Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Thân Vương gật gật đầu, vẻ mặt có chút quái dị nhìn Lạc Nhu ở bên cạnh:

- Hành động lần này, quyền chỉ huy ta quyết định giao cho Lạc Nhu xử lý, kể cả hai quân đoàn tinh nhuệ nhất của Hoa Dung Đế quốc chúng ta. Bảo sao nha đầu đó còn trẻ thế đã làm Tể tướng một nước, ngay cả Tô Việt Đô cũng tôn sùng nó. Dù không ở tiền tuyến, nhưng điều mà nó nghĩ, ngay cả ta cũng tự thấy không bằng. Đáng tiếc, Hoa Dung Đế quốc chúng ta lại không có được người giỏi như vậy?

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- Dung gia gia, người quá khen, Lạc Nhu chỉ hơi thông mình một chút mà thôi. Sao có thể so với người anh tuấn nhất Đại lục chứ?

Dung Thân Vương hiếm hoi xuất hiện nụ cười, nói:

- Tốt, nha đầu ngươi cũng biết khiêm nhường, ta là một trong những người mạnh nhất, lúc chính thức chiến tranh, ta sẽ cùng Niệm Băng nghênh đón đám Thần Nhân có thực lực mạnh nhất, chỉ huy bên này hoàn toàn giao cho ngươi. Về quân sự mặc dù ngươi chưa đủ khả năng, nhưng có Tuyết Phách nguyên soái, sẽ không có vấn đề gì.

Tuyết Phách biết được Dung Thân Vương trước kia là giáo chủ của Huyết Sư Giáo, nên đối với ý kiến của lão sẽ không có ý kiến gì, mà Mộc Tinh ở một bên, trong lúc tiếp xúc với Lạc Nhu, đã rất khâm phục tài hoa của nàng, bởi vậy binh lực của bốn Đại Đế quốc do Lạc Nhu làm chủ, không có một lời phản đối nào.

Lạc Nhu mỉm cười, giờ phút này đã không có thời gian để khách khí:

- Được Dung gia gia và Tuyết Nguyên soái tín nhiệm như vậy, ta sẽ tạm thời chỉ huy đại quân bốn nước. Bây giờ, quân đội của chúng ta đã bắt đầu điều động

Vừa nói, ngón tay nàng chỉ về vùng đất hai bên đồi trên Sa bàn.

- Ở đây, ta phái Trọng nỗ thủ, và với bộ đội công kích từ xa cường đại nhất của bốn nước chúng ta, có lẽ, khi chiến tranh bắt đầu, sẽ tổn thất rất lớn. Nhưng, ở nơi đây, chỉ cần chúng ta khéo ẩn dấu, sẽ mang đến đả kích đáng kể với đám Thần Nhân. Đồng thời, ở hai bên mấy ngọn đồi này, ta đã an bài một ít Ma Pháp sư, bọn họ có nhiệm vụ hỗ trợ Trọng Nỗ thủ

Trọng Nỗ thủ mà hắn nói không thể so sánh với Tru Thần nỗ của Niệm Băng, nhưng trọng nỗ phải hai người kéo mới có thể bắn ra cũng sẽ tạo ra thương tổn rất lớn cho đám Thần Nhân bình thường.

Lạc Nhu tiếp tục nói:

- Vì để giảm tổn thất của chúng ta xuống mức thấp nhất, ở nơi đám Trọng Nỗ thủ đóng quân, ta đã sai người mở một con đường ở phía sau đồi núi, chúng ta có rất nhiều chiến sĩ, chậm nhất tối nay con đường này sẽ được khai thông. Nói như vậy, sau đợt công kích đầu tiên, Trọng Nỗ thủ của chúng ta sẽ lập tức lui lại, còn có mấy người các ngươi hỗ trợ, tổn thất tất nhiên sẽ được giảm đến mức thấp nhất. Với tầm bắn của nỗ tiễn, thì Trọng Nỗ thủ sẽ có ba cơ hội công kích, loạt công kích của bọn họ chấm dứt, cường giả của chúng ta phải lập tức xuất hiện. Trận chiến lần này, chúng ta tuyệt đối không thể trực tiếp kết thúc nhanh với đám Thần Nhân, mà phải kéo dài

Niệm Băng ngạc nhiên hỏi:

- Kéo dài? Tại sao phải kéo dài?

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- Niệm Băng, huynh cho ta biết, điểm yếu của đám Thần Nhân là gì?

Niệm Băng không cần suy nghĩ, lập tức trả lời:

- Đó là tính cách của bọn hắn, kiêu ngạo, nhưng cũng rất sợ chết

Lạc Nhu gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu:

- Huynh nói rất đúng, nhưng cũng không đúng. TÍnh cách đám Thần Nhân mặc dù có khuyết điểm, nhưng ta có thể khẳng định, Thống trị giả của đám Thần Nhân tự nhiên sẽ có lực uy hiếp mạnh, có người chỉ huy như vậy, khuyết điểm về tính cách của đám Thần Nhân chỉ ở lúc chiến đầu cuối cùng mới thể hiện ra. Còn lúc chiến tranh mới bắt đầu và lúc quan trọng nhất thì hoàn toàn có thể bỏ qua

Niệm Băng nghĩ nghĩ một lát rồi nói:

- Muội nói có lý đó, đối với đám Thần Nhân bình thường mà nói, Chủ Thần là sự tồn tại cường đại nhất của bọn chúng, hơn nữa còn có thể nói là Thần của bọn chúng. Có mấy tên Chủ Thần uy hiếp, mà đám Thần Nhân lại tự tin vào thực lực cường đại của mình, nên sẽ không hề lùi bước. Vậy muội nói khuyết điểm của đám Thần Nhân là gì?

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- Rất đơn giản, là tiếp viện

- Tiếp viện?

Nghe thấy hai chữ đó, hai mắt Niệm Băng sáng rực lên, lập tức hiểu ra ý của Lạc Nhu.

Lạc Nhu gật đầu nói:

- không sai, chính là tiếp viện. Niệm Băng, huynh còn nhớ vài ngày trước ta tìm huynh hỏi về tình hình của Thần Chi đại lục không? Bây giờ, khuyết điểm lớn nhất của Thần Chi đại lục chính là tiếp viện từ hậu phương, bọn chúng cơ bản là không có hậu phương, lại càng không có tiếp viện. Thực lực bọn chúng mặc dù cường đại, nhưng nếu không thể nhân lúc tinh thần hăng hái bắt được chúng ta, lấy chiến nuôi chiến thì khi không có tiếp viện, thực lực của bọn chúng sẽ từ từ suy yếu. Thần Chi đại lục không có lương thực, bọn chúng chỉ có thể ăn Ma Thú. Mà ưu thế lớn nhất của Di Thất Đại lục chúng ta chính là văn minh mà đám Thần Nhân đã tặng cho chúng ta

Niệm Băng và Dung Thân Vương đều nói ra bốn chữ:

- Kiên bích thanh dã

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- không sai, đúng là như vậy, tội lỗi mà bọn chúng gây ra, sẽ cho bọn chúng tự mình thưởng thức. Di Thất Đại lục này, ngoài địa phương mà chúng ta khai khẩn ra, thì đều là không có thực vật, ngay cả nước uống cũng chỉ ở đây mới có. Cho nên, chúng ta căn bản không cần làm gì nhiều, kéo dài thời gian, sẽ là sự đả kích lớn nhất với sinh lý và tâm lý đám Thần Nhân.

Niệm Băng nhíu mày nói:

- Biện pháp của muội rất tốt. Nhưng, hiện chúng ta có hai vấn đề. Đầu tiên, đám Thần Nhân có khoảng một vạn người, nhưng mỗi người đều là cao thủ, muội có thể nghĩ được, thì bọn chúng cũng sẽ biết, đều mang theo một ít thực vật là Ma Thú gì đó. Bởi vì thực vật thiếu thốn, nên đợt công kích đầu tiên của bọn chúng sẽ là mạnh nhất, chúng ta có thể ngăn cản được không? Vấn đề còn lại, đám Thần Nhân có thể đi vòng qua chúng ta, đến thẳng Băng Nguyệt Hồ và Ngưỡng Quang đại lục tìm thực vật hoặc xâm lược không? Nếu là như vậy, chúng ta sẽ rất khó cản bọn chúng. Dù sao diện tích của Di Thất Đại lục quá lớn, hơn nữa nếu người của chúng ta mà chia ra thì thực lực sẽ giảm đi

Lạc Nhu cười nói:

- Hai vấn đề này ta đã nghĩ đến. Ta trước tiên trả lời câu hỏi đầu tiên của huynh. Mặc dù khả năng này có thể xảy ra, nhưng đối với chúng ta mà nói, nếu bọn chúng thực sự lựa chọn như thế, ta càng có lợi. Các ngươi nghĩ xem, Thần Nhân tập trung lại một chỗ, sẽ là một thế lực rất cường đại, nhưng phía ta lại không có nhiều cao thủ, nếu bọn chúng chia nhau chạy đến Ngưỡng Quang đại lục, hoặc là đến Băng Nguyệt Hồ của chúng ta, thì chúng ta có thể tập kích, chuyên môn tìm đám Thần Nhân đơn lẻ mà ra tay, mặc dù như vậy có thể mang đến cho Ngưỡng Quang đại lục và Băng Nguyệt Hồ mà chúng ta vừa dựng lên một vài tai nạn, nhưng đả kích với đám Thần Nhân cũng rất nặng. Đúng như câu ta đã nói, bọn chúng không có hậu phương, chết một người, thực lực sẽ giảm đi một chút. Mà chúng ta đã thương lượng qua, vì hòa bình của Ngưỡng Quang đại lục, bốn thống lĩnh chúng ta đã phái sứ giả về nước, điều động binh lực hơn nữa đến tập trung ở Băng Nguyệt Hồ. Ngoài Chủ Thần và một số Thần Nhân ra, thì đám Thần Nhân muốn đến Ngưỡng Quang đại lục hiển nhiên sẽ phải đi qua Băng Nguyệt Hồ. Chúng ta ở đó đã đóng rất nhiều quân đội, cho dù bọn chúng có thể xông tới, nhưng sẽ bị kéo dài thời gian. Đến lúc đó quân của chúng ta từ mặt sau đuổi tới, hai mặt giáp công đối phó, thì chúng ta sẽ chiếm ưu thế. Lúc này, chiến tranh giữa chúng ta và Thần Nhân không tiếc tổn thất. Chỉ cần giết chết hết bọn chúng, cho dù chết rất nhiều quân đội cũng đáng giá

Mặc dù Nàng nói rất bình thản, nhưng ai cũng thấy được lòng quyết tâm trong giọng nói của nàng.

Niệm Băng gật đầu kính nể, Nàng chỉ giải thích một cách đơn giản đã chỉ ra được đối sách hóa giải việc đám Thần Nhân có thể tập kích phía sau và phân tán quân địch, điều này hiển nhiên không phải đột nhiên nghĩ ra, thời gian mấy tháng qua, nhất định là Lạc Nhu đã sớm có kế hoạch, nên giờ mới có thể nói được như thế. Trí tuệ nữ nhi, đúng là không hổ danh của Trí tuệ nữ nhi. Có lẽ, một vài việc mình mạnh hơn, nhưng nói về suy nghĩ toàn cục, thì mình không toàn diện bằng Lạc Nhu.

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- Bây gì ta sẽ trả lời câu hỏi thứ nhất của huynh. Có thể ngăn cản được đợt tấn công của đám Thần Nhân đúng là rất quan trọng. Đợt tấn công đầu tiên của bọn chúng chắc chắn sẽ mãnh liệt nhất, chỉ cần ngăn cản được đợt tấn công này, thì cơ hội của chúng ta sẽ nhiều hơn. Nếu không, ở đây tập trung tinh nhuệ của bốn nước mà bị đám Thần Nhân tiêu diệt, vậy ở hậu phương chúng ta sẽ không còn lực lượng nào có thể ngăn cản bọn chúng. Bởi vậy, tiếp theo lúc quyết đấu, chúng ta phải đứng vững, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đứng vững. Về điểm này, ta đã có kế hoạch đơn giản, Niệm Băng, đầu tiên huynh nói cho ta biết, phía chúng ta có bao nhiêu cao thủ đạt đến cấp Chủ Thần, và có bao nhiêu cao thủ Thần cấp?

Niệm Băng ngẫm nghĩ rồi nói:

- Cấp Chủ Thần bên phía chúng ta có ta, Tích Lỗ đại ca, Sư Mẫu Băng Khiết của ta, chính thức đạt đến Chủ Thần cấp thì chỉ có ba người chúng ta mà thôi. Về điểm này chúng ta bất lợi hơn, đối phương có năm tên Chủ Thần. Hơn nữa, cao thủ cấp Chủ Thần mà ta nói, là dựa theo sự tính toán khi chúng ta gặp được hai vị Chủ Thần. Nhưng mà trong đám Chủ Thần, còn có sự tồn tại của Chủ Thần cực mạnh, ở phương diện này, thực lực của chúng ta có chênh lệch không nhỏ với đám Thần Nhân. Mà hai gã Chủ Thần có khả năng tạo ra thương tổn rất lớn, nếu Long Thần Đại nhân có thể đứng về phía chúng ta, thì mới có thêm chút cơ hội. Nhưng về Thần Cấp, là cao thủ cấp mười ba, thì phía chúng ta có không ít. Bảy vị Long Vương, Miêu Miêu, mẹ của ta, Dung Thân Vương gia gia, còn có Siêu thần khí Đao Hồn của ta, cùng với đám bạn Thần Long, nói về số lượng rất có thể nhiều hơn đối phương. Dù sao, cao thủ Thần Cấp của đối phương đã bị chúng ta giết một ít, thực lực đã suy yếu đi

Trận chiến trong Băng Cốc lần trước, chí ít có năm, sát gã Thần Nhân cấp 13 bị giết, nhưng cũng là một cơ sở của cuộc chiến ở Thần Chi đại lục.

Nghe xong Niệm Băng nói, Lạc Nhu gật gật đầu nói:

- Ta hiểu, theo như lời lúc trước huynh nói với ta, Thần Nhân yếu nhất thì sợ là cũng có thực lực của Vũ đấu gia, nhưng bọn họ hầu hết đều là Võ sĩ, Đấu khí của Võ sĩ cũng có tác dụng phòng ngự Ma pháp không nhỏ, nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối. Ma Pháp sư phía chúng ta có mấy ngàn người, thực lực cũng không thấp, ở tình huống này, chúng ta chỉ cần một khoảnh khắc mà thôi

Niệm Băng kinh ngạc nói:

- Một khoảnh khắc? Một khoảnh khắc gì, muội có thể nói cụ thể hơn không

Lạc Nhu cười tự tin nói:

"Khoảnh khắc này không phải quá dài. Nhưng phải lấy huynh làm chủ cường giả phía chúng ta phát động một kích cực mạnh. Nhớ rắng, chỉ một khoảnh khắc mà thôi. Lúc đám Thần Nhân xông tới tấn công, mục tiêu của chúng ta không phải đánh bừa với đám Thần Nhân, mà kém hai Chủ Thần nên chúng ta tự nhiên ở thế yếu. Cho nên, mục tiêu ban đầu của chúng ta, sẽ là những kẻ yếu trong đám Thần Nhân. Ta đã nói rồi, cứ giết được một gã Thần Nhân, thì thực lực tổng thể của bọn chúng sẽ yếu đi, Thần Nhân cấp thấp hiển nhiên sẽ dễ giết hơn, cho nên, chiến đầu lúc đầu chúng ta phải làm thế nào để tiêu diệt càng nhiều kẻ địch. Nếu như vậy, cho dù sau đó đối phương muốn phân tán, cũng không có bao người

Niệm Băng suy nghĩ, nói:

- Ý của muội, ta có thể hiểu được, nhưng khoảnh khắc này làm thế nào để tạo ra? Không giao thủ với đám Chủ Thần, thì sẽ không thể nào tưởng tượng được sự cường đại của bọn họ

Lạc Nhu mỉm cười:

- Niệm Băng, huynh không cảm thấy lạ là vì sao bảy Long Vương lại không có ở đây sao?

Niệm Băng ngẩn người nói:

- Chẳng lẽ muội để bọn họ đi đến Long Tộc xin hỗ trợ? Hành động lần này của đám Thần Nhân đối với chúng ta, Long Tộc tất nhiên sẽ tham gia vào. Mặc dù Long Thần Đại nhân đã đồng ý giúp chúng ta, nhưng chưa chính thức chiến tranh, sẽ rất khó biết được. Hoặc là, Long Tộc có lẽ sẽ giúp rất nhiều cho chúng ta, nhưng chúng ta không trông chờ hết vào bọn họ, lúc chiến đấu chính thức, thì phải dựa vào chính mình

Lạc Nhu lắc lắc đầu nói:

- Huynh sai rồi, ta không phải nhờ bảy vị Long Vương đến xin Long Tộc hỗ trợ. Đúng như huynh nói, Long Tộc đối với chúng ta mà nói, là một đội Kì binh, đám Thần Nhân sẽ không thể nào nghĩ được rằng Long Tộc lại đứng về phía chúng ta. Vì vậy, chúng ta không thể để cho đội Kì binh này bị lộ. Trước khi chiến tranh bắt đầu, thì không thể để cho bảy vị Long Vương tiếp tục liên lạc với Long Tộc. Để tránh đám Thần Nhân đề phòng, lần trước ở Băng Cốc bảy vị Long Vương đã không dùng toàn lực, có lẽ đám Thần Nhân đã nghi ngờ, cho nên chúng ta không thể mạo hiểm. Đợi đến lúc bọn họ thật sự đến đây, chúng ta sẽ có cơ hội phát động. Điều ta nhờ bảy vị Long Vương làm là dựa vào ưu thế trên không trinh sát quân địch. Không có ai thích hợp làm trinh sát hơn bọn họ. Như thế, chúng ta có thể dễ dàng nắm được hướng di chuyển của đối phương, đám Thần Nhân thực lực cường đại mặc dù có thể dùng Đấu khí để phi hành, nhưng tốc độ sao có thể so sánh với loài sinh vật mạnh nhất trên Đại lục được chứ. Có bảy vị Long Vương làm do thám, chúng ta có cơ hội lớn hơn nhiều. Huynh có biết ta để đám binh lính ở trung ương làm gì không? Bọn họ đang đào hang, mà tất cả Ma Pháp sư đang tích súc Ma lực, chính là vì khoảng khắc đó

Mắt Niệm Băng sáng rực lên, hắn rốt cuộc đã hiểu được ý của Lạc Nhu:

- Muội nói là, đám Thần Nhân cường đại sẽ bay về phía chúng ta, mà hầu hết những tên có thực lực yếu, sẽ phải đi trên mặt đất, như vậy chúng ta có thể nhận ra thực lực cao thấp của bọn chúng. Hơn nữa đánh vào chỗ yếu kẻ thù, khi bọn chúng vừa mới đến thì sẽ do ta và đám cao thủ tàn sát Thần Nhân bình thường, thế phải không?

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- không sai, đúng là như vậy. Nếu ngay lúc bắt đầu, chúng ta toàn lực tấn công, thì cao thủ của đối phương rất có thể sẽ đỡ hầu hết Ma pháp công kích, khiến cho đám Thần Nhân bình thường của đối phương tổn thất ít nhất. Một khi đối phương tiếp cận được chúng ta, thì chúng ta sẽ không thể nào ngăn cản được bọn chúng. Cho nên, tấn công riêng rẽ, sẽ khiến cho Ma Pháp sư chúng ta tiêu hao Ma lực rất lớn, nhưng thật ra có thể khiến đối phương bị thương nặng nhất. Một lần công kích như thế, cũng là trụ cột của việc chúng ta ngăn cản đợt tấn công đầu tiên của đám Thần Nhân. Sau đợt tấn công đầu tiên này, huynh phải dẫn đám cường giả nghênh đón đợt phản kích điên cuồng của đám Thần Nhân cao cấp. Cũng chỉ cần ngăn cản một chút, với nguyên tắc là không được tổn thương bản thân, cùng lúc đó Đại quân công kích từ xa của chúng ta cũng phối hợp với các huynh. Hai bên kết hợp, cho dù đám Thần Nhân có mạnh hơn nữa, cũng không thể không tổn thương, đối với phía chúng ta sẽ có lợi nhiều hơn. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, thực hiện chính xác tỉ mỉ, chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, thì đánh lui đợt công kích đầu tiên của đám Thần Nhân không phải là việc quá khó khăn

- Phối hợp công kích, hỏa lực che dấu, Lạc Nhu, muội thật là thông minh

Niệm Băng tán thưởng nhìn Lạc Nhu. Cô gái nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại có trí tuệ cường đại hơn cả Ma pháp và Vũ kỹ.

Lạc Nhu liếc nhìn Niệm Băng mà nói:

- Ta chỉ luận binh trên giấy mà thôi. Chính thức có làm được hay không, còn phải xem tình hình cụ thể lúc bấy giờ. Bất lợi lớn nhất của chúng ta không phải là thực lực tổng thể chênh lệch, mà là Chủ Thần đối phương có thực lực rốt cuộc mạnh đến đâu. Nếu năm vị Chủ Thần đều tương đương như hai người lần trước mà huynh đối phó, thì chúng ta sẽ nắm chắc hơn nữa. Nhưng một khi xuất hiện một người không ai có thể ngăn cản, vậy phiền toái rồi. Năm đó, Băng Tuyết Nữ Thần dùng một chiêu Thần Hàng thuật diệt tiêu diệt mười vạn đại quân tất cả mọi người đều biết. Mặc dù chúng ta có nhiều Ma Pháp sư, Thần Hàng Thuật không đủ tạo thành uy hiếp, nhưng nếu công kích của đối phương vượt xa Thần Hàng Thuật, chúng ta sao có thể chống đỡ được chứ? Thực ra, ta cũng không đặt nhiều hy vọng vào đợt công kích thứ hai. Cho dù là Thần Nhân bình thường, thì chỉ cần phòng ngự, công kích từ xa của chúng ta cũng không chắc có thể gây thương tổn. Bởi vậy, đợt công kích đầu tiên, các ngươi phải dốc hết sức tiêu diệt đám Thần Nhân bình thường

Niệm Băng gật gật đầu nói:

- Ta hiểu, Nhu Nhi, xem ra gia gia cho muội chủ trỉ tất cả là rất chính xác

Dung Thân Vương ngồi bên cạnh nói:

- Nó nói với ngươi chỉ là phương pháp hành động, còn rất nhiều chi tiết tỉ mỉ chưa nói ra. Ta đúng là vì nghe được kế hoạch này, mới quyết định. Cô gái thông minh như vậy, có lẽ cả Ngưỡng Quang Đại lục, chỉ có một người mà thôi. Cho dù Tô Việt ở đây, cũng không thể làm tốt hơn nàng được. Có một vị quân sư bày mưu tính kế giúp chúng ta như vậy, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn. Vì thực lực không bằng đối phương, nên mưu kế trở nên rất quan trọng

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- Dung gia gia ngài quá khen, Nhu nhi sao có thể so sánh với Tô gia gia chứ. Cuộc chiến tranh này quan hệ đến sự sinh tử tồn vong của Ngưỡng Quang Đại lục chúng ta, Nhu nhi sẽ cố hết sức. Vì kế hoạch này, ta đã tính toán mấy tháng nay. Đến khi đến đây, dựa vào địa hình ở đây mới có đối sách cuối cùng. Điều chúng ta cần làm bây giờ là phải chuẩn bị sẵn sáng với tốc độ nhanh nhất, Niệm Băng, huynh và cường giả phía chúng ta nên bàn bạc phương pháp tàn sát đối phương đi, nhất định phải phát huy thực lực các ngươi tốt nhất

Niệm Băng gật gật đầu, nói:

- Ta hiểu, lúc công kích, chúng ta sẽ cố giảm tổn thất. Nhu nhi, ta đem hai ngàn thủ hạ tinh nhuệ giao cho nàng. Ta muốn nói riêng với nàng, ta nói cho nàng biết một ít năng lực của bọn họ

Lạc Nhu mỉm cười nói:

- Ta cũng muốn dẫn huynh đi xem vài thứ, cho ngươi yên lòng chuẩn bị

Mộc Tinh nói:

- Được rồi, các ngươi đi luôn đi

Giọng nói của nàng có phài vần ghen tuông, nhưng đối với Lạc Nhu, nàng rất khâm phục, sự khâm phục phát ra từ nội tâm. Điều này không phải chỉ cố gắng học tập là có thể đạt được tài trí của Lạc Nhu, mà là sự kết hợp giữa thiên phú và cố gắng không ngừng nghỉ mới đạt được.

Mặt Niệm Băng đỏ lên, ngẩng đầu nhìn gia gia của mình, Dung Thân Vương mỉm cười nói:

- Các ngươi đi đi, ta đi giao phó cho đám Ma Pháp sư của Dung gia, đến lúc đó bọn họ sẽ do Đại bá và Phụ thân của ngươi chỉ huy. Ngươi yên tâm, có bảy vị trưởng lão trấn giữ, ba ngươi bây giờ hẳn là không có việc gì, nó vì nhớ thương ngươi, nên nhờ ta nhắn với ngươi, ngươi phải cẩn thận, đây cũng là điều mà ta muốn nói

Niệm Băng nhìn Dung Thân Vương thật sâu, đột nhiên cười nói:

- gia gia, cảm ơn người, chúng ta đi đây

Nói xong lúc hắn mới cùng Niệm Băng ra khỏi trướng bồng.

Nhìn bóng hai người Niệm Băng và Lạc Nhu, Dung Thân Vương thầm than một tiếng:

- Cho đến bây giờ, tiếng gia gia mà ngươi gọi mới là chân thật. Tiểu tử này, trái tim còn giấu nhiều lắm

Tuyết Phách cười nói:

- Sự xuất sắc của Niệm Băng là điều mà ai cũng thấy. Mặc dù hắn không có danh tiếng ở Ngưỡng Quang Đại lục mấy. Nhưng địa vị của hắn ở Ngưỡng Quang Đại lục, thì không một ai có thể so sánh. Ta tin rằng, hắn sẽ là người truyền kỳ của Ngưỡng Quang Đại lục. Dù sao, hắn mới có hơn 20 tuổi, lúc bằng tuổi hắn bây giờ, ta còn đang chăm chỉ tu luyện đó

Mộc Tinh cũng nhìn bóng lưng của Niệm Băng và Lạc Nhu, ánh mắt nàng có chút ngây dại.

Ra khỏi trướng bồng, Lạc Nhu cười nói:

- Niệm Băng, ngươi đi với ta đến đây, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện

Nàng mặc dù rất muốn ở một nơi với Niệm Băng, nhưng Nàng cũng biết việc nặng việc nhẹ. Tình hình bây giờ, không thể chậm trễ, nhất là nàng còn là quân sư của bốn Đại đế quốc.

Hai người sóng vai mà đi, đi qua đâu, đều thấy được ánh mắt hâm mộ nhìn mình. Lạc Nhu đắc ý, một vẻ đẹp trí tuệ phát ra từ bản thân, một vẻ đẹp nhẹ nhàng hoàn mỹ. Khi đi bên cạnh Niệm Băng, nàng luôn cố ý đi sau nửa bước, để biểu thị sự tôn trọng của mình với người mình yêu, Nàng vĩnh viễn làm theo lý trí, cho dù là lúc cảm giác dâng trào, nàng cũng sẽ không quên mình là ai.

- Nhu nhi, cảm ơn nàng. Lần này nàng đã giúp ta quá nhiều

Niệm Băng vừa đi tới, vừa mỉm cười nhìn Lạc Nhu. Tâm tư của Lạc Nhu hắn có thể cảm giác được, nhưng hắn đã có ba người yêu, sao có thể thêm người con gái khác nữa chứ? Nếu nói hắn không động tâm với Lạc Nhu, đó là điều dối trá. Dù sao, thích cái đẹp là bản tính của mỗi người. Mỹ nữ như thế này, lại còn có trí tuệ hơn người, khiến hắn không thể không động tâm. Nhưng hắn vẫn biết nghĩ vì người khác, tuyệt đối không muốn ba người vợ của mình khổ sở. Cho nên, hắn rất chú ý đến từng hành động, cử chỉ của mình, cố gắng giữ một khoảng cách với Lạc Nhu và Mộc Tinh.

- Cảm ơn cái gì? Huynh không cần cảm ơn ta, ta chỉ giúp ta mà thôi, hoặc là ta vì An Na Đế quốc

Lời cảm ơn của Niệm Băng khiến Lạc Nhu có cảm giác thất vọng, với sự mẫn cảm của mình, Nàng có thể phát giác được khoảng cách của mình và Niệm Băng.

Niệm Băng nghe giọng nói u oán của Lạc Nhu, nhìn đôi mắt thâm thúy của nàng, trong lòng khẽ run lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía trước:

- Hai ngàn thủ hạ tinh nhuệ của ta, có thực lực rất cường đại, năng lực của bọn họ có lẽ nàng không thể tưởng tượng được. Hai ngàn người này, tất cả đều có thực lực từ Đại Kiếm sư trở nên, một phần ba trong số đó đạt đến cấp bậc Vũ Đấu gia, khoảng hai phần trăm đạt đến cấp Vũ Thánh

Lạc Nhu mặc dù trách Niệm Băng đột nhiên nói sang chuyện khác, nhưng vẫn cảm thấy hoảng sợ vì con số mà hắn nói:

- Mạnh như vậy? Đây là thực lực mà Huyết Sư giáo che dầu sao?

Niệm Băng mỉm cười nói:

- bí mật của Huyết Sư giáo ta không có gì phải giấu nàng, bởi ta tin nàng, coi nàng là người bạn tốt nhất. Nói thẳng cho nàng biết, lần này đến đây, ta đã tập kết lực lương tinh nhuệ nhất của Huyết Sư giáo. Trong đó có hai trăm cây Tru Thần Nỗ dung để công kích từ xa, hai trăm cây Tru Thần Nỗ này đúng là điểm mấu chốt mang đến thắng lợi ở Băng Cốc. Bây giờ, ta đem bọn họ cho nàng chỉ huy. Ta tin rằng, với năng lực chỉ huy của nàng, nhất định sẽ phát huy ưu thế lớn nhất của bọn họ

- Tru Thần Nỗ, Tru Thần Nỗ? Niệm Băng, huynh còn muốn gây cho ta bao nhiêu kinh ngạc nữa đây?

Lạc Nhu cười mà không cười nhìn Niệm Băng, trong mắt hiện ra ý tán thành. Thực lực Niệm Băng trong mắt nàng rất cao siêu. Nàng đương nhiên hiểu rõ, Niệm Băng còn tôn sùng Tru Thần Nỗ như vậy, tất nhiên sẽ có thực lực rất mạnh.

Niệm Băng nói:

- Ta tốn rất nhiều tâm sức mới nghiên cứu ra Tru Thần Nỗ này. Tuy nhiên, ràng buộc của Tru Thần Nỗ rất mạnh, có yêu cầu rất cao với người phát nỗ. Hơn nữa, tài nguyên mà hai trăm Tru Thần Nỗ tiêu hao đủ để tổ chức một đội Trọng giáp bộ mình 5000 người

Quả thật, Tru Thần Nỗ dùng toàn kim loại tốt nhất của Băng Nguyệt Đế quốc, hơn nữa bảo thạch chứa Ma lực trên Tru Thần tiễn cũng là một con số khổng lồ. Nếu không phải hắn có quan hệ mật thiết với Yến Phong, thì không thể nào tìm được nhiều tài nguyên để duy trì như vậy.

Mắt Lạc Nhu sáng lên, nói:

- Ta muốn nhìn xem, uy lực của mấy cái Tru Thần Nỗ như thế nào

Niệm Băng quay đầu lại, nhìn nàng thật sâu nói:

- Tên mà Tru Thần Nỗ bắn ra, tương đương với cấm chú cấp mười một, ta nghĩ có chúng nó, khoảnh khắc mà nàng muốn sẽ kéo dài thêm được

- Cái gì?

Lạc Nhu mặc dù có trí tuệ hơn người, nhưng nàng không thể nào nghĩ được Tru Thần Nỗ lại mạnh đến thế này, công kích từ xa mà có uy lực của cấm chú, điều này không thể nào tưởng tượng được. Nếu có hai trăm cây Tru Thần Nỗ này, có lẽ trực tiếp đối đầu, An Na Đế quốc cũng không còn phải lo ngại kỵ binh cường đại của Hoa Dung Đế quốc. Bây giờ, bất cứ Đế Quốc nào có vũ khí hủy diệt này, có lẽ sẽ quét ngang được cả Đại lục.

Niệm Băng mỉm cười nói:

- Ta biết nàng suy nghĩ gì, nhưng, nàng không cần phải lo lắng. Tru Thần Nỗ có ràng buộc thứ hai là Tru Thần tiễn, mặc dù lực bắn của Tru Thần Nỗ rất kinh người, nhưng nếu không có Tru Thần tiễn thì uy lực chỉ có thể tương đương với Trọng nỗ công kích từ xa bình thường mà thôi, lực công phá kém hơn rất nhiều. Trong chiến tranh ở Đại lục, nếu có nhiều cao thủ có thể sử dụng Tru Thần Nỗ như vậy, thì thà bọn họ trực tiếp tham gia chiến tranh còn tốt hơn. Dù sao, điều khiển một cây Tru Thần Nỗ, ít nhất phải có một cao thủ cấp Vũ Đấu gia và hai gã Đại Kiếm sư, như thế mới phát huy được uy lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lạc Nhu nhìn Niệm Băng, nàng biết, chỉ có nhìn thấy Tru Thần Nỗ, mới có thể hiểu được sự huyền bí trong đó, thở nhẹ một tiếng, nói:

- Xem ra, chúng ta không mưu mà hợp. Hôm nay cái mà ta muốn huynh xem, chính là có quan hệ với việc công kích từ xa, nhưng những thứ này của ta còn có ràng buộc lớn hơn một ít

Niệm Băng kinh ngạc nhìn nàng, mới vừa muốn hỏi, thì lại nghe Lạc Nhu nói:

- Đi nhanh nào, lúc thấy mấy thứ đó, huynh sẽ hiểu

Niệm Băng cười cười, hai người đi nhanh hơn, đi về phía đồi núi Đại quân đang đóng, vừa đi vừa quan sát, Niệm Băng nhìn thấy những điểm đóng quân đều đào những hào thật sâu, mà mỗi một người đều mang theo một miếng gỗ dài, miếng gỗ này ở Di Thất Đại Lục không có, hiển nhiên là được mang đến từ Ngưỡng Quang Đại lục, không biết dùng để làm gì.

Lạc Nhu dẫn Niệm Băng bước lên đồi, khi Niệm Băng thấy được thứ mà Lạc Nhu nói, hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi, trái tim hắn lại khiếp sợ vì trí tuệ của Lạc Nhu.

Thứ Niệm Băng thấy, là hai mười vật tối đen như mực, mỗi một cái có đường kính gần một trượng, mà ở bên cạnh, có ba gã Ma Pháp sư, mấy tên Ma Pháp sư này đều đang bận rộn, không biết đang làm gì. Mấy thứ này nhìn qua đã thấy nặng không dưới một ngàn cân, thật sự là khổng lồ. Phía dưới có một con lăn, nhưng muốn di chuyển nó, lại rất khó khăn. Ở phía trước thứ tối đen như mực đó, vươn lên một cây trường thương bằng thiết rất dài, quay trong không trung, tản mát ra sát khí nồng nặc.

Niệm Băng đột nhiên nhớ đến cái gì đó, nói với Lạc Nhu:

- Đây là Hỏa pháo sao? Ta từng nghe nói qua thứ này, nhưng cái này không phải dùng để thủ thành sao? Muội mang đến đây để làm gì?

Uy lực của Hỏa pháo hắn chưa thấy qua, chỉ nghe nói mà thôi. Bởi vì Hỏa pháo có thể tích quá lớn, chỉ có thể dùng để thủ thành, là vũ khí lợi hại để phòng thủ trong chiến tranh, có thể vận chuyển nhiều Hỏa Pháo đến đây như vậy, Lạc Nhu đã tốn không ít tâm sức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK