Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, ngay lập tức Niệm Băng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đang chuẩn bị gấp rút khôi phục tinh thần lực bản thân sớm một chút để rời khỏi nơi này, thì tiếng thét thê lương kia lại vang lên. Chỉ là lúc này tiếng kêu đã càng trở nên chân thực, tựa hồ như đang nói " Cuối cùng ta đã thoát ra rồi, tại Địa Âm bị phong ấn mấy ngàn năm, ta rốt cuộc lại được khôi phục tự do rồi ha.. ha..."

Trong lòng Niệm Băng tràn ngập sự căng thẳng, nhớ tới lời nói của Hi Lạp Đức, liền không dám chậm trễ ; lập tức từ trong không gian giới chỉ gọi ra Quán Xuyên Thiên Đại Thự Quang - Thánh Diệu đao. Kim quang đột ngột lưu chuyển trong chớp mắt, đôi mắt hắn đang thích ứng với hoàn cảnh hắc ám nhất thời dấy lên một trận đau đớn, hơn nữa giờ sau mới khôi phục bình thường.

Nhờ vào kim quang trên Thánh Diệu đao, Niệm Băng nhìn thấy Hi Lạp Đức ngồi bên phải mình cách đó không xa, lão ngoại trừ sắc mặt bên ngoài hơi tái nhợt thì hoàn toàn khỏe mạnh ; lúc này Hi Lạp Đức trông thấy thánh diệu đao trong tay Niệm Băng thì cả kinh, ngạc nhiên không nói nên lời. Đã hơn một lần Niệm Băng sử dụng quang mang của Thánh Diệu đao khi ma pháp phong ấn sâu thẳm đe dọa hai người, nhưng Hi Lạp Đức ngày đó cùng Hồ Quang uống không ít rượu nên cũng không chú ý lắm, lúc này trong bóng tối lão mới nhìn thấy chuôi đao tràn ngập khí tức quang minh

Niệm Băng ngước đầu nhìn về phía trước, so với lúc cùng đi với Hi Lạp Đức thì hắn đã te tua hơn nhiều, quần áo trên người đã biến thành trang phục của Cái Bang, vết máu lai láng. Nếu không phải là do thân thể dẻo dai, có lẽ hắn đã sớm biến thành cục thịt bằm rồi. Dưới sự bao phủ của khí tức quang minh, hai người đều cảm giác được tinh thần hưng phấn lên, trong giây lát đã khôi phục được thêm chút ít tinh thần lực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thiên Bài hoa ở giữa ngực Niệm Băng cảm nhận được khí tức của Thánh Diệu đao, liền tản ra một làn khí ôn hòa, xoa dịu thân thể. Giờ khắc này tinh thần của hắn đã khôi phục không ít, liền ngẩng đầu nhìn xem xung quanh. Đây là một cái hạp cốc ( khe sâu, hẽm núi) cực lớn, bằng vào sự chiếu rọi của Thánh Diệu đao nhưng căn bản cũng không nhìn thấy chỗ tận cùng.

Hạp cốc bề rộng chừng ba trượng, thạch bích bao phủ xung quanh, toàn là một màu đen tuyền. Niệm Băng kinh ngạc phát hiện tại nơi đây, quang mang của Thánh Diệu đao bị chịu ức chế nhất định, không còn như sự sáng rực lúc đầu ; quang minh khí tức chỉ bao phủ bên trong phương viên một trượng, làm cho khí tức tà ác không thể đến gần.

"Niệm Băng, ngươi lấy cái chuôi đao này từ chỗ nào vậy?" Hi Lạp Đức tỏ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ khi thấy Thánh Diệu đao trong tay Niệm Băng. Trong đầu lão không ngừng suy nghĩ, tại chỗ tà khí nồng hậu như thế này chỉ vẻn vẹn nhờ vào khí tức của bản thân thanh đao bức lui, hiển nhiên đây không phải là một thanh đao bình thường, lão làm sao mà không nghi ngờ được cơ chứ? Không phải màu đỏ, mà cũng chẳng phải màu lam, trường đao trước mắt này tràn ngập khí tức quang minh màu vàng, đích thị là vật báu vô giá. Chỉ là một gã ma pháp sư, Niệm Băng làm sao có thể có được nhiều bảo bối như thế?

Niệm Băng mỉm cười nói:" Chuôi đao này vốn là một bằng hữu tặng cho ta. Tiền bối, có vật này rồi có phải là có khả năng bảo vệ sủng vật của ngài khi mang chúng ta bay ra ngoài động không? Nơi này tà khí quá nặng, chúng ta đi sớm khi nào thì tốt khi đó".

Dựa vào sủng vật của Hi Lạp Đức bay ra ngoài, chung quy so với sử dụng ma pháp thì thoải mái hơn nhiều, huống hồ ma pháp lực của hắn lúc bấy giờ còn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất.

Hi Lạp Đức gật đầu như bổ củi:" Được, trước mắt chúng ta rời khỏi nơi này đã."

Chậm rãi đứng thẳng người dậy, lúc lão vừa ngâm ngâm xướng chú ngữ triệu hồi sủng vật thì thanh âm thê lương kia lại vang lên, khí tức tà ác xung quanh sinh ra không ngớt rồi ba động kịch liệt " Đã tới nơi này thì không cần phải đi nữa. Mấy ngàn năm tịch mịch, thật không nghĩ tới lại gặp được loài người ; loài người, ta còn muốn cám ơn các ngươi đã thả ta ra,lẹt xẹt …lẹt xẹt…".

Trong lòng Niệm Băng như lửa đốt, hắn tiến lên vài bước đứng cùng chỗ với Hi Lạp Đức, nhờ vào quang mang trên Thánh Diệu đao, hai người liền nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang chậm rãi bước về phía bọn họ.

Thân ảnh màu đen kia thân hình cao gầy, tựa hồ không phải dùng chân để đi, mà vững vàng trôi lơ lửng về phía trước ; trong mắt Hi Lạp Đức quang mang chợt lóe, quát lạnh:" Người nào?"

"Người? Ta đã sớm không phải là người nữa rồi. Hay cho cái quang minh khí tức đáng ghét, khi xưa cổ khí tức mạnh mẽ của gã ma pháp sư kia đã đem ta áp chế xuống vực sâu vạn trượng. Nhưng mà nhìn thấy các ngươi có công giúp ta thoát ra, ta sẽ hút khô tinh huyết các ngươi, giữ cho các ngươi được toàn vẹn thi thể".

Khoảng cách đã cận kề, Niệm Băng và Hi Lạp Đức rốt cuộc đã thấy rõ, nơi phát ra thanh âm tràn ngập tà khí không phải là một người, mà là một đám sương mù màu đen.

Đám sương mù tà ác dày đặc chậm chạp trôi đi, toàn bộ khí tức tà ác xung quanh đều hướng về hắn tụ tập lại, cả đám sương mù nổi lên vô số xúc tua, nhìn qua vô cùng quái dị.

Hi Lạp Đức kiến thức uyên bác, nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh: "Minh Vu, ngươi là một Minh Vu?"

"Lẹt xẹt.. lẹt xẹt, có thể nhìn ra thân phận của ta, ngươi quả thật không đơn giản a! Xem ra nhân loại các ngươi vẫn chưa hoàn toàn quên mất chúng ta ; khí tức của hai ngươi đều không tệ, ẩn chứa ma pháp nguyên khí dày đặc, chỉ cần ta hút hết tinh huyết của các ngươi thì có khả năng đột phá, nói không chừng có thể đạt tới cảnh giới đại Minh Vu. Ta muốn hủy diệt tất cả loài người, rồi tiếp tục tìm đám hỗn đản đáng hận kia tính sổ."

Nghe Hi Lạp Đức nói ra hai chữ Minh Vu, trong lòng Niệm Băng liền tức khắc lạnh buốt, hắn đã từng nghe nói qua về sự tồn tại của Minh Vu. Tại tầng thứ tư của ma pháp sư công hội tại Băng Nguyệt đế quốc hắn đã tình cờ thấy được một quyển sách ; thứ mà gọi là Minh Vu chính là một loại hình thái biến dị của hắc ám ma pháp sư, là một trong hai loại hình thái tu luyện hắc ám ma pháp sư khó khăn nhất. Hắc ám ma pháp sư sau khi đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, rất khó để nâng cao thực lực lên ; bởi vì hắc ám ma pháp mang đến sự phản phệ ( cắn lại) vô cùng mãnh liệt, mặc dù uy lực của loại hắc ám ma pháp này là cường đại nhất trong các hệ ma pháp, nhưng đồng thời cũng là khuyết điểm làm cho người tu luyện hệ hắc ám bị nuốt chửng.

Cho nên sau khi đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ thì hắc ám ma pháp sư có ba sự lựa chọn, một trong số đó là đình chỉ tu luyện hắc ám ma pháp, cố gắng dùng các loại ma pháp vật phẩm để tăng cường sức chịu đựng của thân thể, đợi sau khi thân thể đạt tới trình độ nhất định rồi tiếp tục tu luyện. Loại phương pháp này có thể xem như là phương pháp tu luyện chính thống của hắc ám ma pháp sư. Nhưng tu luyện để nâng cao thực lực thì cực kì khó khăn, sơ sẩy một cái lập tức sẽ bị lực phản phệ cường đại hủy diệt.

Hắc ám ma pháp sư tu luyện giai đoạn đầu nhanh hơn các hệ khác rất nhiều, nhưng sau khi đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, bọn họ sẽ gặp phải nguyên nhân này khiến cho sự tiến bộ bị ngưng lại. Nhưng mà hắc ám ma pháp giới còn có hai loại phương pháp tu luyện cấm kỵ, một trong số đó chính là luyện thành Minh Vu.

Gọi là Minh Vu, chính là hắc ám ma đạo sĩ thông qua phương pháp hoàn toàn vứt bỏ bản thân mình, lấy huyết nhục của thân thể mình làm cái giá để đổi lấy ma lực hắc ám cường đại; thân thể mặc dù biến mất nhưng linh hồn tồn tại mãi mã, chẳng những ma pháp lực được tăng cao, hơn nữa cũng không e ngại bất cứ sự công kích vật lý nào.

Bất quá phương pháp tu luyện của Minh Vu vốn cực kỳ thống khổ, có thể thành công thì ngàn người cũng chưa chắc có một. Đại đa số hắc ám ma đạo sĩ lựa chọn phương pháp Minh Vu tu luyện kết quả cuối cùng đều là thân thể hủy diệt, linh hồn cũng tùy ý phân tán đi.

Nhưng mà chính là bởi vì Minh Vu tu luyện cực kỳ khó khăn, nên một khi thành công sẽ lập tức tiến vào cảnh giới hắc ám Ma Đạo Sư, so với ma đạo sư của các hệ khác còn cường hãn hơn nhiều. Hắc ám ma lực gần như là vô cùng hơn nữa linh hồn chi thể lại không e ngại công kích vật lý, khiến cho bọn họ trở thành ác mộng của các cường giả. Để tiếp tục tu luyện Minh Vu, vốn cần phải hấp thu tinh huyết của các sinh vật khác để tiến hành, chỉ có như vậy mới có thể không ngừng tăng cường khí tà ác trong bản thân.

Niệm Băng có xem qua những gì ghi lại trên quyển sách kia, một khi có Minh Vu xuất hiện thì nhất định là kẻ thù chung của toàn nhân loại. Mỗi một lần xuất hiện Minh Vu đều mang đến cho nhân loại tai nạn thảm khốc, muốn chiến thắng bọn họ nhất định phải bỏ ra cái giá thật đắt.

Ngay lúc này, Niệm Băng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Minh Vu nói bản thân mình đã bị phong ấn mấy ngàn năm rồi. Nếu đổi lại là con người bình thường làm sao có thể tồn tại trong thời gian dài như vậy, nhưng Minh Vu lại không giống như vậy, bọn họ có sinh mệnh vô tận, trừ phi là bị hủy diệt ; nếu không bọn họ sẽ vẫn tồn tại cho đến một ngày nào đó bị tiêu diệt. Người tu luyện Minh Vu đều là loại tà ác nhất, cả hắc ám ma pháp giới cũng không muốn để cho bọn họ tồn tại. Dù sao, Minh Vu quả thật rất cường đại ; hơn nữa sự tồn tại của Minh Vu đối với các hắc ám giả tu luyện các loại ma pháp hắc ám khác vốn là uy hiếp lớn nhất, bởi vì hắc ám ma pháp sư chính là thuốc bổ tốt nhất cho Minh Vu.

Còn như hắc ám ma pháp sư tiến nhập vào phương pháp tu luyện thứ ba, thì là Vu Yêu trong truyền thuyết ; Vu Yêu mới là đỉnh điểm trong hắc ám ma pháp giả (người). Minh Vu mặc dù bằng vào quá trình tu luyện liên tục của mình cũng có thể tiến đến cảnh giới thần hàng sư. Nhưng mà bởi vì nguyên do không có bản thể, nên bọn họ không thể xuất ra hắc ám ma pháp cấm chú cường đại nhất. Vu Yêu lại không như vậy,bản thân bọn họ có thân thể bình thường, có thể nói những người tiến vào cảnh giới hắc ám ma đạo sư cũng chỉ có những hắc ám ma đạo sư tài năng tu luyện Minh Vu đến mức cực kỳ mạnh mẽ, những người này mới là cường giả chân chính của hắc ám giới.

Khi đạt tới cảnh giới Vu Yêu thì không còn phân biệt chính tà gì ráo, bằng vào hắc ám ma pháp cường đại, quang minh đều không còn là khắc tinh của bọn họ ; chỉ có điều Vu Yêu chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Dù sao tu luyện thành Vu Yêu so với tu luyện thành thần hàng sư còn khó khăn hơn rất nhiều.

Vu Yêu đã sinh tồn mấy ngàn năm, vậy sinh ra loại tồn tại cường đại cở nào đây! Coi như là hắn vẫn bị phong ấn đi, nhưng có lẽ thực lực của hắn cả hắc ám ma đạo sư cũng không thể so sánh được. Đừng nói là hai người bọn họ thực lực đã bị tổn hại, cho dù là tình trạng hoàn mỹ nhất, chỉ sợ cũng khó mà chống lại được tên Minh Vu trước mặt này, cái này thật sự là đụng phải thiết bản ( gậy sắt) rồi!

Trên mặt Niệm Băng toát ra nụ cười khổ ải vô biên, liếc mắt nhìn về phía Hi Lạp Đức, thấp giọng nói: " Ta tận lực ngăn chặn hắn, ngài lo triệu hồi rồng đi, có lẽ chỉ có khả năng của cự long mới đủ sức cùng hắn đối kháng"

Hi Lạp Đức cười khổ:" Ta cũng muốn triệu hồi, nhưng mà Tạp La Địch Lý Tư đã đi tham gia Long Vương tụ hội rồi, khi nào tái sinh sản gì gì đó xong thì mới có thể trở về, cơ bản là bây giờ không liên lạc được với hắn. Bây giờ chỉ còn nước liều mạng, hy vọng thanh đao trong tay ngươi có thể gây ra chút lực ức chế với hắc ám ".

Nếu ở trạng thái bình thường, lại có Tạp La Địch Lý Tư bên cạnh, Hi Lạp Đức tuyệt đối có tự tin cùng Minh Vu trước mặt lưỡng bại câu thương. Nhưng bây giờ trong tình huống này, lão đã không còn có ý nghĩ may mắn nữa, trong thâm tâm lão đang tận dụng mỗi một giây thời gian để tích góp tinh thần lực cho bản thân.

Minh Vu chịu đựng sự tịch mịch qua nhiều năm như vậy, thật khó khăn lắm mới thấy được loài người, hắn cũng không vội làm thịt Niệm Bang và Hi Lạp Đức. Trong mắt hắn hai con người trước mặt này đều là mĩ thực (mồi ngon), cơ bản là không có khả năng có thể chạy trốn. Tiếng cười lẹt xẹt lại nhẹ vang lên "Trong hai ngươi là ai đã phá hỏng phong ấn? Thủ pháp phá hỏng phong ấn rất chính xác a! Phải sử dụng các loại thần cấm ( chú), đáng tiếc là năng lượng hơi yếu một chút, thêm vào lực lượng của ta mới có thể đem cái phong ấn khiến ta khốn khổ bao nhiêu năm nay hủy diệt ; nói cho ta biết các ngươi dùng phương pháp gì?"

Trong lòng Niệm Băng rúng động, hắn hiểu được bây giờ mình và Hi Lạp Đức đều cần phải có thời gian để khôi phục ma pháp lực. Có thể khôi phục thực lực nhiều một phần thì việc chạy thoát sẽ gia tăng thêm một phần ; trên mặt hắn toát ra nụ cười nói:" Minh Vu tiên sinh tôn kính, là ta đã phá hủy cái phong ấn kia. Ta chỉ vô ý vẽ một cái ma pháp trận, không nghĩ tới lại mang ngài thoát ra. Cái vực sâu này chỉ có một mình ngài thôi sao? Thực lực của ngài quả thật là cường đại a! Tà khí nồng đậm như thế đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được."

Minh Vu nghe được những lời vỗ mông ngựa của Niệm Băng tựa hồ trong lòng rất khoái chí: " Nơi này lúc đầu không chỉ có mình ta, tiểu tử không được dùng từ "con người" để hình dung ta. Ta nói rồi, ta đã sớm không phải là con người nữa. Năm đó lúc tám người chúng ta hoành hành đại lục, đúng là gặp người ngăn cản thì giết người, gặp thần ngăn cản thì giết thần. Mẹ nó! sau này cái đám hỗn đản tự xưng là thần đó bày ra cái thần cấm đáng ghét, dưới tình huống tự bạo đã sinh ra một nguồn năng lượng vô cùng lớn ; lúc đầu ta đã nhanh chóng đạt tới cảnh giới Vu Yêu rồi, nhưng lại bị thần cấm mạnh mẽ đó phá hỏng. Vì sinh tồn, ta không thể không mạo hiểm chuyển hóa thành Minh Vu, lúc tiếp cận sống chết cũng chỉ có ta cùng Hắc Vũ Hoàng sống sót; rồi bị phong ấn tại chỗ này, tà khí tà ác ngươi cảm nhận được chính là do sáu gã đầu đất kia lưu lại, một mình ta không có nhiều tà khí như vậy. Đáng tiếc không có tinh huyết hấp thụ, nếu không ta đã sớm đem mấy cổ tà khí này chuyển hóa vào bản thân rồi. Nếu ta thành công, hắc hắc.. ta có thể trở thành người đầu tiên tu luyện Minh Vu đến cảnh giới Vu Thần, khi đó ngay cả thân thể của ta cũng có thể tái tạo lại rồi ".

Nghe hắn nói tới đây, lòng của Niệm Băng và Hi Lạp Đức liền tức khắc chìm vào đáy cốc (mức thấp nhất). Một Minh Vu do hắc ám ma pháp sư chuyển hóa, tiếp cận cảnh giới Vu Yêu thì sẽ cường đại cỡ nào đây! Nói cách khác, trước khi hắn chuyển hóa thành Minh Vu cũng đã ở cảnh giới siêu việt là hắc ám ma đạo sư rồi, có lẽ bây giờ trên đại lục cũng duy nhất chỉ có thần hàng sư Băng Tuyết nữ thần tế tự mới có thể là đối thủ của hắn thôi.

Hắc vụ Minh Vu bỗng gợn lên như sóng: " Tiểu tử, thu hồi cái phá đao của ngươi đi. Mẹ nó, mặc dù bây giờ quang minh đối với ta cũng không có tác dụng gì nữa, nhưng bất quá cái thứ khí tức này vẫn còn làm ta ghét cay ghét đắng".

Niệm Băng nói:" Minh Vu tiên sinh tôn kính, nếu ta thu hồi đao lại thì không thể nhìn thấy hình thái vĩ đại của ngài nữa rồi. Dù sao nó cũng không thể gây tổn thương cho ngài, hay là để cho ta cầm nó nhé."

Cứ đùa hoài! Thu hồi Thánh Diêu đao chính là tiếp cận cái chết nhanh hơn a! Có sự tồn tại của quang minh khí tức trên Thánh Diệu đao, ít nhất cũng làm cho Niệm Băng và Hi Lạp Đức cảm giác an lòng phần nào.

Minh Vu hừ một tiếng:"Thế nào đây? các ngươi cho rằng ta sợ cái chuôi đao này sao? Khá lắm, phải cho các ngươi biết thực lực của ta mới được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK