Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tên Niệm Băng theo trận chiến tranh này bắt đầu truyền khắp cả liên quân. Bây giờ tất cả mọi người trong liên quân đều biết, người mạnh nhất của Ngưỡng Quang Đại lục không phải là Băng Tuyết Nữ Thần, cũng không phải Dung Thân Vương, mà là một thanh niên mới chỉ có 20 tuổi.

Sự cường đại của Chủ Thần bọn họ đều biết được, mà hôm nay, Niệm Băng chỉ dựa vào thực lực bản thân đã khiến cho một gã Chủ Thần bị thương nặng phải bỏ chạy, mà cũng nhờ sự giúp đỡ của hắn, hai vị Phượng Hoàng mới có thể đánh chết một tên Chủ Thần. Nhất thời, trong liên quân Ngưỡng Quang Đại lục truyền lưu tên ba người bọn họ, một vài người mơ hồ biết được, Niệm Băng chính là Ma pháp thiên tài trong cuộc thi Ma Pháp sư Đại tái của năm nước khi xưa. Nhưng tư liệu và kinh nghiệm của hắn, thì các Chiến sĩ bình thường lại không rõ ràng lắm, chỉ có tầng lớp lãnh đạo của bốn Đại đế quốc mới biết được một ít.

Đánh lui được đợt đánh lén của đám Chủ Thần, Niệm Băng không còn kiêng kỵ nữa, thu hồi lại Tạp Tạp vào trong cơ thể mình, rồi dẫn Phượng Nữ và Lam Thần trở về trướng của mình. Đám Chủ Thần đã bị đánh lui, bọn họ không thể nào quay lại nữa, lúc này Niệm Băng chỉ có một suy nghĩ, là muốn ở cùng một chỗ với vợ của mình. Tích Lỗ, Miêu Miêu, Băng Khiết và Băng Linh chủ động nhận nhiệm vụ tuần tra đám cường giả, bảy vị Long Vương bởi vì Long Tộc đóng quân ở phía liên quân Ngưỡng Quang Đại lục nên không có lên kịp khi chiến đầu diễn ra. Ngoại trừ Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn ở bên ngoài, thì tất cả bảy vị Long Vương lúc này đều đã tới liên quân. Hắc Ám Long Vương Tạp Tiếp Áo Tây trước tiên đi thám sát động tĩnh của phía Thần Nhân, thấy đám Thần Nhân không có ý định tiếp tục công kích, thì liên quân Ngưỡng Quang Đại lục mới có thể tiền vào nghỉ ngơi một lần nữa.

Trướng bống chìm trong yên tĩnh, Niệm Băng nhìn Phượng Nữ và Lam Thần, hai nàng cũng nhìn hắn:

- Biết ta vừa rồi sợ đến mức nào không? Giây phút đó, ta đã cho rằng ta đã vĩnh viễn mất các nàng

Niệm Băng cầm chặt tay hai nàng, mắt hắn đỏ lên, mặc dù ngực còn đang đau nhức, Tinh thần lực bởi vì sử dụng công kích hai lần nên đã yếu đi rất nhiều, nhưng bây giờ hắn bất chấp thân thể của mình, thầm nghĩ phải nhìn thật kỹ hai người con gái mình yêu, hận không được phải hòa hợp làm một với hai nàng.

Phượng Nữ nhỏ giọng nói:

- Băng, huynh nên biết, giờ phút đó, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác. Chúng ta không nỡ rời xa huynh. Nhưng chúng ta sao có thể để Miêu Miêu bị thương tổn chứ? Đổi lại là huynh thì nhất định cũng làm như thế. Nếu chúng ta ích kỷ vì bản thân mình, vậy có gì khác với lũ Thần Nhân? Ông trời rất nhân từ, nếu không có chuyện xảy ra hôm nay, sợ là chúng ta cũng không thể khám phá ra sự huyền ảo cuối cùng của Phượng Hoàng cửu biến, ít nhất chúng ta bây giờ vẫn còn sống. Lần này bên phía Thần Nhân tổn thất nhiều, mà thực lực phía ta đã tăng lên, điều không thể của cuộc chiến tranh này sắp biến thành có thể rồi. Niệm Băng, huynh bị thương, phải nhanh chóng tu luyện, huynh là cao thủ đứng đầu bên phía chúng ta, Thiên Nhãn Lĩnh Vực và bảy vị Đao Hồn của huynh đều là chủ lực phía ta, huynh không thể gặp bất cứ tai nạn nào

Lam Thần tựa đầu vào vai Niệm Băng, nhẹ nhàng nói:

- Tỷ tỷ nói rất đúng, huynh phải nghỉ ngơi thật tốt. Cuộc sống sau này của chúng ta còn rất dài, hiện tại, phía chúng ta có bảy cao thủ từ cấp 14 trở nên. Huynh, ta và tỷ tỷ, còn có tiền bối Hắc Vũ Hoàng, Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư, Sư phụ của ta và Tích Lỗ đại ca. Mặc dù chúng ta đều mới tiến vào cánh cửa cấp 14 mà thôi. Nhưng bảy chống bốn, chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng. Cho dù tên Hi Giới kia mạnh đến đâu, chúng ta ít nhất cũng có thể đánh ngang cơ. Băng, huynh nghỉ ngơi luôn đi, ta với tỷ tỷ đi trước, huynh kéo hai chúng ta về đây, nhưng lại không gọi Linh Nhi, đối với nàng thật không tốt

Nghe thấy Lam Thần nói thế, Niệm Băng hơi kinh hãi. Đúng vậy, mình vì kích động nên chỉ dẫn Phượng Nữ và Lam Thần trở về, nhưng lại xem nhẹ một người vợ khác. Từ khi xác lập quan hệ với ba nàng đến nay, chính mình trước sau đã xảy ra quan hệ với Lam Thần và Phượng Nữ, ở mặt nào đó thì quả thật hơi lạnh nhạt với Long Linh. Mặc dù Long Linh chưa bao giờ phàn nàn gì, nhưng lúc này nghĩ đến, Niệm Băng không khỏi cảm thấy có lỗi.

Lúc Phượng Nữ và Lam Thần chuẩn bị đứng dậy rời đi, thì đột nhiên màn cửa trướng được đẩy ra, Long Linh với khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười đi vào, trong tay còn cầm một chiếc khay lớn, bên trong đựng đầy thức ăn. Vừa nhìn thấy Phượng Nữ và Lam Thần, nàng thở dài một hơi, mỉm cười nói:

- Các ngươi muốn dọa chết ta sao. Các ngươi mà ra sao, thì ta và Niệm Băng sẽ thế nào?

- Linh nhi, ta…

Niệm Băng vội vàng đứng lên đỡ lấy chiếc khay trong tay Long Linh.

Long Linh mỉm cười, nàng đưa lên che miệng Niệm Băng lại, nói:

- Tốt lắm, không cần phải nói gì cả. Ta hiểu, lại đây nào, giờ đã muộn rồi, ăn một chút trước đi

Cảm giác được sự ôn nhu của Long Linh, bất kể là trong lòng Niệm Băng hay là Phượng Nữ và Lam Thần đều tràn ngập sự ấm áp. Long Linh chưa bao giờ tranh giành gì, thủy chung yên lặng ở bên cạnh bọn họ, cho dù Niệm Băng đối với nàng hơi xem nhẹ, nàng cũng chưa bao giờ bất mãn, một cô gái rộng lượng như thế này ở bên người thật là quý giá.

Đám binh lính Băng Nguyệt Đế quốc đang tuần tra nhìn thấy cảnh Long Linh tiến vào trướng của Niệm Băng, tên lính Giáp liền nhỏ giọng nói với tên Ất bên cạnh:

- Ta tin rằng, Đại nhân cung đình Ma Pháp sư của chúng ta thật là cường hãn. Vừa mới chiến một trận ở bên ngoài, giờ lại muốn chiến, thật là bội phục

Binh lính Ất hâm mộ nói:

- Ngươi biết cái gì, hai vị Phượng Hoàng cùng với cô nương Long Linh của Công hội Ma Pháp sư đều là vợ của Đại nhân Cung đình Ma Pháp sư chúng ta, người ta đúng là một Vua ba hậu đúng nghĩa. Ngươi không nghĩ được là, ngoại trừ anh hùng xuất sắc như Đại nhân, thì ai có thể xứng với mỹ nữ Phượng Hoàng và Nhu nữ của Băng Nguyệt Đế quốc chúng ta chứ?

Binh lính Giáp nói:

- Được rồi, chúng ta hâm mộ cũng chẳng tác dụng gì. Nếu chúng ta có thực lực cường đại như Đại nhân, thì không biết chừng cũng có thể có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ mình

Binh lính Ất liếc nhìn tên Giáp:

- Ừ, nguyện vọng của ngươi khẳng định có thể thực hiện được, ta có cảm giác như vậy

Tên Giáp mừng rỡ:

- Thật không? Thì ra ngươi đã nhìn thấy ta không phải người bình thường, đám Thần Nhân là cái chó gì, ta thấy Đại nhân Cung đình Ma Pháp sư của chúng ta mới là Thần thật sự bất kể là mặt nào. Ôi, ngươi nói ngươi có cảm giác ta có thể trở thành cường giả xuất sắc như Đại nhân?

Tên Ất thâm trầm nói:

- Rất nhanh, rất nhanh

Hai mắt tên Giáp bắt đầu lóe sáng:

- Rất nhanh là lúc nào, huynh đệ, ta thấy ngươi thực có mắt nhìn người. Ngươi nói cụ thể một chút hơn đi, không ngờ rằng ngươi chính là một vị Chiêm Bặc sư

Tên Ất nhìn hắn thật lâu, nghiêm túc nói:

- Ta không phải Chiêm Bặc Sư, ta chỉ dựa vào sự thật mà suy đoán nguyện vọng của ngươi tuyệt đối sẽ thực hiện được

Tên Giáp lúc này không dám tin:

- Thật sao? Ở đâu có thể thực hiện nguyện vọng của ta?

Tên Ất cười hắc hắc, nói:

- Sau cuộc tuần tra đêm nay, còn nơi thực hiện nguyện vọng, dùng chân ta cũng có thể nghĩ ra

Tên Giáp giật mình nhìn tên Ất:

- Thì ra ngón chân của ngươi lại lợi hại đến thế, đừng có rào trước đón sau, mau nói cho ta biết đi

Tên Ất gật gật đầu, nói:

- Rất đơn giản, ở trong giấc mộng

Tên Giáp sững sờ một chút, ngay sau đó, hai mắt như rực lửa, tức giận đuổi theo tên Ất đang xoay người bỏ chạy:

- Trời.

Đúng như tên Ất đoán, đêm đó sau khi tuần tra, tên Giáp quả nhiên đã mơ thấy mình thực hiện được ước nguyện, mà thực hiện ước nguyện như hắn bằng cách này, trong liên quân Ngưỡng Quang Đại lục còn có rất nhiều rất nhiều. Dù sao, trở thành cường giả tuyệt thế là giấc mộng của mỗi người.

Trong làn không khí hài hòa, bốn người kết thúc bữa ăn tối, mặc dù thức ăn trong quân đội không thể nào ngon bằng Niệm Băng nấu, nhưng bọn họ ăn vào lại thấy rất ngọt ngào, ăn hết sạch không để thừa một ít nào. Sau bữa ăn tối, ngay khi Long Linh đang chuẩn bị cùng với Phượng Nữ và Lam Thần rời đi, thì lại bị hai nàng bắt ở lại, các nàng đều nhìn Niệm Băng với ánh mắt cổ quái rồi xoay người mà đi.

Long Linh nhìn thấy Phượng Nữ và Lam Thần trước khi rời đi đã đưa tay hạ rèm cửa xuống thì không khỏi ngẩn ngơ, nàng mơ hồ đoán được chút ít, khuôn mặt trở nên nóng lên, nhưng trong lòng lại có điểm chờ mong.

Đôi tay ôn nhu, mạnh mẽ ôm vòng qua eo Long Linh, thân thể mềm mại mang theo mùi thơm dịu nhẹ, cả người Long Linh mềm nhũn ra, vô ý thức dựa vào ngực rộng lớn của Niệm Băng, Niệm Băng cúi đầu, tựa vào vai Long Linh, áp miệng vào lỗ tai đỏ bừng của nàng mà nói nhỏ:

- Linh nhi, nàng thơm quá

Long Linh nỉ non:

- Đừng, đừng như thế, huynh đang bị thương, phải nghỉ ngơi chữa trị

Niệm Băng cười khẽ nói:

- Vết thương của ta không nghiêm trọng, có lẽ không ảnh hưởng đến vài việc ta nên làm. Linh Nhi, nói thật cho ta biết, mấy ngày nay nàng có giận ta không

Long Linh không hề do dự lắc lắc đầu:

- không có, cho đến bây giờ cũng chưa từng có. Mấy ngày nay huynh cũng ít quan tâm đến Phượng Nữ và Lam Thần đó sao? Chúng ta đều hiểu rằng huynh có việc quan trọng phải làm, không có gì quan trọng hơn trận chiến với đám Thần Nhân. Chỉ cần có thể chiến thắng đám Thần Nhân, tương lai của chúng ta sẽ rất dài, rất dài. Ta chỉ hy vọng có thể làm một ít chuyện giúp huynh mà thôi, như vậy là đủ lắm rồi. Băng, còn nhớ đêm ở đế đô Hoa Dung Đế quốc không? Ngày đó, huynh nói với ta tình cảm của lòng mình, cũng bắt đầu từ ngày đó, ta hiểu rằng huynhthật sự yêu ta, đối với ta mà nói, điều này đã thỏa mãn. Tình yêu của ta không phải không có hồi báo rồi. Ta không có xinh đẹp như Phượng Nữ và Lam Thần, nên có lẽ trong lòng huynh sẽ yêu các nàng nhiều hơn ta một ít. Nhưng, tình yêu của huynh đối với ta cũng không ít, chỉ vì một ít nguyên nhân đặc thù, mới khiến cho chúng ta ít trao đổi với nhau mà thôi

- Linh nhi, nàng thật tốt

Giờ phút này, Niệm Băng không biết dùng lời gì để khen ngợi người vợ dịu dàng đáng yêu này, hắn thầm nghĩ sẽ dùng cách nhẹ nhàng nhất để yêu thương người con gái của mình. Bây giờ hắn cảm giác được quyết định của mình lúc trước là chính xác, đây đúng là một người con gái xứng đáng để mình yêu. Nàng mặc dù không xinh đẹp bằng Phượng Nữ và Lam Thần, nhưng nàng lại có sự ôn nhu và cẩn thận mà Phượng Nữ và Lam Thần không thể sánh bằng, nàng yêu mình, thủy chung và kiên định, mình chỉ có thể dùng cả đời này mới có thể bù đắp được nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cảm thụ thấy nhiệt độ trên người Niệm Băng không ngừng tăng lên, trái tim Long Linh như bị hòa tan, thân thể mềm mại của nàng vì kích động và khẩn trương nên khẽ run lên, từ từ xoay người trong ngực Niệm Băng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ giọng nói:

- Niệm Băng, yêu ta đi, LInh Nhi sớm đã là của huynh, bây giờ, để ta dâng hiến hết cho huynh

Có được sự chấp thuận của Long Linh, Niệm Băng rốt cuộc không còn cố kỵ gì nữa, lúc nàng nói xong chữ cuối cùng cũng là lúc Niệm Băng đã cúi đầu xuống, hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng.

Lúc này, đã là đêm khuya, xuân ý nhàn nhạt dần trở nên nồng đậm trong trướng, hắn không muốn có người nghe được tiếng động trong trường, liền bày ra một Ma pháp phong ấn đơn giản để biến nơi này thành một thế giới khác ngăn cách với bên ngoài. Tinh thần lực nhẹ nhàng ngăn cản cảm giác của Áo Tư Tạp với bên ngoài. Cho dù là huynh đệ tốt nhất, thì vào lúc này cũng không hy vọng có người đứng bên cạnh xem mình hành động.

Áo Tư Tạp cảm giác mình bị Tinh thần lực của Niệm Băng ngăn cách, không khỏi cảm thấy buồn bực thầm nghĩ, mỗi lần đều chỉ để ta xem có một chút lúc đầu rồi lại ngăn cách ta. Chờ thực lực của ta khôi phục lại, nhất định phải đi đến Long Tộc của ta tìm vài vị Long Muội muội xinh đẹp. Với khuôn mặt anh tuấn, phong lưu của Tiểu Long vương ta nhất định sẽ có rất nhiều Long Muội muội thích. Mới nghĩ một chút như vậy, tâm lý hắn đã cân bằng hơn rất nhiều.

Niệm Băng tự nhiên không biết Áo Tư Tạp đang nghĩ gì, bây giờ hắn không có tâm tư suy nghĩ về chuyện của nó. Quần áo trên người hai người không ngừng giảm đi, Niệm Băng vô cùng cẩn thận ôm lấy Long Linh, ôm nàng đặt lên giường mình. Thân thể mềm mại trắng nõn xinh đẹp càng thêm huyền ảo bởi ánh đèn. Lần đầu tiên quan hệ với Lam Thần, thì hai người bị tác dụng của thuốc nên không nhớ rõ lắm. Niệm Băng chỉ nhớ rằng lần đó rất điên cuồng. Mà lần đầu tiên với Phượng Nữ, thì vì Phượng Nữ chủ động, nên hai người rất nhanh tiến vào trạng thái. Mà bây giờ là Long Linh, lại là cảm thụ khác. Long Linh như con thỏ thẹn thúng, nằm ở trong lồng ngực ấm áp của Niệm Băng nàng vừa khẩn trương vừa run lên nhè nhẹ. Vẻ xinh đẹp khiến người ta thương tiếc khiến cho Niệm Băng rất ôn nhu, mỗi một động tác đều rất cẩn thận, hắn hôn nhẹ lên từng phần da thịt trắng nõn mềm mại của Long Linh, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể động lòng người, biến cơ thể mềm mại của nàng trở nên nóng như lửa đốt. Hắn sợ khiến Long Linh bị thương tổn, nên cố kìm nén xúc động của mình, nhẹ nhàng, mơn trớn Linh nhi.

Niệm Băng không quá thành thạo, nhưng rất nhẹ nhàng và cẩn thận tiến tới, khiến Long Linh dần dần thả lỏng ra, tiếng rên rỉ rất nhỏ dần to lên, tiếng thở dốc trở nên dồn dập hơn.

Khi hai người hoàn toàn hợp làm một, vì Niệm Băng dùng Tiên Thiên khí và Ma pháp quang hệ bảo vệ thân thể mềm mại của Long Linh, nên nàng có thể nhận thấy một cảm giác đau đớn rất nhỏ, cảm giác chua xót ở hạ thân rất nhẹ. Cảm xúc không ngừng dâng lên, Niệm Băng rốt cuộc không thể nhẫn nại kích động trong lòng, tiếng rên rỉ càng lúc càng to. Dần tăng lên trong chặng nước rút, bọn họ đang chạy về phía đỉnh. Mặc dù đây là lần đầu tiên của Long Linh, nhưng nhờ Niệm Băng rất là cẩn thận, nên trái tim nàng hoàn toàn mở rộng, tất cả đều trở nên tốt đẹp, cảm giác khoái cảm như từng cơn sóng dập dìu, lần lượt mang nàng lên đỉnh, tâm linh cùng xác thịt hoàn toàn dung hợp, khiến nàng hoàn toàn cảm nhận được mình hoàn toàn thuộc về người mình yêu nhất. Trong lúc khoái cảm mãnh liệt này, trái tim nàng và Niệm Băng càng gần nhau hơn. Hai người triền miên từ đêm khuya đến sáng sớm, Niệm Băng mặc dù đã phóng ra ba lần tinh hoa, nhưng mỗi khi hắn vuốt ve thân thể mềm mại bên dưới lại thấy yêu thích vô cùng, không thể nào dừng lại

Lúc mới bắt đầu Long Linh còn ngượng ngùng, mãi lúc sau bị Niệm Băng xúi bẩy, dụ dỗ, nên lần thứ năm sóng dâng lên đến đỉnh thì bọn họ rốt cuộc cũng cùng lúc tiến vào thế giới kỳ diệu.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Thần chi đại lục mười ngày sau.

Hi Giới lại một lần nữa cung kính quỳ gối ở cửa vào hạp cốc, lẳng lặng chờ đợi, hy vọng, ngay cả hô hấp hắn cũng rất cẩn thận.

Không biết đợi đã bao lâu, giọng nói nhẹ nhàng không thể phân biệt là nam hay nữa vang lên từ tận trong cùng hạp cốc:

- Hi Giới, ngươi sao lại đến nữa? Thời gian này, ngươi không nên xuất hiện ở nơi của chúng ta. Vì ngươi quấy rầy nên việc tu luyện của chúng ta không thể hoàn thành, ngươi có biết điều này nghiêm trọng đến thế nào không?

Hi Giới sợ hãi nói:

- Thời Gian chi thần Đại nhân tôn kính, ta cũng vì bất đắc dĩ mới tìm đến đâu cầu xin các vị Đại nhân hỗ trợ

Thời Gian chi thần hơi kinh ngạc nói:

- Sao? Chẳng lẽ ngươi lại gặp phải chuyện phiền toái? Với đám tàn dân ở Di Thất Đại Lục, chẳng lẽ có thể tạo thành uy hiếp đối với các ngươi sao? Đường đường một vạn Thần Nhân, ở trong thế giới này thì ngoại trừ mấy Chân Thần chúng ta ra, còn có gì có thể uy hiếp các ngươi?

Hi Giới hít một hơi thật sâu, hắn không muốn đến đây đối mặt với mấy vị Chân Thần này nữa. Dù sao, bị người của Ngưỡng Quang Đại lục đánh bại, đối với Thần Nhân mà nói đây là một sự sỉ nhục. Nhưng, hắn không thể không đến, sau khi cẩn thận cân nhắc thực lực của bản thân với liên quân Ngưỡng Quang Đại lục, gần như ngang ngửa nhau khiến hắn không thể không lo lắng. Số lượng Thần Nhân chỉ có như vậy, mà người trên Ngưỡng Quang Đại lục lại có hàng ngàn hàng vạn người. Nếu hai bên tiến hành chiến tranh tiêu hao sinh lực địch, thì bên mình tuyệt đối sẽ gặp bất lợi, cho dù cuối cùng mình có thể tiêu diệt được liên quân và đến được Ngưỡng Quang Đại lục, thì sợ là cũng không đủ người để khống chế cả Đại lục. Bởi vậy, khi vết thương vừa hồi phục, hắn liền lợi dụng thực lực của mình trực tiếp thông qua không gian trở về Thần chi đại lục. Lúc trước đám Chân Thần từng giúp mình hủy diệt lực chiến đấu của Di Thất Đại Lục, thậm chí hủy diệt cả văn minh của Di Thất Đại Lục. Giờ phút này, hắn cũng hi vọng tình huống đó lại xuất hiện, chỉ cần Chân Thần chịu ra tay thì đám liên quân Ngưỡng Quang Đại lục chỉ như con kiến mà thôi, hoàn toàn có thể không tổn thất một Thần Nhân nào cũng có thể giải quyết vấn đề phiền toái trước mắt.

- không, Thời Gian chi thần Đại nhân tôn kính, không phải Di Thất Đại Lục khiến ta khốn khổ, mà là Ngưỡng Quang Đại lục, Ngưỡng Quang Đại lục cường đại hơn tưởng tượng của ta nhiều. Số cường giả của bọn họ thậm chí còn nhiều hơn cả cường giả Thần Nhân chúng ta. Hơn nữa bọn họ còn mai phục ở Di Thất Đại Lục, khi chúng ta vừa mới tiến vào Di Thất Đại Lục, thì đã bị bọn họ bắn tỉa, nên tổn thất nặng nề. Long Tộc đã phản bội đứng về phía bọn họ, bây giờ ưu thế của ta đã không còn. Thực lực của hai bên đang tương đương nhau, nhưng bọn họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, đối với chúng ta rất bất lợi. Nên ta muốn mời mấy vị Chân Thần Đại nhân ra tay, khiến đám người ti bỉ xúc phạm Thần Minh phải nhận trừng phạt

Thời Gian chi thần trầm ngâm một lát:

- Hi Giới, ngươi làm chúng ta rất thất vọng. Mặc dù chúng ta không thấy được tình hình chiến đấu của các ngươi. Nhưng sự kiêu ngạo và tự tư của đám Thần Nhân là nguyên nhân lớn nhất khiến các ngươi thất bại trong cuộc chiến đấu với người Ngưỡng Quang Đại lục. Nếu ngươi sau khi đến Di Thất Đại Lục, làm việc cẩn thận thì sao lại bị đối phương đánh nén. Long Tộc vẫn không hợp với đám Thần Nhân các ngươi, ngươi đáng lẽ hiểu rất rõ, có kết quả như vậy nguyên nhân cũng từ các ngươi mà ra. Lần này, chúng ta sẽ không giúp các ngươi, tự mình gây tội, phải tự mình gánh chịu. Thần Nhân sau này có đường ra hay không, tất cả là ở ngươi, không có quan hệ với chúng ta. Chúng ta còn rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian và công sức trông nom mấy người các ngươi. Nếu ngươi cho rằng việc không thể thắng, thì nên rút lui về Thần chi đại lục, ít nhất trong thời gian ngắn, ta nghĩ những người ở Ngưỡng Quang Đại lục vẫn chưa có dũng khí đến Thần chi đại lục. Với hoàn cảnh ở đây, có rất ít Chiến sĩ loài người có thể sống sót.

- Nhưng mà, Thời Gian chi thần Đại nhân, chẳng lẽ ba vị đại nhân chỉ giương mắt nhìn chúng ta thất bại trong cuộc chiến này sao? Nếu lần này không thể thằng lợi, thì có lẽ từ nay về sau…

Hi Giới không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Giọng nói của Thời Gian chi thần không có gì biến đổi:

- không có gì là không được, ta nói rồi, sai lầm lần này của đám Thần Nhân các ngươi thì các ngươi phải tự mình thừa nhận, được rồi, ngươi đi đi, chúng ta phải tu luyện

Hi Giới còn muốn nói vài câu nữa, nhưng hắn phải nhẫn nại, trong Thần Nhân, hắn hiểu ba vị Chân Thần này nhất, Chân Thần nói một không hai, Thời Gian chi thần nói không giúp hắn là đại biểu cho quyết định của ba vị Chân Thần. Nói gì nữa cũng không có tác dụng, giờ phút này, xem ra đám Thần Nhân chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình mà thôi.

- Lúc trước chúng ta giúp Thần Nhân đối phó Di Thất Đại Lục, bởi vì có lợi cho chúng ta. Nhưng mà, bây giờ thì đối với chúng ta không còn quan trọng nữa. Chỉ cần đánh bại Tình Tự Chi Thần thì chúng ta sẽ rời khỏi Thế giới này, Ngưỡng Quang Đại lục bị quốc gia hiện nay khống chế cũng được, bị Thần Nhân khống chế cũng được, không có quan hệ gì với chúng ta cả. Có lẽ, sau này chúng ta cũng vĩnh viễn không trở lại Thế giới này

Hi Giới vừa rời khỏi, ba bóng người từ từ hiện ra trong hư không, người vừa nói chính là Trật Tự Chi Thần đứng đầu trong ba Chân Thần.

Hủy Diệt Chi Thần hừ lạnh một tiếng nói:

- Đám Thần Nhân này chỉ là công cụ để chúng ta lợi dụng mà thôi. Bây giờ bọn họ đã không còn giá trị lơi dụng, thì ai còn quan tâm đến sự sống chết của chúng nữa. Thời gian đối với chúng ta rất là quý giá, đi giúp bọn hắn? Nếu bởi vì việc này chậm trễ thời gian, chúng ta không có đủ thời gian tu luyện để đối phó với Tình Tự Chi Thần, vậy được không bằng mất.

Thời Gian chi thần thở dài một tiếng nói:

- Theo ta thấy, tình hình của đám Thần Nhân có lẽ không ổn, Ngưỡng Quang Đại lục đã có dũng khí chống lại bọn họ, tự nhiên có đủ thực lực đối phó. Ở đại lục hòa bình đó mà lại có nhiều cường giả như vậy, ngay cả Hi Giới cũng phải đến cầu xin chúng ta hỗ trợ. Được rồi, chúng ta về thôi, bây giờ là lúc tu luyện quan trọng nhất.

Trật Tự Chi Thần mỉm cười nói:

- Thời gian, ta phát hiện thấy ngươi quả thật là người cơ trí nhất trong ba chúng ta. Thời gian này, cố gắng của chúng ta cũng không uổng phí, dung hợp thực lực và phối hợp của chúng ta đã đến bước cuối cùng. Ta lần này có dự cảm, chỉ trong vòng mấy ngày nữa chúng ta sẽ có đột phá, Chiến kỹ của chúng ta sắp đạt đến cảnh giới Thiên nhân hợp nhất rồi

Thời Gian chi thần cũng cười:

- Đúng vậy, cả ta cũng không ngờ rằng lại có kết quả hoàn mỹ nhanh như vậy, xem ra, tâm tính các ngươi đã thay đổi rất nhiều, cái này là cơ sở cho thắng lợi trong cuộc chiến cuối cùng của chúng ta. Hủy Diệt vừa nói rất đúng, chúng ta không thể chậm trễ một giây. Còn nhớ dự cảm mà ta nói lúc trước không? Bây giờ, dự cảm đó càng lúc càng mãnh liệt, chúng ta đang tiến bộ, Tạp Áo và Thiên Hương cũng có tiến bộ, muốn hủy diệt được các nàng, thì chúng ta phải nỗ lực, cố gắng nỗ lực

Ba bóng người lại ẩn vào trong hư không, không khí trong Thần chi đại lục dường như trở nên trầm ngưng hơn rất nhiều.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Di Thất Đại Lục, nơi liên quân Ngưỡng Quang Đại lục đóng quân, khắp doanh đều đang tiến hành các huấn luyện đơn giản, mặc dù huấn luyện thế này không có tác dụng quá lớn đối với thực lực của Chiến sĩ bốn Đại đế quốc, nhưng có thể tăng sĩ khí. Bởi vì mỗi ngày khi bọn họ huấn luyện, đám cường giả như Niệm Băng đều sẽ ở xung quanh quan sát, cường giả quan sát khiến cho đám Chiến sĩ rất tin tưởng.

Mấy ngày trước, tin tốt lại truyền đến, viện quân của bốn Đại đế quốc đã đến, bởi vì cảm nhận được sự uy hiếp mà đám Thần Nhân có thể gây ra với Ngưỡng Quang Đại lục, cùng với tầm quan trọng của Di Thất Đại Lục đối với sự phát triển của bốn Đại đế quốc trong tương lai, nên bốn thủ đô phát đến rất nhiều Binh lính tinh nhuệ, tăng thêm cho liên quân bốn nước 20 vạn quân. Đồng thời, vợ chồng Lam Vũ Công tước của An Na Đế quốc cũng đã kịp thời chạy đến, hơn nữa còn mang theo toàn bộ Ngân Vũ Kỵ sĩ đoàn tinh nhuệ nhất của An Na Đế quốc. Hoa Dung Đế quốc vì Hỏa Diễm Sư tử Kỵ sĩ đoàn và Hỏa Diễm Ma Long Kỵ sĩ đoàn bị tiêu diệt, thực lực giảm mạnh, nên bây giờ An Na Đế quốc ngoại trừ quân đội đóng ở biên giới, còn đâu đã điều tất cả tinh nhuệ đến Di Thất Đại Lục. Lạc Nhu phán đoán rất chính xác, An Na Đế quốc muốn phát triển tốt hơn, thì phải làm được hai điều. Một là phải xây dựng mối quan hệ thật tốt với Băng Nguyệt Đế quốc, không chỉ bởi vì An Na Đế quốc vẫn là đồng minh với Băng Nguyệt Đế quốc, đồng thời, cũng bởi vì quân đội của Băng Nguyệt Đế quốc lần này là do Niệm Băng mà đến đây, Băng Nguyệt Đế quốc đã đã xây lên hồ nước ngọt đầu tiên ở Di Thất Đại Lục, tổng hợp mấy điểm này, An Na Đế quốc phải duy trì được quan hệ đồng minh với Hoa Dung Đế quốc. Còn một điều nữa, là An Na Đế quốc phải phát huy được tác dụng lớn trong cuộc chiến tranh này, cùng với việc phải tìm được một lãnh địa ở Di Thất Đại Lục. An Na Đế quốc bên trong có rất nhiều đồi núi, núi non, độ cao cao hơn mặt nước biển nhiều, nên nông nghiệp mới lạc hậu. Sự sung túc về lương thực của một quốc gia, có ảnh hưởng rất lớn đối với sự cường thịnh của quốc gia đó. Vì vậy, bọn họ phải tìm được vùng đất có càng nhiều bình nguyên càng tốt ở Di Thất Đại Lục này. Lạc Nhu đương nhiên biết mối quan hệ không bình thường của Niệm Băng với Lãng Mộc Đế quốc và Hoa Dung Đế quốc, cho nên nàng đã điều động rất nhiều thợ thủ công đến đây lúc sớm nhất, bắt đầu khai khẩn Di Thất Đại Lục. Thiên Đãng núi non ở trong lãnh thổ An Na Đế quốc, điều này khiến cho bọn họ có ưu thế trời ban, bây giờ lại cùng với Băng Nguyệt Đế quốc bảo vệ cho cửa khẩu quan trọng của Ngưỡng Quang Đại lục là Di Thất Đại Lục, nên chiếm được ưu thế nhất định.

Lãng Mộc Đế quốc và Hoa Dung Đế quốc hiển nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu, vừa phái quân đội tiến đến, còn mang đến rất nhiều tài nguyên tiếp tế và các loại công cụ. Mặc dù bây giờ còn chưa phải lúc phân chia Di Thất Đại Lục, nhưng chuẩn bị từ trước vẫn tốt hơn nhiều lâm trận mới chuẩn bị, Hoàng thất của bốn Đại đế quốc cũng không phải kẻ ngu, thời khắc mấu chốt này bọn hắn hiểu rất rõ.

Ngàn tên Ma Pháp sư của Hoa Dung Đế quốc đã cơ bản khôi phục lực chiến đấu, Dung Thân Vương bởi vì tuổi tác và thương thế nên suýt nữa mất mạng, được Niệm Băng hợp sức chữa trị đã khôi phục được tám phần, nhưng hai Kỵ sĩ đoàn bị tiêu diệt hoàn toàn lại là một đả kích nặng nề với vị nguyên soái vĩ đại của Ngưỡng Quang Đại lục, khiến cho hùng tâm của lão đã trở nên nguội lạnh. Trong lúc nói chuyện với Niệm Băng, Dung Thân Vương nói cho Niệm Băng biết sau khi đại chiến chấm dứt, lão sẽ trở lại Hoa Dung Đế quốc dưỡng lão, và đem Gia tộc giao cho con trai trưởng của mình là Dung Việt quản lý, dặn dò Niệm Băng không quên chuyện hắn đã đáp ứng lúc trước, Dung Thân Vương không biết lựa chọn lúc trước của mình may mắn đến mức nào. Hiện tại, chỉ cần có Niệm Băng ở Ngưỡng Quang Đại lục, sẽ không có ai dám động chạm đến Dung gia. Dù đó có là Hoàng thất của Hoa Dung Đế quốc cũng không dám làm khó Dung gia, thực lực của bản thân Dung gia, cùng với một cường giả siêu cấp là Niệm Băng, ai cũng phải suy nghĩ lợi hại.

Buổi sáng hôm đó, hội nghị liên quân bốn nước được triệu tập, với thành phần là: Mộc Tinh và Mộc Vinh đại diện cho Lãng Mộc Đế quốc, Mộc Vinh lần này dẫn quân tiếp viện đến tiền tuyến, một phần là hỗ trợ cho em gái mình, và một nguyên nhân nữa là hy vọng đạt được công lao ở việc mở rộng lãnh thổ tại Di Thất Đại Lục. Như vậy, khi Lãng Mộc Đế quốc chọn người kế thừa sẽ không thể phát sinh biến cố. Đại biểu cho An Na Đế quốc là Lạc Nhu và Lam Vũ Công tước, Băng Nguyệt Đế quốc là Tuyết Phách Nguyên soái và Niệm Băng, mà Hoa Dung Đế quốc là hai anh em Dung Việt và Dung Thiên. Bởi vì thực lực của Niệm Băng được thể hiện ra trong trận chiến, cùng với khả năng khống chế của hắn, khiến cho Dung Thiên được thơm lây nhờ con, mặc dù với mới trở lại Dung gia, nhưng địa vị ở Dung gia đã được nâng lên hàng đầu. Con là siêu cấp cường giả, ba con dâu thì thực lực thấp nhất cũng là Ma Đạo Sư. Vợ lại là Băng Tuyết Nữ Thần tế tự của Băng Thần Tháp, thực lực tổng hợp như thế, ai còn dám xem thường Dung Thiên, thực lực trước mặt nên không một ai ở Dung gia dám nói nửa câu là Dung Thiên không phải. Lão đã trực tiếp tiến vào tầng lớp quyền lực của Dung gia. Bên trong Dung gia lại có người anh sinh đôi là Dung Việt, nên chỉ hơn mười ngày Dung Thiên đã nhảy lên cùng tầng lớp với Dung Việt, ở cả Dung gia chỉ kém có Dung Thân Vương. Mặc dù thủ hạ trong tay lão không có người của Dung gia, nhưng lão cùng một hệ với anh trai Dung Việt, hơn nữa bản thân lại là Ma Đạo Sư, mấy điều này đã đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK