Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Niệm Băng còn đang cân nhắc nghe theo Miêu Miêu mà lập tức ly khai nơi này hay là giết con ám ma thử này, dị biến đột nhiên phát sinh. Ám ảnh khôi lỗi phiêu phù trong không trung không nhận được mệnh lệnh của Niệm Băng lại đã hành động, hắc sắc quang mang chợt lóe lên, trực tiếp lao vào hắc ám khí lưu do ám ma thử phun ra, Phệ Ma đao quang mang đại phóng, một luồng hắc ám khí tức lớn quấn quanh năng lượn do ám ma thử phun ra, nhanh chóng thôn phệ, năng lượng mà ám ma thử phun ra trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ, hắc sắc bảo thạch trên chuôi Phệ Ma đao quang mang đại phóng, ám ảnh khôi lỗi phảng phất như biến thành thật thể, chậm rãi áp xuống mặt đất. Trong cặp mắt đỏ sậm của ám ma thử toát ra vẻ hoảng sợ, từng bước lui về phía sau, thế nhưng, nó lại không thể đình chỉ năng lượng bị phun ra, chỉ có thể tùy ý để ám ảnh khôi lỗi không ngừng thôn phệ. Mắt của ám ảnh khôi lỗi sáng rực, đôi mắt đỏ như máu toát ra băng lãnh quang mang, Phệ Ma đao trong tay giơ lên cao, đưa chuôi đao hướng về phía ám ma thử, một tầng hắc sắc quang võng phiêu nhiên phủ xuống, quang võng không ngừng mở rộng trên không trung, bao phủ toàn bộ thân thể của ám ma thử bên trong. Ám ma thử sợ hãi giãy dụa kịch liệt, nhưng bất luận nó giãy dụa thế nào, cũng vô pháp thoát khỏi hắc ám cự võng.

Niệm Băng hoảng sợ, vội vàng dùng tinh thần lực khống chế ám ảnh khôi lỗi, nhưng hắn lại phát hiện, ám ảnh khôi lỗi lúc này đã không còn bị mình khống chế, mọi hành động đều là tự chủ. Mồ hôi lạnh từ lưng toát ra, trong lòng Niệm Băng đột nhiên mọc lên một ý nghĩ kỳ dị, chẳng lẽ, chẳng lẽ ám ảnh khôi lỗi có trí tuệ sao? Không có khả năng! Nó rõ ràng là do năng lượng của mình biến hóa mà thành.

Miêu Miêu lớn tiếng kêu lên: "Ca ca, ngươi làm gì? Cái bóng kia đang làm cái gì! Mau ngăn cản nó, ngăn cản nó." Thế nhưng, hiện tại nói cái gì đều đã chậm, hắc võng nhanh chóng thu lại, ám ma thử rên một tiếng, thân thể cũng bị thu nhỏ lại, ám ảnh khôi lỗi chĩa Phệ Ma đao trong tay ra, ám ma thử quay tròn tại chỗ, thân thể to lớn bị kéo lên, càng gần ám ảnh khôi lỗi, thân thể nó càng nhỏ, cuối cùng, cũng hóa thành một đạo hắc ám khí tức không ngừng xoay tròn trứ, cặp mắt vừa biến thành màu đỏ đã nhạt dần, tinh thần lực của Niệm Băng lại liên lạc được với ám ảnh khôi lỗi, đoạt lại quyền không chế. Cảm giác kỳ dị truyền vào tinh thần lực của Niệm Băng. Hắn rõ ràng cảm thụ được, ám ma thử lúc trước đã chui vào trong bảo thạch trên Phệ Ma đao. Năng lượng của ám ảnh khôi lỗi đã tăng cường mạnh mẽ, vượt qua các các ảnh khôi lỗi khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Niệm Băng ca ca, ngươi làm cái gì vậy! Đại lão thử thật đáng thương! Ngươi giết nó rồi sao?" Miêu Miêu khẩn trương nhìn hắc sắc thân ảnh trên không trung.

Niệm Băng cười khổ đáp: "Ta cũng không biết. Ảnh khôi lỗi này là do ta dùng năng lượng hình thành. Lẽ ra thì phải hoàn toàn chịu khống chế của ta mới đúng, thế nhưng vừa rồi, ta lại mất đi quyền khống chế nó, mọi hành vi đều là do nó tự chủ. Bất quá, ám ma thử kia chắc là không chết, tựa hồ giống triệu hoán thuật của ngươi vậy, bị phong ấn ở trong Phệ Ma đao của ta." Từ sau khi có được Phệ Ma đao, Niệm Băng cũng đã từng cẩn thận nghiên cứu chuôi đao này, thế nhưng cũng không có kết quả gì, lúc này ám ảnh khôi lỗi với Phệ Ma đao làm hạch tâm đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy, hắn không khỏi cảm thấy có chút mông lung.

Ba người bay xuống mặt đất. Niệm Băng thu hồi lục ảnh khôi lỗi kia. Chỉ để lại ám ảnh khôi lỗi năng lượng sung túc đã gần như trở thành thật thể, cảm nhận khí tức cường đại trên người nó, trong lòng Niệm Băng có chút bất an, hiện tại nó đã không chịu mình khống chế, lại tùy ý hấp thu năng lượng của các hắc ám sinh vật khác, vậy nó có thể hoàn toàn thoát ly sự khống chế của mình hay không? Không. Hẳn là sẽ không! Phệ Ma đao đã nhận mình làm chủ, cũng cùng ngưng kết với tiên huyết của mình, mình cùng đao đã hình thành liên lạc linh hồn, không có khả năng nó sẽ thoát ly khỏi mình. Nhưng mọi chuyện vừa phát sinh thì giải thích thế nào? Niệm Băng không nghĩ ra, ánh mắt Thiên Huyễn Băng Vân nhìn hắn cũng thay đổi, năng lượng thần bí của Niệm Băng khiến lòng nàng không khỏi nổi giận. Xét ra, nàng tự cho rằng mình là ma pháp sư trẻ tuổi nổi bật nhất, lúc trước bị bại dưới tay Niệm Băng trên lôi đài, nàng vô cùng không cam lòng, thế nhưng, hiện tại sự thật xảy ra trước mặt, Niệm Băng so với nàng mạnh hơn nhiều, nhất là tiên thiên lĩnh vực quái dị kia, tựa hồ còn có uy lực mạnh mẽ hơn so với Băng Tuyết nữ thần lĩnh vực của chính mình, thậm chí còn có tác dụng khắc chế.

Niệm Băng khống chế ám ảnh khôi lỗi làm mấy động tác, ám ảnh khôi lỗi lập tức chấp hành ý chí của hắn, tựa hồ không có gì không ổn, tinh thần lực dung hợp cùng Phệ Ma đao, trong mắt Niệm Băng thần quang lóe lên, quát khẽ: "Phóng." Hắc sắc khí lưu từ chuôi Phệ Ma đao phun ra, thân ảnh to lớn lúc trước nhất thời xuất hiện phía trước Niệm Băng và ám ảnh khôi lỗi không xa. Ám ảnh khôi lỗi cũng không còn bị mất đi khống chế, mà ám ma thử được phóng xuất lại có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn, nằm trên mặt đất yên lặng, chỉ là nhấp nháy đôi mắt lớn nhìn Niệm Băng, tựa hồ đang chờ đợi mệnh lệnh. Trong lòng Niệm Băng khẽ động, thông qua tinh thần lực hướng về phía ám ma thử nói: "Đi bắt vài con tuyết kê trở về." Hắn muốn xem, mình đến tột cùng có thể khống chế đại lão thử mà ám ảnh khôi lỗi thu hồi hay không. Sự thật đã chứng minh, thí nghiệm của hắn thành công, ám ma thử nhận được mệnh lệnh của Niệm Băng liền không hề do dự đứng lên, xoay người chui vào cái động lớn kia, sột soạt sột soạt vài tiếng, thân thể to lớn đã biến mất.

Ám ảnh khôi lỗi vẫn yên lặng đứng đó, phảng phất mọi chuyện đều chẳng quan hệ tới nó, trong đầu Niệm Băng không ngừng xuất hiện đủ loại ý niệm, nhưng hết lần này tới lần khác đều vô pháp xác định, hiện tại ám ảnh khôi lỗi đến tột cùng là ở trạng thái gì, nếu nói nó có trí tuệ, vậy thì tại sao hiện tại tinh thần lực của mình lại có thể hoàn toàn khống chế nó? Hơn nữa còn tìm không thấy một tia trí tuệ nào, Phệ Ma đao cũng rất bình thường như trước, bất luận là bảo thạch trên chuôi đao hay là cả thân đao, ngoại trừ bề ngoài tràn ngập hắc ám khí tức, cũng không có biến hóa gì. Phệ Ma đao, Phệ Ma đao, ngươi đến tột cùng là có bí mật gì? Mặc dù Niệm Băng không thể xác định chuyện phát sinh lúc trước là thế nào, nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được, ám ảnh khôi lỗi do Phệ Ma đao hình thành đã phát sinh biến hóa, nhất định là có liên quan tới cái chết của Hắc Vũ Hoàng.

Miêu Miêu kinh ngạc nhìn Niệm Băng, hỏi: "Niệm Băng ca ca, đại lão thủ sao lại xuất hiện? Nó tại sao chạy đi rồi?"

Niệm Băng cười khổ đáp: "Nếu ta đoán không sai, con ám ma thử này sợ rằng đã bị ta khống chế. Bảy thanh đao này của ta đều rất kỳ quái, mỗi thanh đều có lai lịch đặc biệt, còn tại sao như vậy thì ta cũng không biết. Có lẽ, chính là vì ám ma thử thuộc về hắc ám thuộc tính. Cũng có thể là Phệ Ma đao này của ta có linh tính quá mạnh, cảm thụ được khí tức trên thân ám ma thử liền thu giữ nó."

Một lát sau, thân thể to lớn của ám ma thử chui từ dưới đất ra, trên miệng rộng ngậm ba con tuyết kê còn sống mang đến trước mặt Niệm Băng, rồi lại ngoan ngoãn nằm trên mặt đất. Niệm Băng đột nhiên nghĩ tới, ám ma thử am hiểu việc đào đường ngầm như thế, ưu thế này nếu có thể lợi dụng tốt một chút…, nghĩ tới đây, miệng hắn toát ra vẻ cười tà dị.

Tinh thần lực truyền vào Phệ Ma đao, đem ám ma thử thu về, đồng thời cũng thu ám ảnh khôi lỗi lại, mặc dù có chút nghi ngờ Phệ Ma đao, nhưng vừa nghĩ đến tác dụngc của ám ma thử, Niệm Băng không khỏi cảm thấy vui vẻ, không cần Miêu Miêu thúc giục đã hành động, ba con tuyết kê được rửa sạch sẽ bởi băng hệ ma pháp, rồi tìm mấy cành cây, loại bỏ lá và vỏ cây, xuyên qua ba con tuyết kê.

Băng Vân đi tới ngồi xuống dưới tàng cây, không thèm nhìn Niệm Băng một cái, nhắm mắt minh tưởng, toàn bộ tinh thần của Miêu Miêu đã đặt trên ba con tuyết kê, hồ ly Na Na cũng thèm thuồng cuống quít phát ra tiếng kêu.

Niệm Băng mỉm cười, bắt đầu nướng ba con tuyết kê, ma pháp tiến bộ giúp hắn khống chế hỏa diễm càng thêm như ý, đều đều quét gia vị đã pha chế lên trên tuyết kê. Một lát sau, hương khí nồng đậm tràn ngập, da tuyết kê dần trở nên vàng vàng, thịt tuyết kê mềm mại thơm ngon, nướng là một trong những phương pháp ngon nhất, mùi thơm không ngừng truyền ra, Miêu Miêu nhấp nhỏm, chờ mong tuyết kê chín. Niệm Băng vừa nướng tuyết kê, vừa nhìn trộm về phía Băng Vân cách đó không xa, Băng Vân tựa như không hề ngửi thấy mùi thơm, vẫn yên lặng ngồi ở đó minh tưởng. Niệm Băng không thể không thừa nhận, Băng Vân tuyệt đối là một trong những nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp, cũng chỉ có Phượng Nữ mới có thể so sánh được với nàng, thế nhưng, nàng lại là đệ tử của cừu nhân.

Tuyết kê rốt cục cũng được nướng chín, Niệm Băng đem một con đưa cho Miêu Miêu đang sốt ruột chờ đợi, Miêu Miêu tiếp nhận tuyết kê, nhất thời cao hứng bừng bừng chạy đến cạnh Băng Vân, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tuyết kê nướng chín rồi, ngươi thử một chút đi." Nói rồi đưa tuyết kê cho Băng Vân, Băng Vân mở mắt, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Miêu Miêu, lộ ra một nụ cười hiếm thấy, tháo diện sa xuống, ôn nhu nói: "Tiểu muội muội, ngươi ăn đi, ta không ăn thứ gì của hắn." Không biết tại sao, nhìn Miêu Miêu, lãnh khí trên người nàng lại tự nhiên tiêu thất, căn bản vô pháp giữ nguyên nét mặt lạnh lùng như cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK