Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ông ta biết chú trấn hồn?” Nghiêm lão nhíu mày, trong giọngnóicũng mơ hồ, nhưng lão già đó mặc dù có nhiều chuyệnkhôngđáng tin cậy nhưng xưa nay chưa bao giờ mang chuyện huyền học ra đùa giỡn “Con đưa điện thoại cho ba conđi.”
Lục Ninh đưa điện thoại cho Lục Cẩm Giang.
“Nghiêm lão.”
“Cẩm Giang, nếu đó là đệ tử của lão già kiathìcậu có thể thửmộtlần.”
“Bác quen biết họthậtsao? Vị tiền bối đó là ở môn phái nào ạ?” Vì tìm cách chữa khỏi cho vợ mình, Lục Cẩm Giangđãtìm hiểukhôngbiết bao nhiêu là các gia tộc Thiên Sư lớnnhỏnhưng đến nay chưa bao giờ nghe đến môn phái biết chú trấn hồn, với lại, nếu như ông Nghiêm biếtthìkhôngthểkhôngnóicho ông biết được.
“Hẳn là cậuđãtừng nghe qua rồi.” Trong giọngnóicủa ông Nghiêm lộ ra vẻ khinh thường “Lão già đó là cái đồkhôngbiết xấu hổ, lấy cho mìnhmộtdanh hiệuthậtlà kệch cỡm, Lạc Hà chân nhân.”
“Lạc Hà chân nhân?” Lục Cẩm Giangkhôngthể tin hỏi lại, thế hệ Thiên Sư của ông có mấy ai mà chưa nghe qua danh hiệu Lạc Hà chân nhân. Chỉ có điều hai mươi năm trước Lạc Hà chân nhânđãthoáiẩn(về hưu), những năm qua ôngđãđitìm nhiều nơi nhưngkhôngthấy.thậtkhôngthể ngờ, lần này lại vô tình mà gặp được.
==
(Thi Thi, nửa tiếng sauanhđến khách sạn đón em.)
Trần Ngư nhìn tin nhắn gửi đếnthìcuống quýt, ngay cả kem cũng bỏ luôn, chạy qua bên cạnh gõ mạnh lên cửa phòng ông Ngô.
“Con làm gì vậy?” Ông Ngô bực bội ra mở cửa.
“Ông nội, ông đâu rồi, mau mau lên, sao tự nhiên lại đứng hình thế này?”
“Đột nhiên lại biến mất, có phải ông chơi game suốt đêm nên bị đau tim rồikhông.”
“Đúng ha, ông nội cũng bảy mươi tuổi rồi, làm sao mà sánh được với mấy người trẻ tuổi như bọn mình.”
Ông Ngô nghe mấy giọngnóivọng ra từ máy tính, gân xanhtrêntrán nổi lên,khôngđể ý đến cháugáiđangđứng ở cửa, nhanh chân xoay người lại mắng “Bọn nhóc con các cậu, cứ chờ đấy, khi nào ta vềsẽcho các cậu thấy cái gọi làsựkhác nhau giữa người bảy mươi tuổi và đám trẻ trâu các cậu.”
Trong nháy mắt, những tiếng kêu rên từ máy tính vang lên liên tiếp.
Trần Ngưkhôngthể tin nhìn thấy cảnh này, kinh ngạcnói“Ông nội, ông đến đây mà cũng mang theo máy vi tính nữa hả?”
“Đúng vậy a, conkhôngmang theo à? Bây giờ có người ra ngoài màkhôngmang theo laptop sao?” Vẻ mặt ông Ngô ‘con đúng là đồ lạc hậu’.
Khóe miệng Trần Ngư giật giật,khôngthèm cãi lại, bây giờcôcònđanglo lắng chuyện chút nữa Lục Ninhsẽđến đây “Ông lão, làm sao bây giờ, chút nữaanhLục Ninhsẽđến đón con.”
“Ai là Lục Ninh?” Ông Ngô là người hay quên.
“Hôm qua, lúc ăn cơm conđãnóivới ông rồi mà? Chính là ngườiđãđưa chuông chiêu hồn cho con đó.” Trần Ngưnói.
Ông Ngô hơi sửng sốt,nóiđến chuông chiêu hồn ông mới hoàn toàn nhớ đến Lục Ninh là ai, ông Ngô nhấn nút tắt loa trong trò chơitrênmáy vi tính, hỏi “Hôm qua connóimuốn dùng chú trấn hồn giúp người ta, có phải là mẹ của Lục Ninhkhông?”
“Đúng ạ.” Trần Ngư lo lắng “Hôm qua conđãsuy nghĩ kĩ cả đêm nhưng vẫnkhôngthể nhớđãhọc chú trấn hồn này từ đâu. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đúng là con tự học được trong mơ à?”
“Nếukhông, con gọi điện lại cho Lục Ninh,nóivớianhấy con cũng chưa nắm chắc, thôikhônglàm nữa.” Trần Ngư rầu rĩnói.
Ông Ngô thấy Trần Ngư cầm điện thoại định gọiđithìlên tiếng ngăn lại “Đợimộtchút.”
“Dạ?”
“khôngphải connóilà mẹ Lục Ninhkhôngthể đợi được lâu nữa sao?đãnhư thếthìcon cứ thửmộtlầnđi, dù chú trấn hồn này cóthậthaykhôngthìcũngkhôngcó ảnh hưởng gì.” Ông Ngô đề nghị.
“Ôngnóicon vẫn nênđisao?” Trần Ngưkhôngchắc chắn hỏi lại.
“Con cứđiđi, nhỡ đâu có tác dụngthìsao? Người tađãthoải mái tặngkhôngchuông chiêu hồn cho con nên dù gì con cũng phải báo đáp người ta chứ.” Qua chú an thần ngày hôm qua, ông Ngô biết, Trần Ngư biết chú trấn hồn làthật.
“Cũng phải, dùkhôngthành côngthìcũng chẳng làm tình hình xấu hơn.” Trần Ngư nghĩ nghĩthìthấy ông nội mìnhnóicó lý “Vậy con xuống lầu chờ họ tới.”
Sau khi Trần Ngưđi, ông Ngô do dựmộtchút rồi lên trò chơinóichuyện với tổ độimộtlúc, sau đó khép laptop lại,đitheo Trần Ngư ra sảnh khách sạn.
“A? Ông lão, ông cũng muốnđihả?” Trần Ngư thấy ông nội cũng xuống lầu,thìnghi ngờ hỏi.
“khôngphải, ôngđidạomộtchút, thuận tiện mua chút đồ ăn.” Ông Ngônói.
“Vâng.” Trần Ngưkhôngnghi ngờ gì, tìmmộtchỗ trong sảnh ngồi đợi.
Ông Ngôđigần tới hỏi “khôngphải connóicó người đến đón con sao? Sao giờ vẫn chưa ai tới?”
“khôngvội, con chờ thêmmộtchút là được. Ông địnhđimua đồ mà, sao ông chưađi?” Trần Ngư thuận miệng hỏi.
“…” Ông Ngô chột dạđira tủ lạnh đặt bên cạnh sảnh của khách sạn, muamộtchai nước trái cây, vừa vặn nắp chai vừa nhìn ra cửa chính.
Lúc này,mộtthanh niênđivào cửa chính của khách sạn, ánh mắt quétmộtvòng trong sảnh lớn sau đó nhanh chóng tập trung nhìn về phía Trần Ngư, cười chạy đến “Thi Thi.”
Lục Cẩm Giang cũng bước vào cùng con trai, nhưng ánh mắt của ông chỉ dừngtrênngười Trần Ngưmộtthoáng, sau đó lại tập trung vào ông Ngô đứng phía sau Trần Ngưkhôngxa. Trong nháy mắt nhìn thấy ông Ngô, Lục Cẩm Giang kích động, hai tay run run, ông bước nhanh về phía trước, nhìn ông Ngôđanguống nước trái cây, vái chàothậtsâu “Tiền bối!”
Ông Ngô giật nảy mình, hỏi “Cậu là ai?”
“Tiền bối quên rồi sao, hai mươi năm trước, cửaâm.” Lục Cẩm Giang nhắc.
Hai mươi năm qua, số lần ông Ngôđiđếnâmphủ cũngkhôngnhiều nên rất nhanh ôngđãnhận ra. Hai mươi năm trước, khi ông từâmphủ rờiđi, hình như đúng lúc gặpmộtthanh niênđangcố gắng cướp đoạt lại người vợđãchết của mình, sau đó … Hình như lúc đó tâm tình ôngkhôngđược tốt, vì thếđãtiện tay đánh cho quỷ saiđicâu hồn đứng bên cạnhmộttrận tơi bời.
“Là cậu à …” Ông Ngônói.
Tác giả có lời muốnnói:
Chàng thanh niên Ngô đưa cỏ sinh cơ đếnthìbị mắng, vô cùngkhônghiểu, ngày nào đó gặp được chàng thanh niên Nghiêm cũng đến theo đuổicônương.
Chàng thanh niên Nghiêm cầmmộtbông hồngtrêntay:cônương, tuy hoa tươikhôngthể sánh với em, nhưng màanhthựcsựkhôngthể tìm được cái gì có thể sánh ngang với vẻ đẹp của em.
cônương nhận hoa hồng, xoay người rờiđi.
Chàng thanh niên Nghiêm vô cùng phấn khích, đứng tại chỗ xoay ba vòng.
Chàng thanh niên Ngô ra ngoài suốt đêm, bắtmộtcon cương thi sáu trăm năm, lén lút bỏ vào phòng chàng thanh niên Nghiêm lúc đó có tu vi chưa cao.
Từ đó, chàng thanh niên Nghiêm trở thành đại sư chuyên giết cương thi, thành tựu cảmộtđời.Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK