Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch sắc quang mang biến mất, Long thần mang theo long uy cường đại cũng theo đo tan biến đi. Thân thể Niệm Băng yên bình nằm trên mặt đất, cả người vẫn không ngừng phát ra khí tức hôi sắc.

Khuôn mặt của Gia Lạp Mạn Địch Tư thoáng cười, nhìn Hắc ám long vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói:

"Lão đại, chúc mừng ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là lão đại của ta"

Tạp Tiệp Áo Tây Tư cười khổ:

"Thật ra mà nói thực lực giữa ta và ngươi không hơn kém bao nhiêu. Chức vị này đúng ra thuộc về người. Một vị Long thần thuộc hắc ám long tộc có lẽ ảnh hưởng đối với long tộc chúng ta sau này không được tốt lắm"

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười ha ha nói:

"Tạp Tiệp Áo Tây Tư, ngươi sao lại trở nên đàn bà như thế, có gì là không tốt chứ? Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, long tộc trên dưới đoàn kết thì không lẽ còn e ngại đám thần nhân phổ thông kia nói lời ra tiếng vào sao? Đám chủ thần kia đều đã đang chìm trong giấc ngủ say. Còn nữa, trở thành Long thần, ngươi chính là một vị chủ thần. Long tộc chúng ta chính là một dân tộc tại Thần chi đại lục, sơ bọn chúng làm cái gì? Muốn cho long tộc phất triển tốt thì ngươi phải nỗ lực tu luyện Long thần Tâm quyết đi. Theo như phụ thân ta nói thì Long thần Tâm quyết có mười ba tầng. Ngay cả Long thần xuất sắc nhất của chúng ta cũng chỉ mới luyện được tới tầng thứ mười một. Nếu ngươi luyện được tới tầng thứ mười ba, nói không chừng cái đám gia hỏa tự xưng là thần vương kia cũng không phải là đối thủ của ngươi."

Nghe thấy hắn gọi Long thần là phụ thân, đám long vương bất giác đều mỉm cười. Bọn họ đều biết khúc mắc trong lòng của Gia Lạp Mạn Địch Tư đã được tháo gỡ.

"Oh, Gia Lạp Mạn Địch Tư, tâm tính của ngươi từ khi nào trở nên tốt thế này vậy? Nếu bị người khác cướp mất thì đổi lại là ta, ta không thể chịu được đâu"

Cái bệnh lắm mồm của Tạp Ngạo Địch Lý Tư lại tái phát. Sắc mặt mới giãn ra của Tạp Tiệp Áo Tây Tư lại trầm lại:

"Không gian long vương Tạp Ngạo Địch Lý Tư, vừa rồi ta dùng ý niệm trao đổi với Long thần đại nhân. Long thần đại nhân có nói qua, thật ra thiên phú của ngươi rất tốt, chỉ là biết và học quá nhiều nên mới trở thành người yếu nhất trong bảy long vương. Long thần đại nhân có dặn ta nhất định phải chăm sóc ngươi cho tốt"

Nói tới đây, khoé miệng của hắn lộ ra nụ cười tà dị. Đây mới chân chánh là khí tức của Hắc ám long vương.

Tạp Ngạo Địch Lý Tư giật mình đưa tay che miệng nói:

"Lão đại, không thể nào a, Long thần đại nhân sao lại có chỉ ý như vậy? Đều do cái miệng ta không tốt. Ta, ta ra ngoài tiểu tiện một chút. Các người cứ trò chuyện nhé."

Bàn tử đưa tay giữ Tạp Ngạo Địch Lý tư lại, cười hắc hắc:

"Thế nào? Muốn mượn cớ để trốn a! Ngươi phải ráng chịu đi. Bọn ta ai nấy cũng đều tán thành lão đại chỉ bảo ngươi thật tốt đó."

Địch Mạn Đặc Đế nói:

"Được rồi, đừng làm ồn nữa. Trước khi Niệm Băng khôi phục lại thì mọi người ai cũng không được đi. Chúng ta nhất định không để bất cứ nguy hiểm nào xảy ra trên người hắn nên phải ở đây bảo vệ hắn. Từ tốc độ vết thương lành lại cùng tốc độ thân thể cải tạo mà nói thì có lẽ khoảng trên dưới ba ngày là hắn sẽ khôi phục. Tới lúc đó chúng ta phải hợp lực để giúp cho hài tử tiến hóa"

Nói tới đây, khuôn mặt nàng không khỏi ảm đạm. Tạp Tiệp Áo Tây Tư ôm lấy thê tử nói:

"Đừng đau buồn quá, hài tử của chúng ta không chết, đúng không? Nếu đã như vậy thì chúng ta còn có hy vọng. Huống chi trước khi Niệm Băng sống lại thì chúng ta còn có thời gian bảy ngày. Trong bảy ngày đó thì hắn chính là con của chúng ta! Chúng ta nhất định phải quý trọng lấy thời gian này, phải không?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên lên tiếng:

"Ta có một đề nghị"

Ánh mắt của các long vương đều dồn về phía người Gia Lạp Mạn Địch Tư. Gia Lạp Mạn Địch Tư trầm ngâm một chút nói:

"Hiện tại linh hồn của Niệm Băng đang bị phong tỏa trong thiên nhãn huyệt. Đó vừa là chuyện xấu nhưng cũng là chuyện tốt. Nếu như thời gian quá ngắn thì chỉ sợ linh hồn hắn không có cách nào chân chánh dung hợp với thiên nhãn huyệt. Nếu thời gian quá dài thì mọi việc sẽ xấu như lời phụ thân ta nói. Hơn nữa nếu để tiểu long trưởng thành quá nhanh thì đối với tương lại phát triển của hắn cũng sẽ bất lợi. Ta đề nghị kéo thời gian bảy ngày thành bốn mươi chín ngày. Như vậy chúng ta không chỉ có thể giúp tiểu long trưởng thành tốt hơn mà còn khiến cho linh hồn của Niệm Băng chân chánh dung hợp với thiên nhãn huyệt. Bốn mươi chín ngày thời gian không tính là dài lắm, xem ra cũng không ảnh hưởng nhiều tới hắn."

Nghe Gia Lạp Mạn Địch Tư nói, người đầu tiên tỏ thái độ lại chính là Băng long vương Tát Tát Lý Tư cao ngạo, nàng gật đầu nói:

"Ta đồng ý với ý kiến của Gia Lạp Mạn Địch Tư. Đó là sự lựa chọn tốt nhất, và càng tăng thêm phần an toàn. Dù sao ta cũng không có việc gì. Trải qua sự việc lần này ta thấy thất long vương chúng ta sau này hạn chế hành động một mình là tốt hơn. Chúng ta ở cùng một chỗ sẽ đề phòng được địch nhân công kích."

Bàn Tử gật đầu nói tiếp:

"Ta cũng đồng ý. Nhiều năm qua chúng ta ai nấy phân tán khắp nơi. Lần này cùng ở chung một chỗ, trước khi sự việc chưa giải quyết thì không nên chia ra. Vạn nhất có việc gì biến hóa thì chúng ta có thể hợp lực mời Long thần đại nhân chỉ điểm. Dù sao đối với ta mà nói thì chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi"

Tạp La Địch Lý Tư nói:

"Cũng được, cứ quyết định như vậy đi"

Tạp Ngạo Địch Lý Tư thấy mọi người cuối cùng ai cũng nhìn mình vội nói:

"Được, được, ta càng không có vấn đề. Có thể ở cùng với mọi người thật ra cũng là chuyện tốt."

Địch Mạn Đặc Đế cúi đầu xuống nói:

"Đa tạ, đa tạ mọi người!"

Nàng đương nhiên biết rõ cái đề nghị của Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì nhưng bên trong chính là để cho nàng có thể ở thêm với hài tử của mình một thời gian. Chúng long vương ai nấy cũng đều đã sống trên cả vạn năm, ai mà lại không hiểu chứ? Chỉ là bọn họ cũng không phản đối mà ngược lại còn tán thành ý kiến của Gia Lạp Mạn Địch Tư.

Đối với sinh mạng cả vạn năm như chúng long vương mà nói thì ba ngày thời gian trôi qua giống như trong nháy mắt. Bọn họ lúc nào cũng thủ hộ bên người của Niệm Băng. Lúc này, ma pháp nguyên tố cũng đã biến mất tại Hàn Lĩnh qua một thời gian nhưng năng lượng cuồng phong kia vẫn đang điên cuồng quấn lấy cả Hàn Lĩnh. Không khí ấm áp trong sơn cốc lúc này y như phía bên ngoài, tràn ngập giá lạnh khiến nước hồ như đóng cả thành băng. Dưới hoàn cảnh như vậy thì người thích nhất chính là Hỏa long vương cùng Băng long vương. Băng long vương thì đương nhiên thích không khí như vậy. Còn Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư lúc này như lò sưởi của cả mọi người. Phía ngoài mặc dù rất lạnh nhưng trong hang động dưới khí tức của Gia Lạp Mạn Địch Tư thì lại rất ấm áp dễ chịu.

Ma pháp nguyên tố hỗn loạn kia không hề có chút ảnh hưởng gì tới chúng long vương mà ngược lại từ trong năng lượng phong bạo đó, bọn họ lại còn có thể đề thăng ma pháp bản thân. Tất cả đều đang chờ đợi ngày Niệm Băng tỉnh lại.

Thân thể của Niệm Băng chỉ cần hơn một ngày thời gian là đã hoàn toàn bình phục. Chỉ là lúc này hắn vẫn còn đang hôn mê. Trong cơn hôn mê đó, cứ mỗi ngày từ trong miệng lại phát ra mấy âm thanh lảnh lót. Địch Mạn Đặc Đế lúc nào cũng ở bên cạnh người của Niệm Băng. Cũng do năng lượng của tiểu long vương quá đặc biệt nên không ai dám dùng năng lượng bản thân để giúp đỡ mà chỉ biết chờ đợi chính năng lực của tiểu long vương mà thôi.

"Krét, Krét…. "

Khóe miệng của Niệm Băng lại nhúc nhích phát ra mấy tiếng dẫn đến sự chú ý của Địch Mạn Đặc Đế. Mặc dù việc này đã xảy ra suốt mấy ngày qua rất nhiều lần nhưng lần nào cũng khiến cho nàng trở nên quan tâm đặc biệt. Tình mẹ vĩnh viễn là tình cảm vĩ đại nhất trên thế giới này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tạp Ngạo Địch Lý Tư đứng bên cạnh khẽ nói:

"Hôm nay cũng lại kêu. Tiếng kêu này hình như trong ngôn ngữ long tộc chúng ta không hề có thì phải."

Tát Tát Lý Tư khinh bỉ nói:

"Không lẽ ngươi nhớ lúc nhỏ ngươi kêu thế nào sao?"

Địch Mạn Đặc Đế liếc mắt nhìn Tạp Ngạo Địch Lý Tư:

"Coi chừng cái miệng của ngươi. Bằng không ta thấy ngươi ra ngoài năng lượng phong bạo kia tập luyện thì có vẻ tốt cho ngươi hơn."

Tạp Ngạo Địch Lý Tư cười khổ nói:

"Được rồi, được rồi, dù sao ta cũng một thân một mình, các ngươi ai nấy cũng đều khi phụ ta."

Bàn Tử đưa cái người to đùng tới gần hắn, lấy tay vỗ vào vai nói:

"Muốn không bị khi dễ thì trước tiên phải mạnh mẽ mới được."

"Krét, Krét…. "

Thanh âm trong trẻo lần nữa lại thu hút chú ý của chúng long vương. Thân thể Niệm Băng khẽ run rẩy như đang tránh né cái gì đó.

Địch Mạn Đặc Đế kinh hãi vội nắm lấy tay Niệm Băng khẽ nói:

"Hài từ, hài tử, con sao rồi? Đừng dọa cho mụ mụ sợ a!"

"Krét, Krét…. "

Thanh âm lại vang lên, khoe miệng Niệm Băng khẽ động đậy, da mặt lúc này có sự biến hóa. Thân thể hắn lúc này đã sớm khôi phục hoàn toàn. Chỉ là trớ chú sinh mệnh kia đã khiến cho mái tóc trắng vẫn còn y như cũ.

"Krét, Krét…. "

Mí mắt Niệm Băng khẽ động rồi từ từ mở mắt ra. Đôi mắt lam sắc kia như sáng hơn trước rất nhiều, tròng mắt đảo qua lại y như ánh mắt của một đứa trẻ.

"Krét, Krét…. "

Thanh âm của hắn như rất hưng phấn, đầu cứ dụi vào trong ngực Địch Mạn Đặc Đế.

"Krét, Krét…. "

Đám long vương trừ Tát Tát Lý Tư ra thì ai nấy cũng ngớ người. Dù gì Niệm Băng cũng là một nam tử thành niên, còn hình thái Địch Mạn Đặc Đế bây giờ lại là một mỹ nữ nhân loại. Loại động tác như vậy thật khiến người ta khó mà nghĩ ra được.

Gia Lạp Mạn Địch Tư khẽ ho một tiếng rồi quay người ra ngoài. Hình ảnh này hắn thật khó mà tiếp nhận được. Bàn Tử, Tạp Ngạo, Tạp La hai huynh đệ cũng vội đi theo sau. Tát Tát Lý Tư nhìn Niệm Băng rồi cũng quay người đi ra.

Địch Mạn Đặc Đế thì không cảm thấy gì mà cứ để cho Niệm Băng dựa vào ngực mình, trong ánh mắt nàng toát lên nét nhu hòa của người mẹ. Khe khẽ vuốt mái tóc trắng xóa của Niệm Băng nói:

"Hài tử ngoan, không sao đâu. Có mụ mụ ở bên cạnh, mụ mụ sẽ bảo vệ con, không để cho ai làm thương hại tới con nữa."

Trong mắt nàng lúc này, Niệm Băng chính là hài tử của nàng. Đặc biệt lúc này trên người Niệm Băng tỏa ra long tức rất quen thuộc. Mang thai tiểu long cả ngàn năm, nàng chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Vì vậy khi cảm thấy khí tức tiểu long có chút sợ hãi, nàng liền nhận ra rất rõ ràng.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư vẫn còn đứng đó. Mặc dù Niệm Băng ở trong lòng thê tử khiến hắn rất khó chịu nhưng dù sao hiện tại nhi tử hắn cũng đang kiểm soát lấy thân thể Niệm Băng. Hoàn cảnh như vậy miễn cưỡng hắn cũng chấp nhận được.

"Niệm Băng" thân thân thiết thiết dụi dụi vào người Địch mạn Đặc Đế y như một đứa trẻ thơ. Ánh mắt Địch Mạn Đặc Đế lúc này càng lúc càng trở nên ôn nhu.

"Krét, Krét…. "

Niệm Băng lại kêu lên, trong thanh âm như đang khẩn cầu gì đó. Dưới tình cảm người mẹ, Địch Mạn Đặc Đế tức thì hiểu ý của hắn, sắc mặt ửng hồng quay đầu về Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói:

"Lão công, ngươi có thể ra ngoài trước một chút không. Ta nghĩ, ta nghĩ hài tử muốn uống sữa. Nó vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu lắm."

Tạp Tiệp Áo Tây Tư há miệng nhìn thê tử:

"Nàng không phải thật muốn cho nó uống sữa chứ? Thân thể của hắn dưới tác dụng của long lực đã khôi phục rất nhanh rồi. Ta nghĩ nó không cần nữa mới đúng. Đợi lát nữa chúng ta dùng năng lượng giúp nó tiến hóa, có năng lượng bổ sung thì ăn hay không ăn cũng vậy mà thôi."

Địch Mạn Đặc Đế kiên quyết nói:

"Không, sữa mẹ với hài tử mà nói rất quan trọng, chúng ta cần phải nuôi dưỡng con của chúng ta! Lão công, nó hiện tại không phải là Niệm Băng mà là con của chúng ta mà!"

Tạp Tiệp Áo Tây Tư cười khổ nói:

"Nhưng thân thể của hắn là của Niệm Băng. Ta, ta...."

Địch Mạn Đặc Đế nhíu mày nói:

"Ngươi sao vậy, nó là con của ta, cũng là con của ngươi. Không lẽ hài tử không được uống sữa của mẫu thân sao? Lão công, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì ra ngoài trước đi. Chúng ta không dễ gì mới có hài tử, ta không hy vọng là sẽ có sự hối hận nào. Sau này dù cho có muốn cho nó uống sữa thì cũng không còn cơ hội nữa."

Nói tới đây, ánh mắt của nàng lộ ra nét chua xót, cúi đầu nhìn Niệm Băng, ánh mắt trở nên nhu mì. "Niệm Băng" yên lặng đứng nhìn Tạp Tiệp Áo Tây Tư, ánh mắt đầy vẻ thân cận.

"Krét, Krét…. "

"Được, được rồi"

Tạp Tiệp Áo Tây Tư bất lực thở dài một tiếng. Đúng a! Hắn hiện tại là con của minh, là con của mình đang chiếm tiện nghi của Niệm Băng. Đối với hắn mà nói trên thế giới này không có một người nào quan trọng hơn Địch Mạn Đặc Đế. Đừng nói là để một nam nhân khác chạm tới, dù cho người khác nếu nhìn Địch Mạn Đặc Đế cũng đủ khiến hắn nổi giận. Nhưng hiện tại thì.....hắn bất lực. Lắc lắc đầu, Tạp Tiệp Áo Tây Tư quay người đi ra ngoài.

"Tạp Ngạo Địch Lý Tư, đi, ta và ngươi ra ngoài rèn luyện một chút. Năng lượng phong bạo không dễ gì mà gặp được. Đây chính là thời cơ rèn luyện tốt nhất của ngươi."

"Lão đại, không cần a....."

Trong mắt Địch Mạn Đặc Đế lộ ra nét nhu hòa, nhẹ nhàng nâng y phục do năng lượng ngưng kết lên, để lộ ra hai gò ngọc phong cao vút.

"Niệm Băng" chẳng chút khách khí, vừa nhìn thấy bảo bối của mình tức thì hai tay nâng bầu ngực căng tròn đưa miệng tới từ từ hút lấy dòng sữa ngọt ngào từ hai đầu v* đỏ hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK