Mục lục
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mao đại sư ngồi trong phòng nghỉ của mình, cau mày, do dựmộthồi lâu rồi mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâu Minh.
“Mao đại sư.” Sau khi biết hai ngườiđãđến núi Thanh Mang, Lâu Minh vẫn luôn đợi điện thoại của Mao đại sư và Thi Thi.
“Trần tiểu hữu gọi điện cho cậu chưa?” Mao đại sư hỏi.
“Vẫn chưa ạ.”nóiđến đây Lâu Minh cũng cảm thấy lạ,anhcũngkhôngngờ là Mao đại sư gọi điện trước choanh.
“Chắc làcôấyđangcònnóichuyện với Lạc Hà chân nhân rồi.” Mao đại sư khó xử nhíu lông mày, lúc nãy ông tưởng Trần Ngưđãgọi điện trước cho Lâu Minh rồi.
Qua video điện thoại, Lâu Minh nhận ra vẻ khó xử của Mao đại sư,anhhỏi “Mao đại sư, chuyện ở núi Thanh Mang rất khó giải quyết sao?”
“Ừ, nhưng cụ thể là chuyện gì tôikhôngthểnóirõvới cậu được.” Khi ở phòng khách, Thẩm Thanh Trúc kể việc núi Thanh Mang là nơi phong ấn Hạn Bạtnóicho mấy người bọn ông, sau đó còn đặc biệt dặn dòkhôngđượcnóichuyện này với người nào khác.
Hạn Bạt là dị vật của Trời Đất mà lạikhôngcó cách nào giết chết, dù nókhônghề làm gì, chỉ cần đơn giản là nó thức tỉnhthìsẽđem tai họa đến cho con ngườitrêntrái đất. Nếu có người biếtsựtồn tại của nó, có ý đồ lợi dụng nó mà tìm cách đánh thức Hạn Bạt, lúc đó hậu quả xảy rasẽkhôngtưởng tượng được.
Lâu Minh sững sờ, suy tưmộtlát rồi đoán “Ở đó có phải phong ấn thứ gì còn kinh khủng hơn cả cương thikhông?”
“Cậu …” Nét mặt khiếp sợ của Mao đại sưđãnóirõtất cả.
Lâu Minh quay đầu nhìn qua bản đồtrênbàn sách,nói“Tôiđãsuy nghĩ rất nhiều, phong thủy của núi Thanh Mangkhôngtốt, địa thế xa xôi, lại là vùng đất khô cằn sỏi đá,mộtvùng đất như vậythìthích hợp dùng để làm gì? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy nếu tôi làmộtThiên Sưthìvùng đất này thích hợp để phong ấn hơn cả.”
“Xung quanhkhôngcó người ở, thời tiết khắc nghiệt,khôngcần lo lắng trong lúc vô tìnhsẽcó người chạm vào phong ấn, hoặc cho dù phong ấn bị lỏng, vật bên trong thức tỉnhthìtrong thời gian ngắn cũngkhônggây nguy hại cho những người bình thường xung quanh.” Lâu Minhnóisuy đoán của mình “Vậymộtvùng đất như vậy thích hợp để phong ấn vật gì chứ? Lần này việc đến núi Thanh Mang triệu tập nhiều đại sư của giới huyền học như thế, điều đó biểu thị cái gì, chính là vật bị phong ấn nàymộtkhi thức tỉnhsẽgây hại cho nhân gian, nên tôi đoán … có phải là Hạn Bạtkhông?”
“Lâu Minh …” Mao đại sư khiếp sợnói“Cậu lại nhớ ra điều gì rồi sao?”
Đây là thừa nhận rồi, Lâu Minh nở nụ cười, lắc đầu “Tạm thời kí ức mới vẫn chưa xuấthiện, có thể trước đó tôi khôi phục kí ức về Thiên Sư nên tôi mới đoán được.”
“Cậuđãđoán được rồi vậy tôi cũngkhônggiấu cậu nữa, đúng là núi Thanh Mang phong ấnmộtcon Hạn Bạt.” Mao đại sưnói“Hạn Bạt này bị phong ấn lúc nào, ngủ say cách đây bao nhiêu năm rồithìkhôngngười nào biết. Hai mươi năm trước, phong ấn bị lỏng ra, trùng hợp được Lạc Hà chân nhân và bạn bè của ông kịp thời pháthiện, lúc đóđãsử dụng trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn phong ấn Hạn Bạtmộtlần nữa, sau đó mới đưa núi Thanh Mang vào khu vực cấm.”
“thìra là thế.”
“Lâu Minh, chuyện Linh Khí …” Mao đại sư dừng lạimộtchút rồinói“Ngày mai tôi lên núi Thanh Mangsẽđiều tra lại, nếu có cơ hội …”
Lâu Minh nhìn vẻ mặt vô cùng khó xử và áy náy của Mao đại sư, lơ đễnhnói“Mao đại sư, tôi hiểu ý của ông, chuyện Linh Khí ông đừng cố quá.”
“Lâu Minh …” Lâu Minh càngnóinhư vậy, Mao đại sư càng cảm thấy khó chịu trong lòng,đãnhiều năm qua, ông chứng kiến việc Lâu Minh bị sát khí tra tấn mà chịu mọi đau khổ, nay khó khăn lắm mới tìm được biện pháp để giải quyết, vậy mà lại vướng chuyện Hạn Bạt.
“Mao đại sư, Thi Thi gọi điện cho tôi.” Lâu Minh chợt cười rồinói.
“Được rồi, hai ngườinóichuyệnđi.” Mao đại sư cũngkhôngnóinên lời, nhân dịp cúp điện thoại.
Lâu Minh kết nối điện thoại với Trần Ngư ngay, giọngnóinhẹnhàng, hoạt bát củacôvang lên “anhBa.”
Chỉ cần vừa ngheâmthanh giọngnóicủa Trần Ngư, vẻ mặt Lâu Minhkhôngtự chủ mà dịu dàng “Saokhônggọi video choanh?”
“Hi hi … có phải làanhnhớ emkhông? Muốn nhìn thấy em phảikhông?” Trần Ngư cười như tên trộm, trong giọngnóilộ ra vẻ đắc ý.
“Ừ,anhnhớ em.” Khóe miệng Lâu Minh vểnh lên, rất tự nhiên thừa nhận.
“Vậythìem càngkhôngchoanhnhìn mặt em.”
“Sao thế?” Lâu Minh ngạc nhiên.
“Vì hôm nay em mất mười mấy tiếng hết ngồi máy bay rồi xe khách, cả người nhìn xấu muốn chết.” Bây giờcôđanglà ngườinóichuyện tìnhyêu, nhất định phải giữ vẻ xinh đẹp nhất trước mắt bạn trai mới được.
“Ha ha ha …” Lâu Minh nhịnkhôngđược mà bật cười “Dáng vẻ em bị cương thi đánh sưng mặt mũianhcũng đều thấy rồi còn đâu.”
“anhBa!” Trần Ngưkhôngvui kêu lên nhonhỏ“Quên ngay nha, quên ngay nha,anhkhôngđược nhớ đâu đó.”
“Được rồi.” Lâu Minh cười gật đầu,trênvẻ mặt làsựcưng chiềukhôngdễ pháthiện.
“anhBa, Mao đại sưnóivớianhchưa?” Trần Ngư thử hỏi.
“Cái gì?” Lâu Minh thu nụ cười lại, ra vẻkhôngbiết hỏi.
“À, chắc là tụi em phải ở núi Thanh Mang mấy ngày đó mà.”
“Vậy em và mọi người ở lại núi Thanh Mang mấy ngày sao?”
“Dạ, nhưng màanhyên tâm, chắc chắn emsẽmang được Linh Khí về.” Trần Ngư bảo đảm.
Nghe Trần Ngư hứa chắc chắn như thế, vẻ mặt Lâu Minh trở nên lo âu,cônhóc Thi Thi này lại định làm bậy sao!
“anhBa, sáng mai em phải lên núi Thanh Mang sớm nên em phảiđingủ sớm đây. Gặpanhmai nha.” Trần Ngưnói.
“Em ngủ ngon.”
“Dạ,anhcũng ngủ ngon.”
Lâu Minh cúp điện thoại, suy tưmộtlát rồi gửi cho Mao đại sưmộttin nhắn (Mao đại sư, ngày mai làm phiền ông để ý Thi Thi giùm tôi đừng chocôấy làm bậy.)
Lâu Minhđangsợ,anhsợ Thi Thisẽvìanhmà cố tìm Linh Khí cho bằng được. Nếu như vì Thi Thi mà làm cho Hạn Bạt thức tỉnh, làm hại nhân gian, như vậy những nhân quả đáng sợsẽrơi hết lên đầu Thi Thi.
Nghĩ đến đây, Lâu Minh hốt hoảng lo âu cả đêmkhôngngủ, hậnkhôngthể lập tức bay đến núi Thanh Mang.
(còn tiếp)Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK