Độ khoảng nửa giờ, sau khi Bàn Tử đánh ra quyền thứ một trăm linh tám thì ngưng lại không đánh nữa mà chụp lấy thân thể Niệm Băng đặt xuống đất rồi lẩm bẩm:

"Thật sảng khoái, sảng khoái quá. Đánh người trên không trung thật vui a! Xú tiểu tử, Bàn Tử ta không ăn uống của ngươi không đâu, đợi sau này ngươi sẽ hiểu rõ. A, ở đây dù sao cũng không có người, cứ để hắn ở đây cái đã, kiếm chỗ nào ngủ trước rồi tính."

Do dự một chút, hắn dựng người Niệm Băng dậy. Một tầng kim sắc quang mang từ đỉnh đầu trùm xuống người Niệm Băng. Sau đó Bàn Tử vung tay, cả người Niệm Băng chui thẳng xuống dưới lòng đất. Tình cảnh của Niệm Băng lúc này giống như bị chôn sống, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy. Bàn Tử cười hì hì nói:

"Xú tiểu tử, thiên nhãn huyệt của ngươi đã mở, vậy thì hãy ráng cảm ngộ chút cảm giác tiên thiên đi nhé!"

Bàn Tử đi rồi, Niệm Băng nguyên bản bị hôn mê nay không có không khí hít thở nên từ từ tỉnh lại. Cả người lúc này tràn ngập một cảm giác đau đớn khiến hắn rất khó chịu. Xung quanh lúc này là một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy. Niệm Băng muốn trở mình thì phát hiện ra cả người bị đất cát ép chặt, căn bản không có năng lực tránh thoát. Đủ các loại cảm giác thống khổ đau đớn không ngừng lan tỏa khắp người. Ý nghĩ, da thịt, cái cảm giác đau đớn càng lúc càng lộ rõ, đại não Niệm Băng lúc này như mê muội. Phải chết thật sao? Mình thật phải chết ở đây sao?

Không, ta không thể chết được. Ý muốn cầu sống mãnh liệt khiến cho đại não của Niệm Băng từ từ thanh tỉnh. Hiện tại phải làm gì bây giờ? Chỉ còn cách dụng tới ma pháp của mình thôi. Nghĩ tới đây, Niệm Băng kiểm tra ma pháp lực trong cơ thể thì thấy ma pháp lực tiêu hao gần hết, bảy viên cầu năng lượng lúc này trở nên cực nhỏ. Ý niệm Niệm Băng nhất động tức thì dẫn động hỏa nguyên tố bạo tạc phía trên đỉnh đầu. Trước mắt phải có không khí để hô hấp nhằm bảo toàn tính mạng cái đã.

Đáng tiếc ma pháp sử dụng không chỉ có liên quan tới ma pháp lực trong cơ thể mà còn có quan hệ cực lớn với hỏa nguyên tố trong không khí. Lúc này Niệm Băng bị chôn dưới đất, hỏa nguyên tố cực kỳ ít ỏi. Thông qua ý niệm cảm thụ, Niệm Băng tuyệt vọng khi phát hiện phía trên đầu chỉ xuất hiện một ngọn lửa nhỏ nhoi, căn bản không thể nổ tung đống đất ra được. Lúc này không chỉ ma pháp lực có vấn đề mà mắt Niệm Băng không nhìn thấy, tai không thể nghe, miệng không thể nói nên căn bản không thể ngâm chú ngữ để hỗ trợ mình. Cái cảm giác khó thở càng lúc càng mãnh liệt, bóng dáng tử vong bắt đầu che phủ lên ý nghĩ của Niệm Băng.

Đại não lại dần dần mê muội. Lúc này Niệm Băng không còn có thể suy nghĩ gì nữa, ý niệm cũng từ từ rơi vào một khoảng đen kịt, cả người như buông xuôi. Niệm Băng bắt đầu mơ hồ. Không lẽ thật phải chết ở đây sao? Sanh mệnh khí tức dần dần tiêu thất, cái cảm giác thống khổ khi khó thở ngược lại lại giảm đi rất nhiều, cả người bỗng trở nên như nhẹ nhàng hơn. Lúc này như có một thanh âm gì đó kêu gọi khiến tử vong càng lúc càng tiến lại gần. Không lẽ đây chính là cảm giác tử vong sao? Con người thật sự có linh hồn? Đây chính là lúc linh hồn ly thể sao?

Đúng vào lúc sanh mệnh của Niệm Băng như muốn kết thúc thì hắn cảm thấy toàn thân đột nhiên chấn động, Một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ trong nháy mắt bao trùm lấy toàn thân. Một cảm giác mới lạ xuất hiện. Không cần qua hô hấp, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển. Một tia cảm giác êm dịu từ mi tâm truyền tới đồng thời một tia khí tức thanh lương từ bên ngoài da thịt bắt đầu xâm nhập vào cơ thể. Niệm Băng kinh dị phát hiện bình đang tiến vào một cảnh giới nội hô hấp kì dị. Cả người dần sáng lên, mỗi đạo kinh mạch lúc này trên cơ thể đều thấy rất rõ ràng. Ma pháp năng lượng cầu trong người càng lúc càng vận chuyển nhanh hơn. Cái làm Niệm Băng kinh dị nhất chính là tại mi tâm hiện lên một khối cầu trong suốt phát ra từng tia tinh thần lực nhàn nhạt. Thông qua cảm thụ tinh thần lực, cảm giác tinh thần tức tốc tỏa ra bên ngoài. Lúc này giống như có con mắt thứ ba, Niệm Băng thấy rõ khắp nơi quanh mình toàn là đất đá thậm chí trong đám đất đó có gì cũng có thể thấy rõ. Tinh thần tiếp tục hướng lên trên vượt ra khỏi lòng đất thì Niệm Băng chỉ cảm thấy tinh thần mình như sáng bừng, mọi thứ ở phía trên mặt đất đều thấy rất rõ ràng. Cái cảm giác này quả thật rất kỳ dị.

Cái cảm giác thanh lương không ngừng từ từ xâm nhập vào cơ thể, Niệm Băng càng lúc càng cảm thấy một cảm giác rất mãnh liệt, tốc độ vận chuyển khí huyết trong cơ thể càng lúc càng gia tăng. Cái cảm giác thanh lương đó như thấm nhuần tới từng bộ phận. Mặc dù ma pháp lực không tăng tiến một cách rõ ràng nhưng Niệm Băng có thể cảm thấy thân thể mình có sự chuyển biến rõ rệt. Cơn đau kịch liệt từ từ biến mất, huyết dịch di chuyển trong cơ thể bỗng nhiên xuất hiện từng tia kim quang ảm đạm. Từng hạt kim sắc quang điểm li ti trong huyết dịch dung nhập vào kinh mạch rồi thông qua kinh mạch thấm vào xương cốt, đến cuối cùng ngưng lại trên bề mặt da thịt rồi dung hóa đi. Sau cái cảm giác thoải mái đó thì Niệm Băng lại cảm thấy cả người sung mãn lực lượng. Lúc này chuyện đội đất chui lên đối với Niệm Băng không có gì khó nhưng hắn không tính ra sớm. Khắp nơi lúc này đang mang lại cảm giác êm ái khó tả, nếu đã vậy thì mình lo lắng ra sớm làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK