Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dướisựbảo vệ của bảy người đàn ông to cao, vạm vỡ, Trần Ngư bước vào nhà họ Lâu.
Cánh cổng vừa mở, Lâu Minh đứng ở đằng sau cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn Trần Ngư.
“anhBa.” Trần Ngư cười,đivề phía trước vài bước, bước vào sân.
Lâu Minh cẩn thận quan sát Trần Ngư, bím tóc đuôi ngựa bung ra, rối bời xõa sau lưng,trênquần áo dínhkhôngít bùn đất và cỏ xanh,trênmặt cũng dính đầy vết bẩn, nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn rất tươi tỉnh. Lúc này, Lâu Minh mới thả lỏng người, ánh mắt lại đột nhiên nhìn xuống chân Trần Ngư, lập tức nhíu mày lại,anhsải bước tới, khom lưng bế Trần Ngư lên.
Mấy tên đàn ông còn lại giật mình, sau đó giả bộ nhìn trời, cái gì cũngkhôngthấy.
“…” Vẫn chưa tỉnh hồn, Đồng Triều cực kì im lặng nhìnmộtmàn này, đầu óc của đám đàn ông này có phải có vấn đề gìkhông, trình diễn quá gượng ép.
“anhBa?” Bỗng nhiên bị Lâu Minh bế lên, Trần Ngư cũng kinh ngạc.
Lâu Minhkhôngđể ý đến Trần Ngư, sải bước ôm Trần Ngư vào nhà, đến khianhcẩn thận đặt Trần Ngư xuống ghế sô pha, lập tức có người đưa choanhhộp thuốc y tế.
“Thêm nước và khăn mặt đến.” Điền Phi nhìn người bên cạnhnhỏgiọngnóithêm.
anhtrai vừa đem hộp y tế đến, lập tức quay người bưng chậu nước và khăn mặt tới.
“Giày của em đâu?” Lâu Minh nhíu mày hỏi.
Trần Ngư phủi phủi bàn chânnhỏdính đầy cát của mình,nói“Em chạyđigấp quá, chưa kịpđigiày.”
Nhìn vẻ mặt vô tội củacônhóc, Lâu Minh nhịnkhôngđược thở dàimộthơi,anhlấy khăn mặt trong chậu nước, vắt khô rồi đưa cho Trần Ngư “Em lau mặt trướcđi.”
Lúc nãy lăn mấy vòngtrênmặt đất, Trần Ngư biết mặt mình chắc là lấm lem lắm, thế là ngượng ngùng cười cười, nhận khăn mặt lau lung tungmộtlúc.
Lâu Minh lấy lại khăn mặt giặt, vắt khô rồi đưa về phía hai bàn chân Trần Ngưđangđể dưới đất.
Trần Ngư giật mình, rụt hai chân lêntrênghế, hốt hoảngnói“Em … chân emkhôngsao đâu.”
Lâu Minh ngẩng đầu nhìn Trần Ngư, pháthiệnvẻ mặtcônhóc vừa luống cuống vừa ngượng ngùng,anhim lặng trong chốc lát rồi đưa khăn tay cho Trần Ngư “Bàn chân em bị thương rồi, em lau cho sạchmộtchút rồianhbôi thuốc cho em.”
Lúc này Trần Ngư mới thở phào, nhận khăn mặt rồi lau chân của mình.
“Suýt …”khôngcẩn thận đụng vào vết thương trong lòng bàn chân, Trần Ngư hít vàomộthơi.
Lâu Minh cau mày lại, đưa tay túm lấy bàn chân của Trần Ngư rồi để trong lòng bàn tay cẩn thận nhìn. Vết thương dài khoảng ba cm, mặc dùkhôngchảy máu nhiều nhưng trong miệng vết thương toàn là đất cát.
Lâu Minh mở hộp thuốc y tế, lấy cồn sát trùngnói“Đểanhlau vết thương cho em, ráng chịu đau chút.”
“khôngcần phiền phức như vậy đâu. Hai ngày nữa là nó tự khỏi ý mà. Trước đây khi em leo núi cũng bị vậy, em toàn để nó tự khỏi thôi.” Trần Ngưkhôngđể ýnói.
Hơi thở ôn hòatrênngười Lâu Minh trở nên lạnh lẽo,anhtrầm mặc nhìn Trần Ngư.
Chẳng biết tại sao, Trần Ngư cảm thấy chột dạ “À … Sát trùngthìvết thươngsẽnhanh khỏi hơn phảikhông, ha ha ha … Vậyanhlàmđi, làmđi.”
Hơi thởtrênngười Lâu Minh mới dịu xuống, cầm miếng bông bắt đầu sát trùng cho Trần Ngư. Chỉ là khi miếng bông đựng cồn chạm vào vết thương làm Trần Ngư vô thức co chân lại, trong lòngâmthầm oán trách: Làm sao mà sát trùng vết thương còn đau hơn cả lúc bị thương vậy trời.
“Tiểu thư Trần Ngư,côănmộtchút gì nhé.”khôngbiết chuẩn bị từ lúc nào. Điền Phi bưngmộtkhay đồ ăn vặt bàytrênbàn trà trước mặt Trần Ngư.
Trần Ngư vui mừngkhôngthôi, cuối cùng cũng có thức ăn ngon an ủi đau đớn.
“Cám ơnanh.” Trần Ngư cười cám ơn.
“côđừng khách sáo.” Nhận được ánh mắt khen ngợi của Tam thiếu, Điền Phi lui xuống.
Reng … reng … reng …
Chuông điện thoại di động từ trong túi vải truyền đến, lúc nãy khi đánh nhau, Trần Ngưđãbỏ vào đó.
côlấy điện thoại ra nhìn, pháthiệnlà điện thoại của Đồng Uythìnhấn nút nhận cuộc gọi.
“Tôi đến rồi, Đồng Triều vẫn an toàn chứ?”khôngđợi Trần Ngưnóichuyện, Đồng Uyđãvội vội vàng vàng hỏi trước.
“Cậu takhôngsao hết, còn tôithìsắp ngỏm rồi đây.” Nghĩ đến việc mình bị tổn thất bao nhiêu là bùa chú, Trần Ngư đau lòng muốn chết rồi.
Động tác sát trùng vết thương của Lâu Minh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Trần Ngư, sau khi xác địnhcônhóc chỉ thuận tiện phàn nàn mà thôi,thìmới cúi đầu tiếp tục lau rửa vết thương.
“khôngcó việc gìthìtốt quá.” Nghe thấy cháu traikhôngbị sao hết, Đồng Uy thở phàomộthơi.
Tai người này có phải là nghe có lựa chọn haykhông, ông ta chỉ nghe thấy câu đầu thôi hả?
nóichuyện xong, Trần Ngư cúp điện thoại, nhìn Lâu Minhđangbăng bó vết thương cho mình mà ngoan ngoãn hỏi “anhBa, em muốnđira ngoàimộtchút?”
“Em ra ngoài làm gì?” Vẻ mặt Lâu Minh rất làkhôngđồng ý.
“Chú của Đồng Triều …” Lúc này Trần Ngư mới pháthiệnkhôngthấy Đồng Triều trong phòng,côkinh ngạc nhìn xung quanh “Đồng Triều đâu rồi?”
Lâu Minh suy tưmộtlúc, rất nhanh đoán được ai là Đồng Triều “Đồng Triều là hồn ma lúc ban ngày?”
“Vâng.” Trần Ngư đáp “Tên kia chắc là bị chặn lại bên ngoài nhà rồi. Em muốn dẫn cậu tađigặp chú cậu ta để còn đòi tiền nữa đó. Tốn của em quá trời bùa luôn rồi, vậy mà chỉ lấy của ông ấy có hai trăm vạn, kì này em lỗ lớn rồi.”
Trần Ngư càngnóicàng đau lòng, vẻ mặt đau đớn nhưkhôngmuốn sống nữa.
“Vậy nên tối nay vật kia là do cậu ta dẫn đến?” Mặc dù Lâu Minhkhôngnhìn thấy luồng khí đen nhưnganhvẫn có thể đoán được.
“Vâng ạ, nếu em biết cậu là mang đến phiền toái lớn như vậy, em nhất định làkhôngđem cậu ta về nhà.” Trần Ngư càng nghĩ càng ảo não. Nhưng mà dù gì có hai trăm vạn cũng đền bù tổn thất đôi chút, Trần Ngư nghĩ rồi định nhảy xuống ghế sô pha.
“Em đừng nhúc nhích.” Lâu Minh đè Trần Ngư lại, quay đầunóivới Điền Phi “Cậu ra ngoài dẫn ông ta vào.”
“anhBa,anhđể em ra ngoàiđi.” Trần Ngư ngăn cản “Chú Hai của Đồng Triều cũng là Thiên Sư, linh khí trong nhàanhdày đặc như vậy, coi chừng bị ông ấy để ý.”
“Trừ em rathìai dám để ý đến nơi này.” Lâu Minh thản nhiênnói.
“Sao có thể giống nhau được, em chỉ muốn xin ké chút linh khí thôi,sẽkhônglàm tổn thương đếnanh. Còn người khác chưa chắc như vậy đâu.” Trần Ngưthậtthànói.
Nghe Trần Ngưnói, vẻ mặt Lâu Minh lúc nãy còn bình thản chợt lộ ra ý cười,anhđưa tay xoa xoa đầu Trần Ngư, cườinói“Em yên tâm,anhchỉ đưa ông ta đến cửa sân,khôngcho ông ấy vào trong nhà.”
“anhBa,anhchưa có rửa tay đâu đó.” Trần Ngư ghét bỏ, trốn tránh về phía sau.
Lâu Minh cứng đờ, rồi lại xoanhẹhai cái nữa “Dù sao cũng là chân của em.”
Điền Phi biết vậy là Trần Ngư đồng ý nên địnhđira ngoài đón người, khi cậu ta ra đến cửathìnghe Trần Ngư gọi lại, sau đó nghe tiếngcôhét to “Trợ lý Điền Phi, tiền của tôi, đừng quên tiền của tôi đó. Hai trăm vạn,anhnhất định phảiyêucầu ông ta chuyển cho tôi,khôngthìhôm nay tôi lỗ nặng rồi.”
“Tiểu thư Trần Ngư yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Điền Phi nhìn Trần Ngư chào theo nghi thức quân đội, rồi mới quay ngườiđi.
Trong chốc lát, Điền Phi dẫnmộtchiếc xe hơi màu đen chạy chậm đến. Khi xe dừng trước cổng tòa nhà, từ xa Đồng Uyđãnhìn thấy Đồng Triềuđangđứng cách đókhôngxa,khôngngừng nhìn vào trong sân nhà. Ông lập tức vui mừng chạy đến, mắng “Thằng nhóc thúi, mấy ngày này cháu chạyđiđâu vậy?”
“Chú Hai?” Đồng Triều cuối cùng cũng nhìn thấy chú Hai nhà mình, kích động kêu lên, tiến lên muốn ôm chú Haimộtcái nhưng lại bước xuyên qua người ông luôn.
“Cháu có ngốckhôngvậy?” Chú Hai nhà họ Đồng ghét bỏnói,đãhơn hai tuần rồi màkhôngý thức được mình là hồn ma sao.
Điền Phi thấy Đồng Uy nhìnkhôngkhí trước mặt mànóichuyện, tuy cậu takhôngnhìn thấy nhưng cũngkhôngcản trở cậu ta nhận thấy là Đồng Uyđãtìm được cháu trai, thế là cậu ta bắt đầu giúp Trần Ngư đòi tiền “Đồng tiên sinh.”
“Trợ lý Điền.” Đồng Uy khách khí nhìn Điền Phi.
“Vậy là ngàiđãtìm được … hồn, như vậy có thể kết toán đơn hàng rồikhông.” Điền Phi sống nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp mở miệng đòi tiền người khác như vậy, hơn nữa còn là số tiền lớn như thế,khôngthểkhôngnói, cảm giác này con mẹ nó quá sướng.
Nghe thấy tính tiền, Đồng Triều lập tức nhớ đến Trần Ngư, vậy là cậu ta lên tiếng “Chú Hai, chú hỏi thăm xem Trần Ngư sao rồi, chính là Thiên Sưđãgọi điện cho chú á, lúc nãy vì bảo vệ con, hình nhưcôấy bị thương rồi.”
Đồng Triều muốn tự mình vào coi nhưngkhôngbiết vì sao, cậu takhôngvào trong ngôi nhà này được, vì vậy, nãy giờ cậu ta cứ đứng ở trước cổng chờ.
Đồng Uy nghe xong, liền nhìn Điền Phi hỏi “Trần Thiên Sưkhôngsao chứ?”
Điền Phi ngẩn ramộtlúc mới nhận ra đối phươngđangnóiđến Trần Ngư, nhưng mà cái tên Trần Thiên Sư nàykhôngbiết vì sao cậu ta nghe thấykhôngthích hợp với tiểu thư Trần Ngư lắm.
“Trần Thiên Sưkhôngsao, chỉ hơi mệtmộtchút, cho nên nhờ tôi ra ngoài này tính toán cùng ngài.” Điền Phi cười trả lời.
“Được, tôi chuyển khoản hai trăm vạn cho Trần Thiên Sư ngay đây.” Chú Hai nhà họ Đồng nhiều tiền lắm của,khôngthèm để ý chút tiền lẻ này.
Điền Phi chợt nhớ đến hình ảnh Trần Ngư kêu khóc thảm thiếtnóimình lỗ nặng rồi, ánh mắt chợt sáng lên, cậu ta cườinói“Đồng tiên sinh, tối nay, vật kia nguy hiểm ngoài dự đoán, vì bảo vệ quý công tử nhà ngài, Trần Thiên Sư nhà chúng tôiđãsử dụngkhôngít bùa pháp, còn bị thươngtrênngười nữa.”
Đồng Uy sững người,khôngbiết phải phản ứng như thế nào.
“Chú Hai, chú chuyển nhiều hơnmộttrăm vạnđi.cônhóc kia vì bảo vệ con, đúng làđãchịu khổkhôngít.” Vừa rồi, là người duy nhất chứng kiến màn đấu ác liệt đó, lúc này Đồng Triều vẫn còn sợ hãi.
Đồng Uy nghe cháu trainóithếthìhiểu được, ông gậtnhẹđầu, thực ra, khi biết được ác ma cắn nuốt sinh hồnđãbay đến đây, Đồng Uy cảm thấy có lẽ khi mình đếnsẽkhôngcòn gặp được cháu trai nữa. Kết quả khi đến đây thấy cháu mình chẳng nhữngkhôngsao, mà còn khỏe mạnh, nhìn hồn pháchmộtchút xíu tổn hại cũngkhôngcó, chỉ như vừa mới thoát ra khỏi cơ thể mà thôi.thậtlà vui mừng ngoài sức tưởng tượng mà.
Vừa rồi ông sững ngườikhôngphải vì tiền, mà chỉ kinh ngạc vì thấymộtvị đồng nghiệp có tu vi cao siêu như thế, thế mà lạinóithẳng … khụ … tiền.
“Đúng là nhờsựbảo vệ của Trần Thiên Sư, vậy tôisẽchuyển khoản nhiều hơnmộttrăm vạnđi.” Đồng Uynói, lấy điện thoại di động ra chuyển vào số tài khoản mà Trần Ngư sớm nhắn cho ông số tiền ba trăm vạn.
Điền Phikhôngngờ mình chỉ mớinóicómộtcâu màđãcó thêmmộttrăm vạn thu nhập cho Trần Ngư, trong lòngthìsợ chết khiếp, vẻ ngoàithìvẫn lạnh lùng.
Mà lúc này, Trần Ngưđangngồi trong phòng ăn đồ ăn vặt bổ sung thể lực, nghe tiếng điện thoại di động nhắc có tin nhắn, liền nhanh chóng cầm lên xem.
“Hai trăm vạn,mộttrăm vạn, tất cả là ba trăm vạn.” Trần Ngưkhôngthể tin “Ông ấy chuyển cho em nhiều hơnmộttrăm vạn luôn này.”
“Vui thế sao?” Lâu Minh chế nhạo.
“Vâng! Thực ra, em muốn tăng giá với ông ấy, nhưng trước đóđãthỏa thuận rồi, bây giờ em lại đổi ý tăng giáthìkhôngtốt lắm. Nhưng mà ông ấy lại tự nguyện tăng giá cho em, emthậtlà cao hứng, ha ha ha …” Trần Ngư cầm điện thoại, cười ngây ngốc.
Quả nhiên là cái đồ mê tiền.
Thấy cháu traikhôngcó việc gì, chú Hai nhà họ Đồngđangđịnh cùng Điền Phi cáo từ,thìchợt nghemộtgiọngnóitruyền đến từ máy bộ đàm Điền Phi mang bên người(trong truyện tác giả viết là camera, mình thấykhônghợp lý lắm nên tự ý sửa lại)“anhĐiền,đãnhận được tiền rồi.”
“Tôi biết rồi.” Điền Phi trả lời, ngẩng đầu liền đối mặt với vẻ mặt phức tạp của chú Hai nhà họ Đồng,thìcười ha hanói“Đồng tiên sinh, ngài có thể cùng cháu traiđiđược rồi.”
Có ý gì đây? Vậy là, nếu ôngkhôngchuyển tiền hoặc ngân hàng gặp trục trặcthìôngkhôngthể rời khỏi đây phảikhông?mộtThiên Sư “bình dân và sặc mùi tiền” như thế, sống bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên chú Hai nhà họ Đồng mới gặp được.
Điền Phi giả bộkhônghiểu nét mặt của đối phương, vừa cười vừa làm động tác mời.
Chú Hai nhà họ Đồng lại được mở mắtmộtlần nữa, lần đầu tiên từ khi ông ta làm Thiên Sư bị người khác dùng thái độ như vậy “đuổiđi”. Đến cả cửa sân cũngkhôngcho ông ta bước vào,không, ngay cả cửa sân cũng chẳng mở nữa là, có chút uất ứckhônghiểu được, chú Hai quay người lên xe. Đồng Triều do dự nhìn ngôi nhà phía sau lưng, vẻ mặt hơi lo lắng rồiđitheo chú Hai lên xe.
Còn trong nhà, bỗng nhiên có thêmmộttrăm vạn, Trần Ngư vui vẻ cười to.
Tác giả có lời muốnnói:
Trong khu nhà kí túc xá, nhóm trợ lý bàn luậnsựviệc vừa rồi.
Trình Bằng: A …cônhóc kia dám tự xưng là Tây Thi, đúng là đồ tự kỷ.
Trợ lý A: Chắc là trong giới Thiên Sư có rất ít nữ.
Trợ lý B: Các cậu có thấy lúc nãykhông, Tam thiếu có phảiđãbế Tây Thi theo kiểu công chúakhông?
Trình Bằng:cônhóc đó giống Tây Thi chỗ nào chứ.
Điền Phi giao ban xong trở về, ngây ngônói: Ông đây cũng làmộtnhân vật có lờinóiđáng giá ngàn vàng đó …Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK