Mục lục
Băng Hỏa Ma Trù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long trí lắc đầu nói: "Không, không giống. Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Tái có yêu cầu rất nghiêm khắc, người tham gia thi đấu phải dưới hai mươi lăm tuổi, cho dù là người của Băng Thần Tháp phái đi tham gia thi đấu cũng không phải lần nào cũng đạt được quán quân. Dù sao ma pháp sư tuổi còn trẻ rất khó có thực lực cường đại. Nhưng Niệm Băng thật sự khác biệt, từ giờ tới khi Ma Pháp Sư đại hội bắt đầu còn một năm, với tình huống của hắn bây giờ, có các loại tư liệu của công hội chúng ta phụ trợ, đến lúc đó, không biết năng lực của hắn sẽ tăng tới trình độ nào, rất có thể một bước lên trời. Nếu hắn có thể đoạt được chức quán quân, công hội chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt rồi, Băng Thần Tháp còn muốn áp chế chúng ta, tuyệt đối không dễ dàng nữa."

Long Linh nghi hoặc hỏi: "Những lời này người nên nói với Niệm Băng mới đúng chứ, nói với con đâu có tác dụng gì?"

Long Trí mỉm cười, nói: "Đương nhiên là có, Linh Nhi, từ sau khi mẫu thân ngươi qua đời, vẫn là ba ba nuôi nấng ngươi, ngươi là bảo bối trong lòng ba ba, thẳng thắn mà nói, công hội đối với ba ba vô cùng quan trọng, nhưng ngươi cũng tuyệt đối ngang hàng với công hội. Ta bây giờ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời ta. Ngươi có thích Niệm Băng hay không?"

Long Linh dù thế nào cũng không nghĩ tới phụ thân sẽ hỏi như vậy, khuôn mặt thanh tú lập tức đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, hay tay mân mê vạt áo, nói không nên lời.

Long Trí mỉm cười nói: "Sao? Không nói lời nào à? Chẳng lẽ thanh niên tài năng anh tuấn như Niệm Băng cũng không thể hấp dẫn nữ nhi của ta? Bảo bối nữ nhi a, điều kiện của ngươi không nên cao như vậy. Ngươi ngẫm lại xem, nếu có thể gả cho Niệm Băng, sau này muốn ăn gì cũng được."

"Không phải, ba ba." Long Linh cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ba ba, Niệm Băng quả thật rất xuất sắc, nhưng mà, chúng con mới quen nhau một thời gian ngắn, sao có thể nói thích hay không chứ? Người không nên ép Linh Nhi mà!"

Long Trí cười ha hả, nói: "Hảo, hảo, không ép, ta đi tìm Lạc Nhu nói chuyện, xem nàng đối với Niệm Băng có hứng thú ko?"

"Đừng." Long Linh lo lắng ngẩng đầu nhìn phụ thân, "Ba ba, không nên! Con, con...."

Long Trí vẻ mặt cười mà như không cười nhìn con gái, nói: "Sao, Linh Nhi muốn nói thật phải không?"

Long Linh sẵng giọng: "Ba ba, người thật là xấu. Không sai, con thừa nhận đối với Niệm Băng rất có hảo cảm. Nhưng, người cũng thấy đó, hắn ngoại trù ma pháp và trù nghệ ra, những thứ khác đều không quan tâm."

Long Trí thở phào nhẹ nhõm, nói: "Chỉ cần ngươi thích hắn là được, hết thảy những chuyện khác đều dễ nói. Ba ba mặc dù có chút công lợi, nhưng tuyệt đối sẽ không gả nữ nhi cho một người mà nó không yêu. Linh Nhi, ngươi nhớ kĩ những lời ba ba nói, hạnh phúc là phải dựa vào chính mình, nếu ngươi thực sự thích Niệm Băng, vậy không nên buông tay, hơn nữa càng phải nắm thật chặt, chỉ cần ngươi có thể nắm được trái tim của hắn, mọi chuyện khác đều sẽ dễ dàng. Ngươi hiểu ý ba ba không?"

Long Linh lại cúi đầu "Thế nhưng, ba ba, người ta dù sao cũng là nữ hài tử, chẳng lẽ người lại muốn con bày tỏ tâm sự với hắn?"

Long Trí lắc đầu, mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải rồi, cứ phát triển dần dần là được, dù sao, các ngươi mỗi ngày đều ở cùng nhau. Ta nghĩ nữ nhi của ta xinh đẹp như vậy, Niệm Băng cũng không phải kẻ ngu, không thể nào không chú ý. Nhưng mà khi cần ngươi cũng có phải ngầm gợi ý cho hắn một chút. Ta xem ra, Tuyết Tĩnh nha đầu đó đối với Niệm Băng cũng có hảo cảm, nếu Tuyết Cực lão hồ ly trợ giúp, sự tình sẽ rất khó nói. Ngươi sẽ không đem người mình yêu tặng cho bạn tốt chứ?"

Long Linh có phần ngây ngốc nhìn phụ thân "Con, con không biết."

Long Trí cười khổ nói: "Ai, thì thôi, tính toán cũng quá nhiều rồi, ta cũng có chút công lợi quá rồi. Các ngươi đều còn trẻ chuyện này cứ theo duyên phận thôi, ngươi đi đi. Nhưng ba ba hy vọng ngươi có thể khuyên bảo Niệm Băng đại biểu cho công hội của chúng ta tham gia Tân Duệ Ma Pháp Sư Đại Hội vào một năm sau, những chuyện khác sau này hãy nói."

Long Linh gật đầu nói: "Ba ba, con sẽ cố gắng hết sức, nhưng bây giờ con không thể cam đoan với người điều gì, bởi vì con cũng không biết trong lòng Niệm Băng đang nghĩ gì, thời gian một năm còn dài, con nhất định sẽ cố gắng, con cũng hy vọng, công hội có năng lực phát triển. Con đi trước đây."

Long Trí gật đầu nói: "Đi đi, ta cũng đến chỗ đó mua bạch quyển trục như Niệm Băng yêu cầu."

Niệm Băng lật ma pháp thư tay, bây giờ đã là đêm khuya rồi, Long Linh ngồi minh tưởng cách đó không xa, quyển sách này vốn giới thiệu các loại ma pháp trận cao thâm cuối cùng chỉ còn một tờ, Niệm Băng trong lòng có chút thất vọng, ma pháp trận ghi lại trong sách mặc dù không tệ, nhưng so với hắn tưởng tượng còn kém một chút, cũng không có tri thức hắn muốn biết nhất.

Thở dài một tiếng, vừa định gập quyển sách lại, hắn đột nhiên phát hiện, trên tờ cuối cùng của ma pháp thư có một dấu hiệu đặc biệt, đây rõ ràng là một ký hiệu ma pháp, một trong những ký hiệu ma pháp dùng để khắc họa ma pháp trận, ký hiệu này đại biểu chính cho ý che dấu.

Niệm Băng trong lòng vừa động, ngưng tụ ma pháp lực của bản thân, cẩn thận dựa theo trật tự của ký hiệu vạch tới.

Lam sắc quang mang nhàn nhạt nhấp nháy, khi hắn hoàn thành cũng là lúc tờ ma pháp thư cuối cùng đột nhiên biến thành màu lam, màu lam của băng giá, chữ viết trên bề mặt cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, ký hiệu và văn tự ban đầu hoàn toàn biến đổi.

"Ma pháp trận, dùng tới cả thiên địa trận pháp, bình hành các loại ma pháp nguyên tố trong thiên địa, được ma pháp sư sử dụng. Nhưng làm một ma pháp sư, cận chiến luôn có hại, nếu gặp phải vũ kỹ giả tu vi cao cường, dưới tình huống một chọi một, rất khó thắng lợi. Nhắm vào tình huống này, ma pháp trận có thể tiến hành một loại biến hóa đặc thù, hình thành một loại trận pháp đặc biệt, dùng trận pháp này vẽ lên quyển trục, hiệp trợ ma pháp trên quyển trục, có thể tạo thành tác dụng đặc thù, loại trận pháp này tên là xúc phát. Cái gọi là xúc phát chỉ là khi người cầm ma pháp quyển trục gặp phải trình độ công kích nhất định, quyển trục sẽ tự động bộc phát để bảo vệ chủ nhân của mình. Trình độ công kích có thể thiết lập trong khi tạo xúc phát ma pháp trận. Pháp trận như bên dưới, mời tự nghiên cứu sử dụng. Đặc biệt nhắc nhở, pháp trận này phải phụ gia sau khi đã hoàn thành ma pháp quyển trục. Một khi phụ gia thất bại, quyển trục sẽ tự động hủy bỏ, xin cẩn thận sử dụng."

Đọc tới đây, trái tim Niệm Băng lập tức đập mạnh hơn, hắn rốt cục cũng minh bạch, tại sao sau khi đạt tới trình độ ma đạo sĩ, sẽ không sợ cùng vũ giả đối quyết nữa. Điều này không phái vì năng lực của ma pháp sư đã đủ cường đại, mà là bởi có xúc phát pháp trận tồn tại! Một khi có địch nhân đánh lén, như vậy, chỉ cần ma pháp sư có quyển trục đặc biệt này trên người, tự nhiên sẽ hóa giải nguy cơ khi ấy, đồng thời cho ma pháp sư thời gian nhất định để ngâm xướng chú ngữ. Đồ tốt, thật sự là đồ tốt, nhờ có bản thân lưu ý đến điểm này, nếu không đã không biết tới ma pháp trận kỳ diệu này.

Nghĩ tới đây, Niệm Băng lập tức vùi đầu vào nghiên cứu. Loại ma pháp trận đặc thù này khắc họa cực kỳ khó khăn, chẳng những đối với ma pháp khống chế yêu cầu cực cao, đồng thời cũng cần có ma pháp lực khổng lồ làm nền trợ giúp. Vẽ một xúc phát ma pháp trận như vậy so với vẽ một lục cấp ma pháp quyển trục còn khó khăn hơn nhiều.

Kỳ thật, Niệm Băng không biết rằng loại ma pháp trận này thực tế lại không hề phổ biến, mặc dù ma pháp sư công hội tại các đế quốc đều ghi lại, nhưng bởi loại ma pháp này muốn chế tạo cực kỳ khó khăn, xác suất thành công lại công lại thấp tới dọa người, ma pháp quyển trục bản thân đã cực kỳ trân quý, ai lại chịu dùng cao cấp quyển trục để thì nghiệm chế tạo xúc phát pháp trận này cơ chứ? Dù sao cũng quá lãng phí, cho nên, dù có chế tạo ra, bình thường cũng chỉ có một ít ma pháp đẳng cấp thấp, sớm đã bị tuyệt đại đa số ma pháp sư lãng quên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ma Đạo sĩ sở dĩ có thể cùng vũ giả đối kháng, tối chủ yếu là bởi sự trợ giúp của ma pháp sư công hội. Ma pháp sư đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, thường thường sẽ mang theo rất nhiều ma pháp vật phẩm, đây là ma pháp sư công hội vì bảo vệ cao cấp ma pháp sư mà chuẩn bị cho họ.Trong đó ma pháp vật phẩm dùng để báo động trước luôn được chào đón nhất, đương nhiên, giá cả cũng rất đắt. Có loại ma pháp vật phẩm này, ma pháp sư có thể biết trước nguy hiểm sẽ đến, sẵn sàng ứng phó. Cho dù người đánh lén thực lực cường đại, ma pháp sư cảnh giới ma đạo sĩ trở lên cũng thường đem theo ma pháp quyển trục mạnh mẽ để hộ thân. Sau đó lại lợi dụng quyển trục tranh thủ thời gian ngâm xướng ma pháp đắc lực, đây mới là nguyên nhân chân chính khiến bọn họ có thể cùng vũ giả đối đầu. Đương nhiên, dưới tình huống thông thường, trừ khi cần, ma pháp sư rất ít khi hành động một mình, nếu có vũ giả đồng hành, như vậy mới là biện pháp tốt nhất để bảo vệ an toàn cho bọn họ. Khi hành động một mình, trừ phi là ma pháp sư rất tự phụ, thông thường mà nói, cũng sẽ lựa chọn giả trang che dấu thân phận bản thân. Đương nhiên, hành vi này phải âm thầm tiến hành, nếu không tất nhiên sẽ bị người khác chế nhạo.

Niệm Băng nghiên cứu, không phải là trực tiếp học phương pháp khắc họa pháp trận, mà là nghiên cứu nguyên lý của xúc phát trận này, thông qua các ký hiệu ma pháp trận mà mình quen thuộc, cẩn thận tìm tòi nguyên lý của nó. Chỉ cần biết rõ nguyên lý, căn bản không cần dựa vào những ký tự chết mà sử dụng pháp trận, còn có thể linh hoạt sử dụng nó, thậm chí có thể gia trì thêm thứ gì đó của bản thân. Tập trung tinh thần nghiên cứu, bình thường là tối hao phí thời gian, khi Niệm Băng hiểu rõ cơ bản, bên ngoài trời đã sáng. Cảm giác mệt mỏi lan khắp toàn thân, nhưng nghiên cứu ra thành quả mới khiến Niệm Băng tâm tình cực kỳ vui vẻ.

"Ăn chút gì đi." Thanh âm của Long Linh khiến Niệm Băng đang chìm đắm trong vui sướng bường tỉnh. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Linh bưng một khay đồ ăn đang đứng bên cạnh mình. Thân thể mềm mại ngồi xuống, cẩn thận đem chiếc khay để trên mặt đất, trong khay có hai cái bánh màn thầu, một đĩa thịt và một chén cháo trắng. Long Linh có phần trách cứ nói: "Lại một đêm không ngủ, chẳng lẽ ma pháp tư liệu thực sự hấp dẫn ngươi như vậy?"

Niệm Băng vừa muốn cầm cái bánh màn thầu, đã bị Long Linh đánh một cái vào tay "Tay ngươi bẩn lắm, lau đi đã rồi hãy ăn." Vừa nói vừa đưa một chiếc khăn lông hãy còn ấm cho Niệm Băng.

Khăn lông rất ẩm, cầm trong tay vô cùng thoải mái, mặt trên tỏa ra hương khí nhàn nhạt. Niệm Băng nhìn Long Linh, hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp, cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả "Linh Nhi, cám ơn ngươi, mấy ngày nay đều là ngươi chiếu cố ta."

Long Linh mỉm cười nói: "Chúng ta là bằng hữu! Hơn nữa, nghiên cứu của ngươi càng thành công, đối với công hội chúng ta càng có lợi. Niệm Băng, ngươi dạy ta phương pháp tập trung tinh thần thực sự rất tốt, ta cảm thấy gần đây ma pháp khống chế tăng lên rõ rệt. Cảm ơn ngươi."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Cảm ơn làm gì, cái này là ngươi tự mình cố gắng mà." Dùng khăn lông lau mặt rồi lau tay, Niệm Băng liền cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Một đêm không ngủ, đã sớm đói bụng, lúc trước còn không nghĩ tới, lúc này tinh thần vừa buông lỏng, bụng suýt nữa kêu lên thành tiếng. Ăn như hổ như sói một lúc, cái khay đã không còn gì, mặc dù những thứ này cũng không phải mỹ vị, nhưng lúc này ăn vào lại đặc biệt thơm ngon.

"Ăn từ từ, cẩm thận kẻo nghẹn. Thật ra, ngươi ăn cơm như vậy thật không tốt, một chút quy củ cũng không có. Niệm Băng, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Thời gian còn dài, cần gì phải nóng lòng chứ?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Không vội cũng không được! Học hết mọi thứ, lại thực hiện ước định với Tuyết Cực bá phụ xong, ta phải rời khỏi nơi này. Ở mãi tại một nơi, với ta không có lợi. Chí nguyện của ta là du lịch khắp thiên hạ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, hiện tại tầm nhìn của ta còn quá hẹp a."

Long Linh trong lòng rung động "Niệm Băng, ngươi nhất định phải rời đi sao? Băng Tuyết thành kỳ thật...."

Niệm Băng cúi đầu, tránh không nhìn vào đôi mắt động lòng người của Long Linh, gật đầu kiên định nói: "Ta nhất định phải rời đi, khi sư phó qua đời, ta đã đáp ứng với người, nhất định phải trở thành đầu bếp giỏi nhất. Tám năm ngộ trù, ta bây giờ mới đi bước đầu tiên mà thôi. Linh Nhi, cảm ơn người trước nay vẫn quan tâm tới ta, nhưng nam nhi chí tại tứ phương, có lẽ tới một ngày ta mệt mỏi sẽ lại trở về."

Long Linh buột miệng nói: "Ta sẽ chờ ngươi trở về."

Niệm Băng toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn Long Linh, từ đôi mắt ôn nhu của nàng, Niệm Băng thấy được rất nhiều, rất nhiều "Linh Nhi, không nên nói như vậy. Ta căn bản không biết lúc nào mình mới có thể trở về, thậm chí có thể trở về hay không. Tâm ý của ngươi ta hiểu, nhưng ta không thể khiến ngươi chậm trễ cả đời. Hãy coi ta như một khách qua đường trong cuộc đời ngươi. Với tâm tính của ngươi, nhất định sẽ tìm được người thích hợp với mình."

Long Linh cắn nhẹ môi, cấm khay chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói: "Ta hiểu, là ta không xứng với ngươi."

"Không." Niệm Băng đứng dậy, hai tay nắm bả vai của Long Linh "Là ta không xứng với ngươi mới đúng. Linh Nhi, nếu nói ngươi không thể khiến ta động tâm, trừ phi trái tim ta bằng sắt đá. Nhưng ta bây giờ không thể hứa bất cứ điều gì, ta còn nhiều chuyện phải làm. Chuyện tương lai ai cũng không rõ, ngươi hiểu không? Ta bây giờ không thể nói chuyện cảm tình, điều đó đối với ta mà nói quá xa xỉ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK