Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Lạp Mạn Địch Tư trong phẫn nộ có hơi sửng sốt, nói: "Tạp Tạp, những lời này là có ý tứ gì? Niệm Băng như thế nào tự mình muốn chết đi?".

Áo Tư Tạp thở dài một tiếng, nói: "Sự thật lại là như thế, mặc dù cũng không phải ý nguyện phát ra từ nội tâm, nhưng Niệm Băng cùng Băng Vân dù sao cũng đã xảy ra loại quan hệ này. Hắn đem Băng Vân nhốt ở chỗ này mười ngày, đột nhiên biết Băng Vân đúng là nữ nhi của mẹ nuôi, lại gặp đại tẩu Phượng Nữ, dứơi tình huống xấu hổ này hắn căn bản không biết như thế nào để đối mặt. Vốn hắn tự nhiên sẽ không nghĩ đến cái chết, chỉ là nghĩ bất luận Ngọc Như Yên a di trách phạt hắn như thế nào, hắn đều cam nguyện thừa nhận. Nhưng Băng Vân lại vì hắn lấy thân ngăn kiếm, làm hắn thấy chính mình căn bản không thể giải quyết đống tình ái này. Hắn sâu sắc yêu Phượng Nữ đại tẩu, còn yêu cái cô nương gọi là Long Linh nhi kia. Nhưng sau khi hắn cùng Băng Vân phát sinh loại chuyện này, hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung đó, hắn biết chính mình cũng vô pháp vứt bỏ Băng Vân. Mà Băng Vân vì cứu hắn mà lâm vào trạng thái hấp hối. Vì có thể cứu sống Băng vân, hắn không thể không lấy cấm chú cường đại nguyền rủa sinh mệnh phát động. Lúc ấy, nếu lựa chọn của hắn chậm một chút, có lẽ Băng Vân sẽ chết.

Sau khi hắn dựa vào nguyền rủa sinh mệnh làm cho trái tim Băng Vân lại một lần nữa tạo ra và khai mở Thiên Nhãn huyệt, bản thân hắn đối với Phượng Nữ đại tẩu và Long Linh cô nương kia vô cùng áy náy. Khiến hắn đem năng lượng còn lại hoàn toàn bộc phát ra, lấy Thiên Sứ chi lệ và tiên thiên khí ngưng kết toàn bộ sinh mệnh lực của mình cải tạo thân thể bọn họ, trợ giúp bọn họ có mầm mống mở khai Thiên Nhãn huyệt. Mặc dù Niệm Băng mất đi sinh mệnh lực, nhưng trong nháy mắt lúc ý thức mất đi, hắn trong lòng quả là thỏa mãn, ít nhất chính hắn nghĩ mình đã chuộc tội. Trước khi chết một khắc hắn đã nói qua, hắn có thể vì Phượng Nữ đại tẩu bọn họ làm như vậy.

Cho nên, hắn có thể nói là chính mình muốn chết, cũng không phải do Ngọc Như Yên a di. Ai … kỳ thật hắn tại sao lại muốn muốn chết nhỉ? Hắn còn có cha mẹ chưa cứu ra, càng hy vọng là họ còn sống, nhưng mà tình trạng thập tử nhất sinh của Băng Vân khiến hắn đưa ra quyết định này."

Không ai so với Áo Tư Tạp biết rõ ràng tâm tình Niệm Băng lúc ấy hơn được. Niệm Băng cũng không muốn chết, nhưng mà tại thời điểm đó, hắn có thể không cứu Băng Vân được sao? Không… tuỵêt đối không thể. Kỳ thật Áo Tư Tạp phán đoán có một điểm đã sai, sau khi Niệm Băng cứu sống Băng Vân, hắn còn muốn thu liễm sinh mệnh lực đã không thể khống chế của mình. Sinh mệnh nguyền rủa cấm chú ma pháp này bản thân cực kỳ tà ác, nếu Niệm Băng sử dụng chỉ là ma pháp bình thường, có lẽ còn có cơ hội ức chế sự trôi đi của sinh mạng lực. Nhưng Quang minh ma pháp hắn dùng chính bản thân hắn cũng không am hiểu, còn dẫn động Thần hàng thuật, sinh mệnh lực càng không thể thu thập, nên căn bản là không thể thu hồi.

Dưới loại tình huống này, hắn chỉ có thể đem năng lương chính mình có được hoàn toàn phát ra, thực hiện được việc hắn mong muốn. Bằng không, năng lượng khổng lồ ngưng tụ kia cũng sẽ theo sinh mệnh lực của hắn đồng thời biến mất.

Ngọc Như Yên nhìn thấy Niệm Băng đứng ở phía trước khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Nàng vừa định nói cái gì đó, đã thấy Phượng Nữ phủ phục quỳ rạp xuống trước mặt Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư: "Long Vưong tiền bối, van cầu ngài cứu Niệm Băng đi. Ngài là Long vương vĩ đại, nhất định có biện pháp."

Nếu nói cảm tình của nàng sau khi phát hiện chuyện xảy ra giữa Niệm Băng cùng Băng Vân còn có điều hòai nghi, thì một khắc mà Niệm Băng đem Thiên Sứ chi lệ truyền vào cơ thể nàng, tất cả hoài nghi đó hoàn toàn biến mất. Nàng có thể cảm giác rõ ràng được Thiên Sứ chi lệ ngưng tụ vô tận tình cảm của Niệm Băng.

Tâm tình của Gia Lạp Mạn Địch Tư dần dần bình phục lại. Hắn thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Ta không thể lừa ngươi, nha đầu. Đứng lên đi, ta quả thật không có biện pháp. Sinh mệnh lực của hắn hoàn toàn mất đi, nếu không phải bởi vì Thiên Nhãn huỵêt tiến hóa đến trung kỳ, có lẽ cả linh hồn cũng biến mất. Mặc dù linh hồn ý thức của hắn còn ở lại trong Thiên Nhãn huỵêt, nhưng mà hoàn toàn mất đi sinh mệnh lực, muốn cứu hắn sống lại cơ hồ là không có khả năng. Không cần ngươi cầu xin, ta cũng nhất định sẽ hết sức. Bây giờ chỉ có thể đưa hắn mang về, đem hợp lực của bảy Long vương chúng ta nghĩ biện pháp. Niệm Băng bởi vì từ nhỏ đã mang cừu hận, nên đôi khi tính cách có cổ quái một chút, thậm chí có chút âm lãnh, nhưng mà hắn cũng thật thiện lương.

Lúc trước, còn nhớ rõ hắn nhờ ta mang ngươi ra khỏi Hàn Lĩnh chứ? Mặc dù ta không biết hắn làm thế nào lay động ngươi, nhưng nguyên nhân chính thức cũng bởi vì bảy Long vương chúng ta sắp đối mặt một trường kiếp nạn. Hắn sợ ngươi bị thương tổn, cho nên mới để ta đưa ngươi đi. Mà hắn chính mình lại lần đầu dùng cái chú ngữ sinh mệnh nguyền rủa kia, dùng toàn bộ sịnh mệnh lực của mình cứu chúng ta. Áo Tư Tạp sở dĩ cùng hắn dùng chung thân thể, cũng chính là bởi vì chuyện lần đó. Nếu không phải Niệm Băng vận khí tốt, có lẽ lần đó hắn cũng đã chết. Hắn đối với Long tộc chúng ta có đại ân, chỉ cần chúng ta có thể làm, tuỵêt sẽ không tiếc năng lực, nhất định phải cứu sống hắn." Thuận tay vung lên, hắn liền đỡ Phượng Nữ dậy.

Phượng Nữ trong lòng tràn ngập bi thương, nhìn Niệm Băng trước mặt đã không còn là Niệm Băng. Nàng càng sâu sắc hiểu được tình cảm của nam nhân này đối với mình. Âm dương cách bịêt, lại xảy ra tình cảnh như vậy, nàng không khỏi có chút ngỡ ngàng. Nhưng mà nếu bây giờ nàng có thể lựa chọn đem sinh mệnh lực của mình truyền cho Niệm Băng, thì nàng tuyệt không có chút do dự.

"Ân", Băng Vân nằm trên mặt đất bỗng nhúc nhích, đôi cánh kim sắc sau lưng kia đang thu lại mở ra, đưa thân thể nàng cử động theo rồi ngồi dậy. Nàng cùng Phượng Nữ phản ứng cơ hồ giống nhau, thấy Áo Tư Tạp đứng tại đây, lập tức đứng lên: "Niệm Băng, ngươi không sao chứ."

Nàng tiến lên từng buớc, muốn chính mình quan sát Niệm Băng, nhưng ngại vì mẫu thân ở bên, miễn cưỡng dừng lại trước người hắn. Nàng cẩn thận nhìn hắn, đôi mắt đẹp tràn ngập tình cảm phức tạp: "Ngươi cần gì phải cứu ta? Ngươi, ngươi không sao chứ?".

Áo Tư Tạp cười khổ nói: "Cái này, ta có phải gọi ngươi là Băng Vân đại tẩu hay không! Ta không có việc gì, bất quá chuyện Niệm Băng lão đại thì không nhỏ". Nhìn thấy Băng Vân vẻ mặt mờ mịt, hắn vội vàng đem sự việc phát sinh giảng lại một lần. Băng Vân tại thời điểm Niệm Băng sử dụng cái quang hệ Thần hàng thuật kia cũng đã có cảm giác không ổn. Nàng từ nhỏ tu luyện ma pháp, biết rõ ràng ma pháp là không thể vượt cấp thi triển. Lúc này nghe xong Áo Tư Tạp nói, ánh mắt nàng chết lặng, lặng lẽ nhớ đến lần đầu tiên bị Niệm Băng xâm phạm. Nhưng nàng không khóc, xoay người nhìn về phía Ngọc Như Yên, nói: "Mẹ, sư phó của con có phải vừa mới tới, con có thể cảm giác được khí tức của người."

Ngọc Như yên gật gật đầu, ảm đạm nói: "Sư phó con vốn định đưa con mang đi. Nhưng tình huống con như bây giờ, ta làm sao có thể để nàng mang con đi?. Chúng ta lại thiếu chút nữa đánh nhau, may mắn Long Vương tiền bối kịp thời đến, mới dọa sư phó con thối lui. Bất quá xem hình dạng của nàng, tựa hồ sẽ không buông tha dễ dàng như vậy."

Băng Vân thở dài một tiếng, nói: "Sư phó từ nhỏ đem con nuôi lớn, đối với con có ân tình rất nhiều, con bây giờ lại không thể báo ân." Nàng chuyển hướng Gia Lạp Mạn Địch Tư: "Tiền bối, ngài có thể dẫn ta đi chứ?". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt, hỏi: "Nha đầu, ngươi muốn làm gì?". Băng Vân mặc dù cùng Phượng Nữ có vài phân giống nhau, nhưng vẻ đẹp của hai người hoàn toàn không giống. Phượng Nữ tựu như đóa hồng nở rộ động lòng người, còn Băng Vân thì càng giống đóa mai vàng kiên cường nở rộ trong băng thiên tuyết địa. Cùng bọn họ so sánh về dung mạo thì Long Linh phải thua kém một chút, nhưng nàng ôn nhu giống như hoa Bách hợp. Tam nữ đều có sở trường riêng, Gia Lạp Mạn Địch Tư trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc: " Niệm Băng a Niệm Băng, tiểu tử ngươi nếu không chết, đây là phúc khí lớn cỡ nào a!".

Băng Vân trên mặt tóat ra một tia mỉm cười, phảng phất giống như băng sương trên người: "Ta đã là người của hắn, Băng Vân cũ đã chết trong một kiếm kia của mẫu thân. Bây giờ chỉ còn Lam Thần, mệnh của Lam Thần là Niệm Băng cấp cho. Mệnh của nàng chỉ thuộc Niệm Băng, bất luận Niệm Băng sống hay chết, cuối cùng cả đời Lam Thần cũng chỉ ở bên cạnh Niệm Băng, dù chỉ là thủ giữ linh hồn hắn."

Nàng không phải người dễ dàng thay đổi cảm tình, một khi cảm tình phát động, liền giống như núi lửa bộc phát không thể thu lại. Nàng thậm chí đã không quan tâm đến sinh tử của Niệm Băng, bất luận Niệm Băng như thế nào, nàng đều sẽ theo hắn.

Ngọc Như Yên vành mắt hồng lên, nức nở nói: "Thần Thần, đều là mụ mụ không tốt. Nếu không phải ta lúc ấy quá kích động, cũng sẽ không biến thành tình trạng hiện tại, ngươi…"

Lam Thần lắc lắc đầu, nói: "Không, mụ mụ. Con như thế nào có thể trách mẹ? Đổi lại một mẫu thân nào mà thấy hài tử của mình bị khi dễ, thì cũng giống như mẹ, sẽ hảng động như vậy. Mẹ, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu, không thể trước hai vị lão nhân phụng dưỡng." Nàng quỳ trước mẫu thân Ngọc Như Yên, nhẹ nhàng quỳ lạy.

Ngọc Như Yên đỡ Lam Thần lên, nước mắt không thể khống chế chảy xuống: "Thần Thần, mụ mụ hiểu được lòng con, con yên tâm đi đi. Phượng Nữ, con cũng cùng muội muội cùng đi đi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Vừa nói, nàng kéo Phượng Nữ bên cạnh qua, đưa tay tỷ muội đặt vào nhau.

Phượng Nữ toàn thân run lên: "Mẹ, người và ba…" Mặc dù nàng cũng muốn như Băng Vân khẩn cầu mẫu thân, nhưng mà trách nhiệm trong lòng nàng càng mạnh, thật vất vả mới cùng phụ mẫu nhận nhau.

Ngọc Như Yên lắc đầu, nói: "Các con nên truy cầu hạnh phúc của chính mình. Mặc dù có chút không nỡ, nhưng Niệm Băng lại chính là người các con yêu. Hãy đi đi, những năm gần đây, ta và ba các con vẫn không có các con bên cạnh. Chúng ta vẫn còn khỏe lắm, vô luận Niệm Băng có thể cứu sống được hay không, các con cũng thường xuyên về nhà thăm, được chứ?"

"Mẹ" … Mẹ con ba người ôm nhau thành 1 chùm, khóc lớn, ngay cả Lam Thần cũng vô pháp lại chế trụ tình cảm nội tâm.

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn Áo Tư Tạp một cái, nói: "Xem ra, không mang theo các nàng là không được. Đã như vậy, thì hãy dứt khoát đến Băng Tuyết thành đưa Linh Nhi nha đầu kia cùng đi. Tình cảm nha đầu kia đối đãi với Niệm Băng tuyệt không ít hơn so với các nàng. Có lẽ có các nàng bên hắn, càng dễ dàng thức tỉnh thần thức của hắn. Các nàng cũng chỉ vừa mới khai mở, còn chưa có tiến vào sơ kỳ, đi theo ta cũng có thể tu luyện càng tốt."

Long Linh hai ngày nay tâm tình đặc biệt tốt, bởi vì nàng đã có được tin tức bên kia Băng Nguyệt thành. Thất hoàng tử Yến Phong đã trên đế vị, mà Ngũ hoàng tử Yến Vân lại chết một cách không rõ nguyên nhân. Hôn ước của nàng và Yến Vân tự nhiên được giải quyết. Mặc dù nàng cũng không biết Niệm Băng làm như thế nào, nhưng tưởng tượng Niệm Băng đưa mình trở về và cùng mình cùng một chỗ, nàng liền vui mừng nói không nên lời.

Bầu trời đột nhiên biến thành kim sắc, dọa Long Linh nhảy dựng lên. Nhìn thấy bầu trời tản phát ra tường khí yên lành, trong lòng nàng đột nhiên nổi lên một tia bất an mãnh liệt. Lúc này nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, một kim một ngân hai đạo hào quang trong chớp mắt đi tới trước mặt nàng. Long Linh rõ ràng cảm giác được hào quang kia tản phát ra cảm giác thân thiết. Hào quang chợt lóe, kim quang dần dần hóa thành năng lượng vô hình dung hợp vào trong lòng và thân thể của nàng. Trong phút chốc, trong lòng nàng tràn ngập vô tận tình cảm, hình dáng Niệm Băng hiện lên rõ ràng trong đầu nàng. Sau một khắc, ngân quang từ mi tâm nàng xuyên qua mà nhập vào, không đợi phản ứng, nàng chỉ cảm thấy đại não nổ vang, liền mất đi ý thức.

Đưa mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư hóa thành cự đại hỏa long dẫn Áo Tư Tạp, Lam Thần và Phượng Nữ rời đi, Ngọc Như Yên không nhịn được lại rơi nước mắt; thật không dễ dàng cả nhà đoàn viên, rồi lại phân khai. Là mẫu thân, nàng thực sự khó có thể ức chế bi thương trong lòng. Nhưng nàng biết, chính mình chỉ có thể lựa chọn như thế, bất luận là vì an toàn của Băng Vân, còn là tâm nguyện của tỷ muội họ, nàng sẽ không ngăn trở Lam Thần và Phượng Nữ rời đi. Nàng bây giờ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện Niệm Băng có thể cải tử hoàn sinh, như vậy chính mình một nhà mới có thể chính thức đoàn tụ.

Gia Lạp Mạn Địch Tư bọn họ trở lại Băng Tuyết thành. Long Linh còn trong hôn mê, mặc dù cùng tiếp thụ Thiên Sứ chi lệ, nhưng thực lực của nàng cùng Phượng Nữ và Băng Vân có chênh lệch không nhỏ, nên quá trình cải tạo cũng lâu hơn rất nhiều. Long Trí mặc dù không biết nữ nhi vì cái gì lại biến thành như vậy, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được cơ thể Long Linh dưới một cỗ năng lượng thuần khiết đang không ngừng cải tạo, đó tuyệt sẽ không là chuyện xấu. Cho nên hắn chỉ đưa Long Linh an trí tại phòng của mình, cũng không có dùng ma pháp để ngăn cản năng lượng kia phát huy.

Gia Lạp Mạn Địch Tư đưa Áo Tư Tạp, Lam Thần và Phượng Nữ ba người trở lại Thanh Phong trai, vừa vào cửa hắn liền gặp Tuyết Tĩnh đang dạy phục vụ sinh. Tuyết Tĩnh vừa thấy hắn trở lại, ánh mắt nhất thời sáng ngời, lộ ra một tia mừng rõ. Nhưng rất nhanh liền nghiêm túc lại, tiến lên vài bước nghênh đón, kéo lỗ tai Gia Lạp Mạn Địch Tư, tức giận nói: "Tử hỏa long ( Hỏa long đáng chết – mắng yêu ^^), ngươi còn biết trở về à?".

"Ôi chao, đau quá! Nàng nhẹ tay chút được không, nói như thế nào thì ta cũng là sư phó của nàng mà! Nàng làm vậy là biểu hiện tôn sư trọng đạo sao?". Gia Lạp Mạn Địch Tư liên tục la hét, nhưng trên mặt không có một chút thần sắc bất mãn, ngược lại lộ ra một tia tiếu ý, tựa hồ tình trạng bây giờ dường như sớm đã thành thói quen.

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, tay nắm tai hắn ngược lại càng dùng sức: "Còn tôn sư trọng đạo á! Ngươi đột nhiên bỏ đi, cả nói cũng không nói một tiếng. Hừ, hình dạng ngươi có chỗ nào giống sư phụ không."

Nói tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi đỏ lên. Vài tháng nay, nàng đi theo Gia Lạp Mạn Địch Tư tu luyện vũ kỹ, thực lực tăng nhiều. Cho dù không cần sử dụng thanh kiếm Gia Lạp Mạn Địch Tư tặng, nàng cũng đã đạt tới thực lực Vũ đấu gia. Ngay cả Tuyết Cực cũng theo nữ nhi được lợi, lấy kinh nghiệm trên ngàn năm của Gia Lạp Mạn Địch Tư, tùy tiện chỉ điểm cho lão vài câu cũng khiến lão được lợi vô cùng. Bất quá, Gia Lạp Mạn Địch Tư dạy Tuyết Tĩnh mặc dù rất nghiêm túc, nhưng mỗi lần hắn đều yêu cầu tay cầm tay để dạy Tuyết Tĩnh. Tự nhiên tay chân hắn không có nhàn rỗi, chung quy là muốn từ trên người Tuyết Tĩnh chiếm chút tiện nghi. Vì điểm ấy, hắn không ít lần bị Tuyết Tĩnh chỉnh sửa; bất quá hắn càng mừng rỡ, hắn thích tính cách thẳng thắn đó của Tuyết Tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK