Niệm Băng không thèm để ý nói: " Vậy thì cứ để nàng làm khó dễ, ta không quan tâm ". Dù sao thì sau khi học hết ma pháp tri thức nơi này, mình sẽ ly khai, có lẽ sau này không có cơ hội gặp lại Lạc Nhu, điều này đương nhiên là không trọng yếu, " Linh nhi, chúng ta vào thôi. Ta muốn tiếp tục quay lại đồ thư quán học tập ".
" Chờ một chút ". Long Linh gọi Niệm Băng vừa mới chuyển thân đi, trong mắt toát ra vẻ do dự.
Niệm Băng hỏi: " Sao? Còn có chuyện gì sao? ".
Long Linh cắn cắn môi dưới, nói: " Niệm Băng, là thật sao? Chức nghiệp chính của ngươi thật sự là một trù sư, không phải là ma pháp sư sao? ".
Niệm Băng mỉm cười, hắn hiểu rõ điều Long Linh lo lắng là cái gì, ôn nhu nói: " Linh nhi, ngươi hãy nghe ta nói. Không sai, trù sư thực sự là chức nghiệp chính của ta, nhưng ma pháp sư cũng vậy. Này/vậy hai người có không thể phân cắt đích quan hệ, trù nghệ của ta mặc dù không thể nói đúng/là trên đại lục tốt nhất, nhưng ít ra cũng là nhất lưu xoay ngang, nhưng ta đích ma pháp còn kém đích viễn, cho nên, hiện tại với ta mà nói, trù nghệ phải đích chỉ là trong nháy mắt lĩnh ngộ, mà ma pháp mới là/phải hơn/càng phải học tập gì đó. Ngươi đại khả/nhưng/cũng/có yên tâm, nếu gia nhập công hội, nếu trước kia đáp ứng qua/từng/đã từng ngươi trợ giúp công hội, ta nhất định hội/sẽ/lại/phải thực hiện đích, ta là nam nhân ".
Nghe Niệm Băng nói xong, Long Linh thở phào nhẹ nhõm, chủ động nắm lấy tay Niệm Băng, cảm động: " Cảm tạ ngươi, Niệm Băng, ta, ta thật không biết nên nói gì cho phải ".
Nhìn Long Linh ôn nhu tuyệt sắc, trong lòng Niệm Băng nhu tình bắt đầu nổi lên, nắm chặt tay nàng, nói: " Gì cũng không cần nói, công hội đã trợ giúp cho ta học tập nhiều thứ như vậy, điều này là việc ta phải làm ".
Long Linh trong lòng đột nhiên mọc lên một tia thất vọng, nàng phát giác, mình rất hy vọng nghe được Niệm Băng nói, " hết thảy mọi chuyện đều là vì ngươi ".
" Niệm Băng, Linh nhi, các ngươi đã trở về rồi sao? ". Thanh âm của Sư Cửu đột ngột xuất hiện, khiến Niệm Băng cùng Long Linh cùng cảm thấy bị phá bĩnh. Niệm Băng vội vàng buông tay Long Linh, đối với mục tiêu dài hạn mà nói, hiện tại mà đắc tội với Sư Cửu, tuyệt đối là một sự lựa chọn bất trí.
" Sư Cửu đại ca, chúng ta đã trở về ". Niệm Băng nhìn Long Linh thật sâu, rồi cất bước đi trước vào trong ma pháp sư công hội.
Sư Cửu có vẻ bất mãn tới đón, hỏi: " Các ngươi vừa đi đâu? Sao đi lâu như vậy? Ta đến đồ thư quán tìm các ngươi lại nghe nói các ngươi đã ra ngoài ".
Niệm Băng đáp: " Vừa rồi Lạc Nhu tiểu thư muốn ta cùng nàng tới Thanh Phong Trai giải thích vài sự tình với Tuyết Tĩnh tiểu thư, vừa lúc Linh nhi cũng ở đó, Lạc Nhu tiểu thư liền mời nàng cùng đi, nàng cũng mới vừa đưa chúng ta trở về ".
Sư Cửu vừa nghe không phải là chỉ có mình Niệm Băng và Long Linh cùng ra ngoài, sắc mặt nhất thời dễ chịu vài phần, " Sau này trước khi ra ngoài tốt nhất nên nói một tiếng, đỡ khiến ta phải lo lắng ".
Niệm Băng mỉm cười gật đầu, nói: " Đại ca, ta về đồ thư quán trước, ngươi cùng Linh nhi nói chuyện đi ". Nói xong, liền bước nhanh đi.
Long Linh lúc này cũng đã đi vào trong công hội, Sư Cửu vui mừng vội vàng ra đón, " Linh nhi, ngươi đi lâu quá, khiến ta lo muốn chết, ta mới vừa mua cho ngươi hai chiếc cặp tóc, ta thấy chúng đặc biệt thích hợp với ngươi, đi, theo ta đi xem. Ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ thích ".
Nhìn khuôn mặt tha thiết của Sư Cửu, Long Linh thật sự không thể cảm thấy hứng thú, nhưng bản tính ôn nhu lại khiến nàng không đành lòng cự tuyệt sư huynh, khi nàng còn không biết làm sao, thanh âm của Long Trí đột nhiên truyền đến, " Tiểu Cửu, ngươi không yên ổn ở trong phòng tu luyện ma pháp, chạy ra đây làm gì? ".
Sư Cửu sợ nhất chính là vị sư phụ có cấp bậc ma đạo sư này, vừa nhìn thấy Long Trí tới, lập tức cung kính đáp: " Sư phụ, vừa rồi Linh nhi cùng Niệm Băng ra ngoài, khiến ta có chút lo lắng, cho nên ở chỗ này chờ bọn họ ".
Long Trí liếc nhìn Long Linh, nhíu mày: " Bọn họ hiện tại nếu đã đã trở về rồi, ngươi cũng nên tiếp tục tu luyện đi, ngươi nhìn Niệm Băng coi, so với ngươi nhỏ hơn mười tuổi, cũng đã tiến vào cảnh giới đại ma pháp sư, ta cho ngươi kỳ hạn một năm, nếu ngươi còn chưa đạt tới trình độ đại ma pháp sư, sau này không cần nói là đệ tử của ta nữa ".
Thấy Long Trí tức giận, Sư Cửu sợ đến không dám thở mạnh, ngăn lại nói: " Vâng, sư phụ, ta lập tức trở về minh tưởng ". Nói xong, vội vàng bước nhanh rời đi.
Long Trí nhìn Sư Cửu đi, thần sắc trên mặt nhất thời hòa hoãn trở lại, đi tới bên cạnh bảo bối nữ nhi, mỉm cười nói: " Ngươi cùng Niệm Băng đi ra ngoài sao? ".
" Ba ba ". Long Linh thấy phụ thân, tâm trạng khẩn trương lúc trước khi chuẩn bị ứng phó với Sư Cửu đã kìm hãm trở lại, " Vừa rồi ta cùng Niệm Băng cùng tới Thanh Phong Trai ".
Long Trí nói: " Niệm Băng mấy ngày nay quả thực quá khổ cực rồi, cũng nên ra ngoài nhiều một chút. Ngươi từ nhỏ đã rất tỉ mỉ, cần phải chiếu cố nhiều cho đời sống của hắn. Được rồi, ngươi thấy Niệm Băng thế nào? ".
Long Linh ngây ra một lúc, đáp: " Hắn, rất tốt! Hắn có ý chí cầu tiến mạnh mẽ, hơn nữa, ngộ tính rất cao, thậm chí không hề kém Nhu nhi, người cũng rất tốt, mặc dù có chút thần bí ".
Long Trí mỉm cười nói: " Nam nhân cần phải giống như Niệm Băng vậy, trước tiên lập nghiệp sau mới thành gia, một nam nhân, nếu không có bản lĩnh, chỉ có thể cả đời tầm thường. Ta cũng nghĩ rằng Niệm Băng hài tử này là rất được ". Nguồn truyện: Truyện FULL
Long Linh hơi do dự, nhưng cũng quyết định kể lại cho phụ thân, " Ba ba, kỳ thật Niệm Băng còn có một chức nghiệp khác … ". Rồi nàng đem chuyện xảy ra ở Thanh Phong Trai kể lại, Long Trí nghe nữ nhi nói sắc mặt liền biến đổi, hắn chẳng thể nghĩ tới, Niệm Băng mà mình kỳ vọng cực cao, lại là một trù sư, mặc dù hắn cũng không kỳ thị trù sư, thế nhưng, hắn đương nhiên không hy vọng Niệm Băng đem tinh lực lãng phí tại thứ khác. " …, là như vậy, bất quá, Niệm Băng nói trù nghệ của hắn đã đạt tới một trình độ nhất định, tựa hồ không cần luyện tập gì nữa, phần lớn là sẽ tu luyện ma pháp. Tuyết bá bá tựa hồ cũng rất trọng thị Niệm Băng, sợ rằng, hắn chốc nữa sẽ đến đây thôi ".
Long Trí ánh mắt lóe lên, " Trách không được ta vẫn cảm thấy Niệm Băng tựa hồ có tâm sự gì đó, nguyên lai hắn còn là một trù sư, bây giờ thì ta minh bạch rồi, không lạ khi hắn lại ở Thanh Phong Trai ".
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng móng ngựa, Long Trí cười khổ nói: " Vị Tuyết đại ca này của ta luôn luôn nóng lòng, chắc là hắn tới rồi. Linh nhi, ngươi đi vào trước đi, hết thảy để ta ".
Long Linh đáp ứng một tiếng, nàng đối với phụ thân mình luôn có sự tín nhiệm tuyệt đối, nói ra điều trong lòng, nhất thời thấy thoải mái hơn, xoay người đi về phía đồ thư quán.
Long Linh mới vừa đi, Tuyết Cực cùng Tuyết Tĩnh đã đi vào ma pháp sư công hội, ma pháp sư canh cửa đều nhận ra bọn họ, tự nhiên không hề ngăn trở.
Long Trí ha ha cười, " Ngọn gió nào đưa Tuyết đại ca cùng điệt nữ tới vậy, thật sự là khiến nơi này của ta đột nhiên bừng sáng! ".
Tuyết Cực bước tới trước mặt Long Trí, cười khổ: " Vi huynh là vô sự bất đăng tam bảo điện! Lần này đến đây, là có chuyện muốn nhờ hiền đệ trợ giúp ".
Long Trí trong mắt chợt lóe sáng, đáp: " Đại ca, nếu ngươi muốn Niệm Băng tới chỗ ngươi làm trù sư, thì không cần nói nữa. Nơi ngươi đã có Minh Nguyên, nơi này của ta lại có thể thiếu hắn sao? ".
Tuyết Cực ngây ra một lúc, hắn cùng Long Trí giao tình sâu đậm, tự nhiên minh bạch, Long Trí nói như thế, thì ngay cả một đường để thương lượng cũng không có, hắn chẳng thể nghĩ tới, Niệm Băng đối với Long Trí lại trọng yếu như thế, mặc dù như thế, hắn vẫn còn cố thử: " Huynh đệ, Niệm Băng là trù sư, chuẩn xác mà nói, hắn sau này tất nhiên sẽ là một vị trù sư vĩ đại, cho nên … ".
Long Trí quả quyết nói: " Đại ca, có lẽ trù nghệ của Niệm Băng quả thực phi thường cao siêu, thế nhưng, ta cũng có thể nói cho ngươi, tuy Niệm Băng mới là một đại ma pháp sư, nhưng hắn sau này sẽ trở thành một vị ma pháp sư vĩ đại, hắn đã gia nhập công hội của ta, mà ở Thanh Phong Trai các ngươi lại chỉ là phách sài, ta khẳng định sẽ không để cho hắn ly khai ".
Tuyết Tĩnh trong tay đang cầm một hộp gấm, đứng một bên nhìn phụ thân cùng Long Trí tranh phong, trong lòng không khỏi cảm thấy đắng cay, vừa mới không lâu, mình còn hề để Niệm Băng trong mắt, lúc này hắn lại trở thành nhân tài khiến phụ thân cùng Long Trí tranh đoạt, sự thay đổi này quả thực quá lớn. So với người, mình thật sự kém quá xa. Niệm Băng à Niệm Băng, ta thật không biết là nên hận ngươi, hay là nên …
Tuyết Cực bất đắc dĩ lắc đầu, nói: " Quên đi, kỳ thật ta lần này tới cũng không hy vọng gì, cứ coi là ngươi không ngăn trở, sợ rằng Niệm Băng cũng sẽ không tới tiểu miếu của ta. Trước kia là ta không đúng, lại khiến hắn phách sài ở Thanh Phong Trai, ta lần này tới, là để hướng về phía hắn bồi tội ".
Long Trí nghi hoặc: " Chỉ là bồi tội sao? Đại ca, ngươi cũng biết, ma pháp sư công hội chúng ta hiện tại chỉ như người mới khỏi bệnh, thật vất vả mới có một nhân tài như vậy, ta cũng là không có biện pháp thôi! ".
Tuyết Cực khẽ cười, nói: " Được rồi, huynh đệ, ca ca làm người mà ngươi còn không biết sao? Ta muốn gặp mặt hắn một lần, sau đó sẽ đi. Nếu hắn không thể theo ta, thì theo bằng hữu của ta thì vẫn tốt chứ sao ".
Long Trí đỏ mặt, quả thực, đối với việc của Niệm Băng hắn thật sự quá khẩn trương, vội vàng nhường đường, nói: " Đại ca, ta đưa ngươi đi, hắn hiện đang ở đồ thư quán ".
Tầng ba đồ thư quán, Niệm Băng ngồi dưới đất, tụ tinh hội thần đọc tư liệu về ma pháp trận trong tay, chỉ cần vừa cầm sách vào tay, mọi chuyện khác hắn đều không còn nghĩ tới, thư sách ở tầng thứ ba mặc dù ít hơn nhiều, nhưng tri thức bao hàm trong đó lại càng thêm bác đại tinh thâm, không phải một ngày hai ngày laf có thể hoàn toàn lý giải hết. Hắn đối với ma pháp trận sớm đã có hứng thú mạnh mẽ, không nghiên cứu đến rõ ràng thì hắn là sẽ không thể bỏ qua được.
Long Linh ở một bên có vẻ ngốc trệ nhìn Niệm Băng, nàng phát hiện, hắn lúc đang chuyên chú, là hấp dẫn mình nhất, mặc dù khi hắn đang xem sách còn chưa bao giờ liếc sang nhìn mình, thế nhưng, khuôn mặt anh tuấn của hắn lại đã sớm khắc sâu vào trong lòng mình. Long Linh luôn luôn tin vào vận mệnh, sinh ra ở ma pháp thế gia, nàng từ nhỏ đã theo phụ thân học tập ma pháp, chưa hề nghĩ tới việc có hứng thú hay không, nàng nghĩ, đó là mệnh của mình, nếu là mệnh, thì cứ chấp nhận như vậy. Sư Cửu là sư huynh của nàng, một mực theo đuổi nàng, Sư Cửu quả thực đối với nàng tốt lắm, Long Linh khi còn bé đã tin tưởng, đây là vận mệnh an bài, đợi đến khi mình trưởng thành, nhất định sẽ gả cho vị sư huynh lớn hơn mình mười tuổi này. Thế nhưng, từ khi Niệm Băng xuất hiện, niềm tin vào vận mệnh của nàng đã dao động. Khi nụ cười toát ra vẻ tự tin trên mặt Niệm Băng lúc hắn thành công làm ra ma pháp quyển trục, Long Linh biết, mình đã bị nụ cười đó đó hoàn toàn hấp dẫn, trong lòng lần đầu tiên có cảm giác rung động, đó là thứ cảm giác không thể hình dung được, mỗi ngày, mặc dù chỉ là yên lặng nhìn Niệm Băng, nhưng trong lòng nàng cũng rất thỏa mãn, chỉ cần nhìn hắn, mình sẽ quên hết thảy. Lúc bắt đầu, Long Linh còn có chút sợ hãi, nàng sợ hãi loại cảm giác nảy được nảy sinh trong lòng mình, thế nhưng, khi hôm nay nàng xem được nghệ thuật phẩm được đản sinh trong tay Niệm Băng – Cửu Thanh Thần Long Băng Vân Ẩn, nỗi sợ hãi trong lòng nàng đột nhiên biến mất, nàng rất minh bạch, mình đã yêu sâu sắc nam nhân thần bí này rồi. Mặc dù hắn cũng không quá cường đại, thế nhưng, mỗi điều từ hắn đều sâu sắc hấp dẫn chính mình, nếu muốn nói hắn khuyết điểm gì, chỉ sợ đó chính là tính cánh đạm bạc mà thôi. Ngoại trừ ma pháp và trù nghệ, hắn tựa hồ chẳng cần thứ gì, cho dù là tuyệt sắc trí tuệ như Nhu nhi, hắn cũng có vẻ như muốn tránh xa.
Tiếng bước chân vang lên, Long Linh khẽ nhíu mày, điều nàng không mong muốn nhất, chính là có người tới quấy rầy mình cùng Niệm Băng, đứng lên, cẩn thận để không tạo ra tiếng động, nhìn về phía dưới lầu. Khi nhìn thấy phụ thân đưa Tuyết Cực phụ nữ đi lên lầu. "Tuyết bá bá, Tĩnh Tĩnh, các ngươi tới rồi ".
Tuyết Tĩnh lạ lùng, nhìn Long Linh, " Linh nhi, ngươi cũng ở đồ thư quán học tập ma pháp sao? Ta còn nhớ hai năm trước ngươi kể, thư sách nơi này ngươi đều đã xem qua rồi ".
Long Linh đỏ mặt, đáp: " Niệm Băng có kiến giải về ma pháp rất đặc biệt, ta đang học tập cùng hắn ".
Long Trí trong lòng khẽ động, tâm tình của tiểu nhi nữ loại này hắn đã quá rõ rồi, mỉm cười nói: " Thuận tiện cũng để chiếu cố Niệm Băng, dù sao, hắn mỗi ngày đều tu luyện khổ cực như vậy, không ai chiếu cố cho hắn sao được, nếu không phải có Linh nhi mỗi ngày đều nhắc nhở hắn, sợ rằng ngay cả cơm hắn cũng quên ăn. Hài tử này chuyên chú tinh thần, ngay cả ta cũng không thể không bội phục ".
Tuyết Cực nhìn Long Trí, Long Trí cũng đang nhìn hắn, rất hiển nhiên, trong mắt Long Trí có vài phần đắc ý. Tuyết Cực bất đắc dĩ lắc đầu, rất rõ ràng, về mặt cảm tình, mình đã ở thế hạ phong, Niệm Băng ở Thanh Phong Trai chỉ là một phách sài, mà tới ma pháp sư công hội lại trở thành bảo bối, Long Trí thậm chí còn không tị hiềm phái nữ nhi của mình tới thị hầu hắn, hai tình cảnh như trái ngược, thực là kém quá xa rồi, ai, mình cũng thật là, nếu sớm nhận ra năng lực chân chính của Niệm Băng, thì đã chẳng gặp phải cục diện như hiện tại.
Tuyết Cực cùng Tuyết Tĩnh tới bên cạnh Niệm Băng, Niệm Băng mặc dù chuyên chú, nhưng bên cạnh xuất hiện hai người thì không thể không phát hiện, ngẩng đầu nhìn thấy Tuyết Cực phụ nữ, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đứng lên: " Tuyết tiên sinh, Tuyết Tĩnh tiểu thư, các ngươi sao lại tới? ".